Np Xuyên Sách Xuân Cung Tiên Đồ

Chương 79: Gia Quy

Sở Nhược Đình đã đi xa, vẫn còn nghe thấy tiếng khóc như có như không của Thanh Thanh.

Ô ô hước hước, nát tâm nát gan.

Nàng không khỏi nhớ lại năm tháng hoạn nạn có nhau với Thanh Thanh.

Ở động phủ âm u chật hẹp của Thanh Kiếm Tông, lòng nàng tràn đầy thù hận, chỉ nghĩ phá đổ Kiều Kiều và Vương Cẩn, nảy sinh ác độc tu luyện, thực không để ý đến Thanh Thanh nhiều lắm. Mỗi lần tiểu gia hỏa đi săn trở về, đều thấy nàng ngồi khoanh chân đả tọa, tuy rằng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn bên chân nàng, nhỏ giọng ngáy ngủ.

Ít nhiều nhờ nó uy hϊếp Động chủ Bát Thần Động trình Lưu ảnh thạch lên, nếu không sao có thể làm Kiều Kiều Vương Cẩn thất bại thảm hại trong tiệc linh quả?

Nàng căn dặn nó ở sau núi Thanh Kiếm Tông, hứa với nó chờ sự tình chấm dứt liền đến nhận nó về.

Ai có thể ngờ thế sự hay thay đổi, một cái chờ này, nó đã chờ bao lâu rồi?

Cho nên.. Là nàng nuốt lời.

Lòng Sở Nhược Đình lên men.

Hà Cạnh đi ở phía trước, còn đang an ủi giải thích: "Ngươi ngàn vạn lần đừng tới gần bên kia. Thiếu chủ có thói ở sạch rất nghiêm trọng, chỉ cần ngươi mang một cái cát bụi vào, hắn cũng sẽ nổi trận lôi đình; linh thú Thanh Thanh của hắn, ai nha, đầu không linh hoạt, mỗi năm đi học đường khảo thí đều đứng nhất từ dưới đếm lên, phỏng chừng mấy năm nay nhớ nương nó nhớ đến si ngốc, nhìn thấy ngươi liền nhận sai người.."

Sở Nhược Đình nhịn không được muốn biết mấy năm nay Thanh Thanh sống thế nào.

Suy nghĩ đi lên, liền không khống chế được.

Đợi Hà Cạnh vừa đi, nàng lập tức dùng pháp bảo ẩn nấp thân hình, đường cũ trở về. Bước qua cánh cửa khắc hoa Thuỳ, đi qua con đường quanh co lòng vòng, nhìn đến một tòa đại Viện ba tầng. Viện tên "Nguyệt Minh", bậc thang được quét tước không nhiễm một hạt bụi, trong viện trụi lủi không trồng cây hoa cây cỏ gì, cũng không có đất, chỉ toàn gạch với gạch.

Sở Nhược Đình lập tức liền xác định đây là nơi nàng muốn tìm.

Ngoài Viện không có cấm chế, phỏng chừng không ai ăn gan hùm mật gấu dám lẻn vào Viện Thiếu chủ Du Thị.

Sở Nhược Đình sờ soạng bước vào, không dám dùng thần thức, sợ bị cao thủ phát hiện nhìn trộm, chỉ có thể một gian một gian tìm tìm. Cho đến tiểu Viện nhỏ nhất, mơ hồ nghe thấy Thư phòng bên cạnh truyền đến tiếng Thanh Thanh khụt khịt. Nàng căng thẳng, rón ra rón rén đi đến cửa sổ, từ cửa sổ nhìn vào.

Thư phòng Du Nguyệt Minh rộng lớn lịch sự tao nhã.

Thanh Thanh ngồi trên ghế khóc, Du Nguyệt Minh khoanh tay đứng đưa lưng về phía nàng.

"Lần sau lại loạn nhận nương, đừng trách ta sinh khí."

Thanh Thanh lau nước mắt, nước mũi ứa ra, "Cha, con không có loạn nhận, người chính là mẫu thân, trên người mẫu thân có mùi hương đặc biệt."

Mặt Du Nguyệt Minh trầm xuống quát lớn: "Nương con có cái mùi hương gì chẳng lẽ cha không biết? Cha nhớ nàng mười năm, sao có thể nhận sai."

Hắn trời sinh mẫn cảm với khí vị, vừa rồi cái tạp dịch kia phổ phổ thông thông, mùi hương gì cũng không có.

