Sở Nhược Đình chọn đóng giả phàm nhân, khi đối mặt với Tạ Tố Tinh, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Tạ Tố Tinh cho rằng nàng mất ký ức, cầm tay dạy nàng tu luyện, cùng với làm thế nào để dẫn khí nhập thể.
Sở Nhược Đình nào dám bại lộ tu vi trước mặt hắn, chỉ có thể giả ngốc, không ngừng lắc đầu: Không nhớ được, không học được, không hiểu, ta không được.
Tạ Tố Tinh bị nàng chọc tức.
Hắn là kỳ tài tu luyện, học gì cũng vậy dạy một lần liền thông, nhưng Sở Nhược Đình sau khi mất trí nhớ dạy nàng lặp đi lặp lại cả trăm lần, nàng cũng không thể nhớ chính xác một lần.
Tạ Tố Tinh không thể tin được trên thế giới này cũng có người ngốc như vậy.
"Nàng đọc lại khẩu quyết ta vừa dạy nàng xem."
Sở Nhược Đình gật đầu, ngồi trên ghế thanh khụ hai tiếng: "Gan vì dương, này khí vượng, dương thăng lấy nhập dương vị, xuân phân chi so cũng.."
"Sai rồi, thếu một câu, nàng cẩn thận ngẫm lại."
Sở Nhược Đình thử hỏi: "Phổi vì âm?"
"Không phải."
"Hạ chí dương mà âm sinh chi so cũng?"
"Không phải."
Sở Nhược Đình không mở miệng.
Ánh mắt nàng uể oải rơi trên mặt đất, vòng quanh ngón tay, nhỏ giọng nói: "Công tử, ta thật sự không có thiên phú tu luyện, nếu ngươi muốn nhận Sư đồ để truyền công, ngươi nên tìm người khác đi."
Hai ngày nay, Sở Nhược Đình cũng không nghĩ tại sao Tạ Tố Tinh làm gì một hai phải dạy nàng tu luyện.
Không ngờ, Tạ Tố Tinh nghe vậy, ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn nàng chăm chú, trịnh trọng nói: "Sở Nhược Đình, nàng không thể từ bỏ tu luyện. Phàm nhân, ở Phù Quang Giới là sự tồn tại thấp hèn nhất. Ta còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể vẫn luôn ở nơi này, sau này.. Sau này ta cũng không thể vẫn luôn bảo hộ nàng. Nàng cần phải có năng lực tự bảo vệ mình, biết không?"
Tạ Tố Tinh từ trước đến nay kiêu ngạo, làm việc bất kể hậu quả. Sở Nhược Đình chưa từng thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc ân cần dạy bảo như vậy, có chút hoảng hốt.
"Ngươi muốn đi đâu?" Nàng bật thốt lên hỏi.
Tạ Tố Tinh nắm chặt quyền, "Ta và Lâm Tiêu Phong không đội trời chung. Hắn gϊếŧ phụ mẫu ta, đường huynh, tộc nhân.. Sao ta có thể cứ co đầu rút cổ một góc, trốn đông trốn tây? Thù này không báo, ta thề không làm người."
Sở Nhược Đình kinh hãi.
Lâm Tiêu Phong có liên quan gì đến Tạ Tố Tinh?
Còn nữa, Lâm Tiêu Phong là gia chủ Lâm Thị, tu vi ở Phân Thần trung kỳ, Tạ Tố Tinh hắn có chín cái mạng cũng không đủ chết!
Sở Nhược Đình đang suy nghĩ về những điểm mấu chốt, chợt nồi sành trên bếp sôi ùn ục.
Tạ Tố Tinh liền bước nhanh đến múc chén canh, vừa bưng vừa thổi bước lại đây: "Tới, ăn cơm."
Trong chén không phải linh quả xào cá ghê tởm nữa, mà là linh thịt chậm rãi hầm trong nước suối. Nước canh trong veo, trên mặt nổi vài hột dầu, thơm ngào ngạt.
Tạ Tố Tinh thiên tư thông minh học cái gì cũng mau, kỹ thuật nấu ăn chỉ ngắn ngủn hai ngày đã tiến bộ vượt bậc.
Sở Nhược Đình không thích ăn uống, cũng phải khen ngon.
Dưới sự giám sát của Tạ Tố Tinh, miệng nhỏ của nàng húp từng ngụm từng ngụm đến hết.
Tạ Tố Tinh lại dạy một lần khẩu quyết dẫn khí nhập thể cho Sở Nhược Đình, Sở Nhược Đình vẫn là bộ dáng cũ, lắp bắp nói ba câu sai hai câu.
