Gần đầy Từ Viện rất phiền lòng.
Thanh Kiếm Tông xảy ra đại gièm pha, địa vị thanh danh xuống dốc không phanh.
Cũng không biết lời đồn truyền khắp Phù Quang Giới thế nào. Chưởng môn rõ ràng cùng Tiểu Sư muội chạy, bị truyền thành Chưởng môn cùng biểu muội chạy, lại truyền thành Chưởng môn mang theo biểu muội cuốn hết tất cả tài sản Thanh Kiếm Tông chạy.
Đệ tử tông môn muốn tan thì tan đi, trước kia khách đến đầy Thanh Kiếm Tông, hiện giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Từ Viện không muốn đi.
Tuy rằng có rất nhiều Sư huynh đệ đều khuyên nàng rời đi, nhưng từ nhỏ nàng đã ở Thanh Kiếm Tông, đối với nơi này tràn đầy cảm tình. Cho dù muốn nhập môn khác, nàng không thiên phú không tu vi, ai sẽ để mắt tới nàng?
Lúc Vương Cẩn còn ở, sẽ luyện chế chút pháp Khí đan dược buôn bán, các tiểu thế lực dưới trướng theo lệ thường cung phụng, trong tông môn ăn mặc không lo. Nhưng hiện tại, Đại Sư huynh bị thương nặng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, tiểu thế lực sớm đã ngừng tiến cống, tất cả sự vụ lớn nhỏ trong tông môn đều đè lên người Từ Viện và hai Sư đệ.
Bọn họ đem vật đáng giá trong Thanh Kiếm Tông bán lấy tiền mặt, tới trấn an tu sĩ tức giận bất bình trong tiệc linh quả. Chờ sự tình xử lý không sai biệt lắm, kiểm toán lại, Thanh Kiếm Tông đã nghèo đến không có gì ăn!
Sư đệ Thập Cửu bùm bùm đánh bàn tính, sứt đầu mẻ trán: “Từ Viện Sư tỷ, chỉ còn mấy khối linh thạch cao cấp.”
Chỉ có chút tiền này, đến mua một viên Tục Mệnh Đan cho Đại Sư huynh cũng không đủ.
Bọn họ từ nhỏ cùng Đại Sư huynh lớn lên, Sư huynh khiêm khiêm quân tử trạch tâm nhân hậu, ai cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn chết trên giường bệnh.
Từ Viện triệu tập người toàn tông, keo kiệt bủn xỉn chắp vá lung tung, cuối cùng mới mua được hai viên Tục Mệnh Đan.
Nửa năm qua đi, Thanh Kiếm Tông không khởi sắc.
Từ Viện cảm thấy cứ như vậy không tốt, nàng đi thăm Đại Sư huynh đang hôn mê, ở trước giường ngồi khô.
Nàng lầm bầm lầu bầu lải nhải: “Đại Sư huynh a, tháng này luyện đan dược lại bán không được. Những cái đó tu sĩ vừa nghe đan dược xuất từ Thanh Kiếm Tông, đều nói có da^ʍ độc. Ai nha, ta làm gì có mẹ nó da^ʍ độc a.”
“Thanh Kiếm Tông thu không đủ chi, mấy tiểu đệ tử chưa đi, đang ngao ngao há mồm chờ ăn.”
“Huynh xem, ta không thể mặc kệ bọn họ. Thời điểm Thanh Kiếm Tông gian nan nhất bọn họ đều ở lại, không lý nào lại đuổi người ta đi.”
“Nga, Sư đệ Thập Cửu hiện giờ đổi nghề giúp phàm nhân trừ tà. Thiêu giấy vàng nhảy đại thần, một ngày làm tam tràng pháp sự, miễn cưỡng có thể duy trì Thanh Kiếm Tông sinh kế.”
“Đại Sư huynh, rốt cuộc huynh muốn hôn mê bao lâu a?”
Từ Viện rất hy vọng có thể nghe được hai câu chỉ điểm của hắn.
Có lẽ trời xanh nghe được nàng thỉnh cầu, Tuân Từ hôn mê hơn nửa năm, đầu ngón tay nhẹ nhàng giật giật.
Từ Viện mừng rỡ như điên, nàng ghé vào trước giường, hỏi: “Sư Huynh! Huynh muốn tỉnh sao? Có gì chỉ giáo?”
Đại Sư huynh thức tỉnh, Thanh Kiếm Tông cũng coi như có người tâm phúc.