Bên trong một lớn một nhỏ nói chuyện, bên ngoài Sở Nhược Đình hoảng hốt.

Từ thị giác nàng vừa vặn nhìn thấy một bức họa treo trên tường.

Nữ tử trong bức họa tươi mát thanh tân, mặc xiêm y xanh trơn đơn giản, đúng là nàng khi gặp lại Du Nguyệt Minh.

Du Nguyệt Minh.. Nhớ nàng mười năm?

Sở Nhược Đình nghĩ tới tin hắn từ hôn Lâm Tam tiểu thư.

Chẳng lẽ hắn từ hôn, không phải có nữ tử ái mộ, mà là do vẫn luôn nhớ nàng? Tâm tư đang rối loạn, liền nghe Thanh Thanh trong phòng mang theo khóc nức nở, nói: "Cha, con thật sự rất nhớ mẫu thân."

Du Nguyệt Minh nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, bỗng nhiên xoay người, đứng lăng lăng nhìn bức họa trên tường.

Sau một lúc lâu, hắn mới nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng vào gương mặt nữ tử trong bức họa, thở dài, ".. Ta lại làm sao không phải."

Sở Nhược Đình đứng ngoài cửa sổ, trong đầu ầm ầm nổ tung.

Nàng tình nguyện bị ghen ghét, bị chửi rủa, chỉ có một điều duy nhất là không thể thừa nhận thiện ý quan tâm nhớ thương của người khác.

Đúng vào lúc này, nàng theo bản năng nhận thấy được có lưỡng đạo hơi thở cường đại cực kỳ nguy hiểm đang tới gần. Sở Nhược Đình chạy nhanh dùng ẩn nấp gắn vào góc, một lát sau, lưỡng đạo cầu vồng chợt đến, một đôi trung niên nam nữ xuất hiện trước cửa Thư phòng.

Nam ước chừng ba bốn mươi, lưu trữ ba chòm mỹ râu thịnh hành ở Phù Quang Giới, trong tay cầm một cây thước pháp khí; mỹ phụ trung niên búi tóc cao, đầu đầy châu ngọc, người mặc cung trang Thiển Quất, khí chất ung dung.

Hai người mặt lạnh, mỹ phụ trung niên lạnh lùng nói: "Nguyệt Minh! Con ra đây cho ta!"

Du Nguyệt Minh mang theo Thanh Thanh từ trong Thư phòng đi ra.

Trên khuôn mặt tuấn nhã không có biểu tình gì, giống như đối với những chuyện này đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn cấm quạt xếp lên eo, hợp quyền hành lễ: "Cha, nương, hai người xuất quan?"

"Còn không xuất quan, có phải con liền nghịch thiên luôn không?" Giọng Du Hạc Ngũ vừa dứt, liền một thước đánh qua, "Còn không mau quỳ xuống!"

Thước được đúc bằng thép, dài ba thước, vận đủ pháp lực, một cái đánh xuống cơ hồ muốn đánh gãy xương người.

Du Nguyệt Minh đau đến khóe miệng run rẩy, hắn cắn răng nhịn xuống. Giơ tay đánh một cái Tịnh Trần Quyết lên mặt đất, mới nâng áo, quỳ gối trước mặt phụ mẫu.

"Cha!" Thanh Thanh lo lắng đi tới lui bên cạnh Du Nguyệt Minh, hướng Du Hạc Ngũ nhỏ giọng cầu tình, "Tổ phụ, người đừng đánh cha."

Du Hạc Ngũ gầm lên: "Con đứng qua một bên!"

Hà Oánh vừa nghe hắn lớn giọng tức khắc không vui, mày liễu dựng ngược, chọc huyệt Thái Dương hắn, "Nguyệt Minh phạm sai lầm, chàng rống Thanh Thanh làm gì?" Nàng đau lòng duỗi tay tới Thanh Thanh, "Tôn nhi ngoan, mau đến chỗ Tổ mẫu."

Thanh Thanh bò lên vai Hà Oánh, bởi vì sợ Du Hạc Ngũ, không dám lên tiếng.

Du Hạc Ngũ bị Hà Oánh mắng, chỉ phải đem lửa giận rải lên người nhi tử, "Ta hỏi con, vì cái gì con tự mình lui hôn Lâm Tam tiểu thư?"

Du Nguyệt Minh lạnh lùng nói: "Không thích, liền lui."