Có lẽ là bị nàng lăn lộn không có kiên nhẫn, Tạ Tố Tinh nhìn chằm chằm nàng thật lâu, sau đó thần sắc biến hóa, xoay người đóng cửa lại.
Trong nhà tranh chật chội tức khắc tối om.
Sở Nhược Đình chớp chớp đôi mắt, "Công tử, ngươi muốn làm gì?"
Tạ Tố Tinh bắt đầu cởi đai lưng, hắn nói: "Nàng cứ như vậy không được. Chỉ có thể song tu.. Ta giúp nàng dẫn khí nhập thể."
Đúng là có một loại song tu, dựa vào tu vi cường hãn của một người trong đó, đơn giản thô bạo đưa linh khí vào một bên khác làm người đó bước vào Luyện Khí.
Nhưng nàng hoàn toàn không cần a!
Sở Nhược Đình cười gượng, làm bộ ngây thơ vô tri: "Song tu là cái gì?"
Tạ Tố Tinh lại không định giải thích với nàng, thiếu niên tràn đầy huyết khí dương cương, bỗng nhiên đến gần Sở Nhược Đình, ôm thân thể kiều mềm của nàng vào trong ngực, tay phải theo bụng dưới bằng phẳng xâm nhập vào khe hở, muốn giúp nàng xoa nắn mở rộng.
Sở Nhược Đình nào biết động tác hắn nhanh như vậy, đại não chậm nửa nhịp, đã bị hắn chiếm tiện nghi.
Ngón tay thô ráp xoa ấn hoa hạch, Sở Nhược Đình thẹn quá hóa giận, bất chấp cái gì ngụy trang phàm nhân ngu ngốc, hô to: "Dừng tay!"
Nàng ấn lại bàn tay Tạ Tố Tinh đang ở nơi tư mật nàng tɧác ɭoạи, ánh mắt âm lãnh, đang muốn một chưởng chụp chết hắn, Tạ Tố Tinh lại đột nhiên ngẩn ngơ, rút tay ra.
Hắn dựa lưng lên vách nhà, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai luồng tóc trên trán che khuất ánh mắt hoảng hốt, ".. Thực xin lỗi."
"Ta vừa rồi chưa hỏi ý nàng."
"Ta lại xúc động."
Sở Nhược Đình không ngờ hắn vậy mà ngồi xổm góc nhà tự ngẫm lại chính mình.
Đây có phải Tạ Tố Tinh nàng từng biết không?
Sở Nhược Đình còn đang khϊếp sợ, Tạ Tố Tinh đột nhiên nhíu mày, sắc mặt từng chút trở nên nhợt nhạt. Tay hắn xiết chặt vạt áo, quỳ trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, mạch máu nổi đầy trên cổ, răng cắn chặt, khóe miệng, cơ bắp đều đang run rẩy.
".. Uy, ngươi bị sao vậy?" Sở Nhược Đình không tới gần.
Tạ Tố Tinh khó khăn ngẩng đầu lên, đuôi tóc hỗn độn dán trên vết sẹo, một đôi mắt dường như ngâm trong máu, đỏ đến đáng sợ.
Sở Nhược Đình lui về sau hai bước.
Tạ Tố Tinh đau đớn khó nhịn, gầm nhẹ đánh nát nhà tranh, hắn vọt tới bên hồ, đôi tay điên cuồng cào cấu cổ và ngực, cào đến da bong ra, máu tươi đầm đìa. Cuối cùng giống như thật sự nhịn không nổi nữa, phóng vào trong hồ. Ở trong hồ hắn điên cuồng gào rống, linh khí tán loạn tạo thành sóng lớn cuồn cuộn.
Qua một lúc, Tạ Tố Tinh mới dần dần bình tĩnh, hắn kéo một thân đầy nước, thất tha thất thểu từ trong hồ bước lên, ngã đầu lên cỏ xanh tươi tốt.
Sở Nhược Đình do dự, cuối cùng vẫn đi qua.
Mặt Tạ Tố Tinh bị ngâm nước trắng bệch, môi mỏng không còn giọt máu.
Sở Nhược Đình giơ tay phất đi cỏ dại dính trên mặt hắn, đẩy đẩy hắn, lạnh giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?" Tạ Tố Tinh nửa tỉnh nửa mê, run rẩy vươn tay, nắm lấy bàn tay nàng, hàm hàm hồ hồ nói: "Đau đớn nàng từng chịu đựng.. Ta cũng có thể chịu đựng.."
"Ngươi đang nói bậy gì đó?"
Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm mặt hắn hồi lâu, cuối cùng cũng phân ra thần thức. Không ngờ vừa thấy, liền làm nàng trợn mắt há hốc mồm: "Xích Tùng Cổ!"