Hai mắt Tuân Từ nhắm chặt nhưng tròng mắt dưới da không ngừng chuyển động, hắn run rẩy vươn ngón trỏ, ở trên mép giường chậm rãi viết xuống một chữ “Mộc”.
“Mộc? Có ý gì?” Từ Viện nóng nảy, “Sư huynh huynh đừng ngất a! Huynh lại viết thêm mấy chữ đi!”
Đáng tiếc Tuân Từ không nghe thấy.
Thức hải hắn đã lần nữa rơi vào hắc ám.
Từ đây về sau, Tuân Từ vẫn là bộ dáng cũ, ngón tay không động một cái.
Từ Viện tìm mọi người tới, tụ ở bên nhau suy nghĩ xem Đại Sư huynh viết chữ “Mộc” là có ý gì.
Sư đệ Thập Cửu vuốt cằm, đi qua đi lại. Hắn nghiêm túc phân tích: “Thanh Kiếm Tông bốn mùa như xuân, xuân thuộc mộc; năm nay Thiên Can Giáp Ất, thuộc mộc; Địa Chi Dần Mão, thuộc mộc; Đại Sư huynh là người thực vật, người thực vật cũng thuộc mộc!” Hắn đột nhiên ngộ ra, song chưởng một phách, “Đại Sư huynh đây là chỉ chúng ta trồng rau trồng cây, đây cũng là một cách buôn bán phát tài.”
Đại gia càng nghĩ càng có đạo lý.
Trồng linh thực ra bán lấy tiền, không phải so với hao hết tâm tư luyện đan luyện Khí đơn giản hơn nhiều sao?
Từ Viện vỗ án quyết định, “Đúng! Chúng ta trồng trọt đi!”
Du Nguyệt Minh biết được tình cảnh Tuân Từ gian nan, cảm nhớ hắn phấn đấu quên mình vì Sở Nhược Đình chặn lại một đòn trí mạng, liền mời danh y đến trị liệu cho hắn. Kết quả mới bước vào Thanh Kiếm Tông một bước, thấy những đệ tử trước kia ngự kiếm bay bay tất cả đều khiêng cái cuốc, hự hự đang đào đất.
Du Nguyệt Minh chấn kinh, lui về cổng lớn, ngẩng đầu nhìn tấm biển, cho rằng mình đến nhầm nơi.
“Ai nha! Là Du Thiếu chủ tới! Không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón.”
Từ Viện buông cái cuốc, hướng hắn chắp tay.
Thấy chân nàng bùn đất lầy lội, mặt Du Nguyệt Minh tái mét, liên tục lui về phía sau, quạt xếp che mũi: “Ta muốn tìm Tuân Từ.”
Du Nguyệt Minh ba lượng ngữ cho thấy ý đồ đến, Từ Viện đại hỉ, lập tức sai người dẫn Du Nguyệt Minh và y tu đi qua. Nhìn bóng dáng đoàn người rời đi, Từ Viện tựa lên cái cuốc, cảm khái nói: “Đại Sư huynh được cứu rồi.”
Sư đệ Thập Cửu một bên tưới nước một bên mắng: “Vương Cẩn và Kiều Kiều hai cái đồ bạch nhãn lang, còn không bằng nhân gia Du Thiếu chủ!”
Từ Viện cũng tức, nàng nói: “Đệ yên tâm tiện nhân đều có trời nhìn, không chừng bọn họ đã bị sét đánh chết.”
“Cũng không biết Nhị Sư tỷ hiện giờ ra sao, mong rằng Dương Minh ngàn vạn lần đừng làm tổn thương tỷ ấy.”
Từ Viện nghĩ đến Dương Minh, trong lòng càng tức.
Vương bát đản chơi Thanh Kiếm Tông đến chướng khí mù mịt không nói, còn bắt Nhị Sư tỷ đi. Cố tình còn làm Từ Viện không tìm ra được thêm một cái Dương Minh, biết thưởng thức xiêm y mỗi ngày không trùng loại tươi đẹp như hoa của nàng.
Từ Viện nhịn không được chọc chọc cánh tay Sư đệ Thập Cửu, “Thập Cửu, đệ nói xem bộ xiêm y hôm nay ta mặc có đẹp không?”
Thập Cửu vò đầu: “Mấy ngày nay tỷ đều mặc giống nhau mà.”
“Chỗ nào giống nhau! Hôm trước là màu táo, hôm qua là phấn đạm mân, hôm nay là phấn màu hồng!”
“Không phải đều là màu đỏ?”
“…… Được rồi, đệ có thể lăn!”
Chương sau: Giả Mạo (hơi H)