"Con tưởng con đang mua đồ ăn hả?" Du Hạc Ngũ quả thực nổi trận lôi đình, "Hôn ước này từ lúc con ở trong bụng đã định ra, sao có thể nói lui liền lui? Con xem Lâm Tiêu Phong là gì, xem Lâm Tam tiểu thư là gì? Con lui hôn Lâm gia, Nam Cung gia lại không có nữ tử cùng độ tuổi, con nói xem, từ chỗ nào đào ra thêm một cái môn đăng hộ đối?"

Du Nguyệt Minh đoan chính quỳ, không hé răng.

Hà Oánh cũng bị nhi tử chọc giận rồi, một tay ôm Thanh Thanh, một tay chỉ vào đầu hắn mắng: "Con chính là bị cái yêu nữ kia làm mê đầu óc!"

Du Nguyệt Minh nhíu mày cãi lại: "Nàng không phải yêu nữ."

"Sao không phải? Bí thuật song tu ở Phù Quang Giới có cái nào tốt? Tịch Huyễn yêu tăng mỗi ngày bắt đồng nam đồng nữ thải bổ, tu vi cọ cọ mới trướng lên. Ngẫm lại xem mấy trăm năm trước, làm gì có người như Tịch Huyễn yêu tăng? Không chừng cái yêu nữ kia chính là đệ tử Tịch Huyễn!"

Năm đó, Hà Oánh thấy nhi tử từ Linh Chân bí cảnh trở về, tu vi đang ở Kim Đan hậu kỳ bỗng nhiên bạo trướng thành Kim Đan đại viên mãn, lập tức phát hiện không đúng. Ép hỏi mới biết được, hắn song tu với một cái nữ tu lai lịch không rõ. Như vậy kết thúc cũng liền thôi, cố tình nhi tử lại rớt tâm trên người yêu nữ kia, phân phát tất cả thị nữ trong viện không nói, mỗi ngày còn buồn không ăn không uống, khắp nơi tìm kiếm tin tức yêu nữ.

Mười năm qua đi, hắn không những không quên, ngược lại càng thêm trầm trọng, thừa dịp phu thê nàng bế quan, từ hôn Lâm Thị.

"Con còn già mồm?"

Du Hạc Ngũ vô cùng tức giận, cầm thước lại đánh hắn một cái.

Hà Oánh nhìn nhi tử bị đánh cũng đau lòng, nhưng mấy năm nay hắn chấp mê bất ngộ, nàng đành phải làm tâm cứng lên: "Nguyệt Minh, con biết sai chưa?"

Mặt Du Nguyệt Minh căng thẳng vẫn như cũ, trầm giọng nói: ".. Không sai."

"Bang!"

Du Hạc Ngũ dùng hết toàn lực, sắp đánh gãy thước luôn rồi. Hắn thở hồng hộc thổi râu, "Con còn có lời muốn nói hay không?"

"Có." Du Nguyệt Minh đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn nâng mắt lên, âm sắc hư nhuyễn, "Cha, thước kia của người.. Có rửa qua chưa?"

Quá bẩn hắn chịu không nổi.

"Gàn bướng hồ đồ!" Du Hạc Ngũ nghe vậy giận dữ, ném thước lên mặt đất, dùng sức túm vạt áo Du Nguyệt Minh, "Con cái đồ bất hiếu tử! Đi! Gọi tộc nhân tới Từ đường, dùng Tộc Pháp!"

Vừa nghe "Từ đường Tộc Pháp", sắc mặt Hà Oánh đại biến, sốt ruột đi cản: "Du Hạc Ngũ, chàng đây là muốn mệnh nhi tử sao.."

"Câm miệng!" Du Hạc Ngũ tức đến hai mắt đỏ đậm, "Nàng nhìn nó lúc này đi, coi nhẹ ngạo vật, tự cho mình rất cao, còn một thân thói ở sạch, nào có nửa điểm bộ dáng Thiếu chủ? Nàng chính là mẹ hiền chiều hư con, làm hắn thành ra một thân tật xấu!"

Hà Oánh biết Trượng phu thật sự rất tức giận, tức khắc ngậm miệng.

Ba người trước sau vội vàng rời đi.

Sau đó, Sở Nhược Đình mới từ trong góc chậm rãi đi ra. Mắt nàng nhìn chằm chằm thước cong thiết đúc trên mặt đất, lo lắng phát sầu.

Chương sau: Mộng Xuân (hơi H)