Trong cơ thể Tạ Tố Tinh, tất cả đều là Xích Tùng Cổ.
Một con, hai con, ba con.. Mấy chục con rậm rạp bám trên xương cốt hắn, mỗi tháng khi tái phát, đau nhức thấu xương, làm hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Ai cũng biết, Xích Tùng Cổ là cổ độc môn của Tạ Thị, hắn thân là người Tạ gia, sao lại có cổ trùng đầy người không được giải?
Sở Nhược Đình liên tưởng lại câu nói nỉ non vừa rồi kia: Đau đớn nàng đã chịu đựng, hắn cũng có thể chịu đựng.
Hay là, cổ là Tạ Tố Tinh tự mình hạ? Những năm gần đây, hắn đều tự tra tấn mình?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn dần trắng bệch như một tờ giấy trắng, ánh mắt Sở Nhược Đình phức tạp, trong lòng chỉ có một ý niệm: Kẻ điên, đúng là một kẻ điên thật thật sự sự! Hoàn toàn không nói lý!
Nàng không thể cứ chơi với kẻ điên này.
Thừa dịp Tạ Tố Tinh hôn mê bất tỉnh, Sở Nhược Đình tùy tay ném hắn vào nhà tranh, xoay người rời đi.
Sở Nhược Đình đi đến khu rừng trước thành Tỷ Quy, lại tìm được hai con tiểu Hồ yêu đang tuần tra.
Nhưng lần này tiểu Hồ yêu thông minh, cảm thấy không có cái nữ tử phàm nhân nào ngốc đến nỗi đi đến thành Tỷ Quy. Chúng nó nghĩ đến đồng loại trước đây chết thảm dưới mũi tên, hoài nghi Sở Nhược Đình là mồi, chết sống không chịu bắt nàng.
Sở Nhược Đình chán nản, dứt khoát lộ ra tu vi, pháp lực tỏa định tiểu Hồ yêu, hung ác uy hϊếp: "Nhanh lên! Bắt ta hiến cho thành chủ!"
Tiểu hồ yêu run bần bật: ".. Không bắt có được không?"
"Không được!"
Hai con tiểu Hồ yêu nơm nớp lo sợ trói Sở Nhược Đình lại, áp vào thành Tỷ Quy.
Trong thành vậy mà rất náo nhiệt, cửa hàng nơi ở cái gì cần có đều có. Có cửa hàng trước quầy treo đùi người, tay người, còn có rất nhiều hài đồng phàm nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị nhốt trong l*иg, ghi giá rõ ràng. Một đường đi tới, tất cả đều là yêu tinh, mặt thú hình người, hoặc là mặt người hình thú.
Tâm Sở Nhược Đình dậy sóng, tức giận vô cùng.
So với Vô Niệm Cung, thành Tỷ Quy này mới là tội ác tày trời. Đáng tiếc Hách Liên U Ngân chỉ biết luyện Khí, không giỏi giao tiếp. Nếu hắn giống con thành chủ Hồ yêu này biết nịnh nọt tam đại thế gia, ác danh đứng đầu Phù Quang Giới cũng không rơi lên đầu hắn.
Sở Nhược Đình bị áp đến phủ thành chủ, một nữ nhân mặt Hồ hình người lắc đuôi đi ra.
Hồ ly bạc nâng cằm Sở Nhược Đình lên quan sát, sau đó gật đầu: "Rất tốt." Nó cao giọng dặn dò Sở Nhược Đình, "Phàm nhân, khi nhìn thấy thành chủ, ngươi ngàn vạn lần không được khóc như vậy nữa, rất mất hứng."
Thừa dịp con Hồ ly này không chú ý, Sở Nhược Đình thúc giục bùa chú, diệt khẩu hai con tiểu Hồ yêu áp giải nàng.
Sở Nhược Đình làm bộ sợ hãi, nâng tay áo lau nước mắt, "Hồ yêu đại nhân, xin người thả ta đi."
"Ta cũng muốn thả ngươi, nhưng mà.." Hồ ly bạc khặc khặc nở nụ cười, "Nhưng mà thành chủ đói bụng."
Thành chủ muốn xử nữ phàm nhân tuyệt sắc sạch sẽ, lấy máu xử nữ của các nàng, sau đó ăn các nàng luôn.
Mấy ngày trước đã chuẩn bị ăn các nàng, chỉ tiếc bị mấy cái tu sĩ làm hỏng chuyện tốt.
Hồ ly bạc chúng nó muốn đi tìm nhân tu báo thù, nhưng thành chủ nói, không thể xung đột với nhân tu. Thành Tỷ Quy có thể sống an an ổn ổn tạm bợ đến bây giờ, đúng là do thành chủ an phận sống một góc, chuẩn bị tốt hết thảy, cùng nhân tu nước sông không phạm nước giếng.
Sở Nhược Đình bị trói, khóc không ngừng.
Hồ ly bạc mang nàng đến Điện của thành chủ, lệnh hai thị nữ Hồ yêu: "Tắm gội thay quần áo cho nàng, sau đó thành chủ sẽ đến."
Hồ ly bạc rời đi.
Sở Nhược Đình giả khóc giả đến có chút mệt, mắt thấy hai thị nữ Hồ yêu đi tới, nàng đang muốn lại gào lên, bỗng nghe một thị nữ Hồ yêu trong đó nói nhỏ: "Sở cô nương, đừng sợ, là ta."
Sở Nhược Đình nhận ra giọng nói nàng: "Tích Dung cô nương?"
"Còn có ta! Còn có ta!" Thị nữ Hồ yêu bên cạnh cũng gỡ đầu Hồ ly xuống, lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng xinh xắn, đúng là Lâm Dật Phù.
"Sao hai người lại ở đây?"
Sở Nhược Đình có dự cảm kế hoạch của nàng lại sắp bị quấy rầy.
Lâm Tích Dung ôn nhu giải thích. Thì ra, sau khi Tạ Tố Tinh bắt nàng đi, các nàng vẫn luôn lo lắng an nguy Sở Nhược Đình. Nhưng Tạ Tố Tinh lại là tiền bối Xuất Khiếu kỳ, hai người các nàng không dám tới gần, đang sốt ruột, bỗng thấy Sở Nhược Đình bị hai con Hồ yêu bắt vào thành Tỷ Quy. Hai tỷ muội nghe nói con thành chủ Hồ yêu này ăn tươi nuốt sống, lạm sát phàm nhân, nên muốn đi chém chết nó, trừ hại cho dân. Đúng lúc Sở Nhược Đình bị bắt, các nàng liền dứt khoát trà trộn vào thành, nghĩ cách cứu viện.
Sở Nhược Đình nhìn hai người, khe khẽ thở dài.
"Tu vi thành chủ Hồ yêu ở Xuất khiếu trung kỳ, các ngươi hai cái chỉ ở Nguyên Anh, sao dám?"
Lâm Dật Phù vỗ ngực: "Chúng ta gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!" Thành chủ Hồ yêu được Lâm thị che chở, dù cho các nàng không thành công, con Hồ yêu kia cũng không dám làm gì các nàng.
Lâm Tích Dung cực kỳ kinh ngạc, "Sở cô nương, cô, sao cô biết tu vi bọn ta?"
Các nàng tuy lỗ mãng, nhưng hành hiệp trượng nghĩa. Sở Nhược Đình không định tiếp tục giấu giếm, nàng búng tay một cái, trên đầu ngón tay vụt ra một sợi linh lực nhàn nhạt, nghiêm mặt nói: "Ta cũng là tu sĩ, mục đích đến cũng giống hai người."
Sợi linh lực kia của nàng rất tinh khiết, thậm chí Lâm Dật Phù và Lâm Tích Dung có thể cảm nhận được uy áp từ nó truyền đến.
Lâm Dật Phù vỗ đùi, vui vẻ ra mặt: "Thật tốt quá! Sở đạo hữu, ba người chúng ta hợp lực, cùng diệt trừ con Hồ yêu gây họa nhân gian này!"
Sở Nhược Đình đưa tay vào trong túi trữ vật lấy ra lá cờ bày trận, đưa cho hai người, "Đưa tai lại đây, nghe ta nói rõ."
Thành chủ Hồ yêu đang ở chính Điện tiếp khách.
Đàn sáo du dương, đèn đuốc sáng trưng.
Con thành chủ Hồ yêu này có khuôn mặt Hồ ly lông trắng, thân xuyên áo gấm, lông tóc có chút thô, thoạt nhìn lớn tuổi. Nhưng lời nói cử chỉ của hắn, giống người y như đúc.
Hắn cầm ly dạ quang lên, cười nói: "Tới, Lâm Chưởng sự, một ly này ta kính ngươi."
"Đa tạ thành chủ."
Lâm Lộc Vũ ngồi dưới hắn một bậc bên trái, khẽ vuốt râu dê, nâng ly kính cẩn.
Thành chủ Hồ yêu đặt ly rượu xuống, trong ý có điều chỉ: "Lâm Chưởng sự, mấy năm gần đây phàm nhân quanh thành Tỷ Quy chạy không ít, thuế thu nhập không tốt, ngài xem linh thạch này, có nên từ mỗi năm hai vạn giảm đến.."
"Thành chủ." Lâm Lộc Vũ nhướng mày, ngữ điệu không âm không dương, "Không phải tại hạ không muốn châm chước, chuyện này là mặt trên quyết định. Lộc Vũ chỉ là gia nô, không nói được gì!"
Thành chủ Hồ yêu híp mắt nhìn hắn, cái tên Lâm Lộc Vũ này, hàng năm đều dùng một bộ lý do thoái thác này tới qua loa lấy lệ!
Đang tức giận, bỗng Hồ ly bạc khom người nói nhỏ bên tai hắn.
Vừa nghe có nữ tử phàm nhân, thành chủ Hồ yêu mới bớt giận một chút. Tuổi hắn đã lớn, tu vi lại không dễ thăng tiến, cần phải dùng máu xử nữ mới có thể tạm thời trì hoãn già nua.
Thành chủ Hồ yêu đã nhìn Lâm Lộc Vũ không vừa mắt, liền đứng dậy nói: "Lâm Chưởng sự, ta có chút việc tư, tạm thời xin lỗi không tiếp được." Hắn phân phó Hồ ly bạc, "Đi, hảo hảo hầu hạ Lâm Chưởng sự."
Hồ ly bạc nhận lời, uốn éo quỳ gối bên người Lâm Lộc Vũ, vũ mị bưng lên ly rượu, "Lâm Chưởng sự, mời uống rượu."
Thời trẻ Lâm Lộc Vũ rất ghét bỏ những con Hồ yêu mõm dài mặt lông này, nhưng dáng hình chúng nó lại đẹp hơn người thường không ít, lúc đùa bỡn cũng có tư vị khác. Hắn cười dâʍ đãиɠ, thò tay vào trong yếm Hồ ly bạc, xoa nắn nắm bóp.
Còn thành chủ Hồ yêu lúc này đang hấp tấp đi đến Tẩm điện, thấy nữ tử phàm nhân đã tắm gội thay quần áo xong, mặc một thân áo cưới đỏ chói, ngồi trên mép giường nhỏ giọng khóc thút thít.
Trong Tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, đầu giường trang trí màn lụa đỏ và rèm châu thủy tinh, theo gió nhẹ nhàng bay bay.
Phàm nữ tuy đưa lưng về phía hắn, nhưng dáng người nàng kiều diễm, nhìn chỗ nào cũng đẹp.
Thành chủ Hồ yêu vươn đầu lưỡi, liếʍ răng thú sắc nhọn, tay chà xát: "Mỹ nhân."
"Yêu quái a!"
Sở Nhược Đình quay đầu, làm ra vẻ sợ hãi thét chói tai.
Thành chủ Hồ yêu đi đến bên người nàng, chóp mũi thật dài ngửi ngửi hít hít, đột nhiên sắc mặt thay đổi, gào Sở Nhược Đình: "Ngươi không phải xử nữ!"
Sở Nhược Đình cười lạnh: "Lão Hồ ly dâʍ đãиɠ còn muốn xử nữ, ngươi nằm mơ đi."
Phàm nữ này vậy mà dám chửi hắn?
Thành chủ Hồ yêu giận tím mặt, mới vừa nhe răng nanh, đột nhiên một con Hồ ly đỏ lăn lộn từ bên ngoài chạy vào.
Nó quỳ trên mặt đất, nói năng lộn xộn hô to: "Thành chủ! Không tốt! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì?"
"Có cái nam tu xông vào thành đại khai sát giới, nói, nói người mau giao Sở Nhược Đình ra, nếu không, hắn sẽ đồ sát thành Tỷ Quy chúng ta!"
Thành chủ Hồ yêu: "Ai là Sở Nhược Đình?"
Hồ ly đỏ còn chưa kịp mở miệng, ngoài điện vèo một mũi tên xé gió bay tới, âm thanh mũi tên như sói tru, đột nhiên xuyên qua yết hầu nó.
Ngoài cửa điện, khuôn mặt Tạ Tố Tinh lạnh lùng dính vài giọt máu đỏ thẳm, đi ngược sáng bước từng bước đến gần.
Hắn giương cung cài tên, đầu tên chỉ thẳng thành chủ Hồ yêu, linh khí mãnh liệt điên cuồng len lỏi lên đầu tên.
"Giao Sở Nhược Đình ra."
Thành chủ Hồ yêu vừa phẫn nộ lại bực mình: "Đến tột cùng ai mẹ nó là Sở Nhược Đình!"
Chương sau: Giao Thủ