Np Xuyên Sách Xuân Cung Tiên Đồ

Chương 25: Giằng Co (hơi H)

Tạ Tố Tinh chậm rãi nâng tay áo lên, lau ngụm nước miếng Sở Nhược Đình phun trên má.

Hắn lớn từng tuổi này, từ trước đến giờ chưa từng bị người chỉ vào mũi mắng thẳng như thế.

Sở Nhược Đình mắng xong, còn chưa đã ghiền. Nàng cười lạnh: "Ta không ngại nói cho ngươi thêm một chuyện. Kiều tỷ tỷ của ngươi, ngoài Cù Như, còn có Lâm Thành Tử, Nam Cung Hiên, đều cùng những người này làm chuyện mờ ám, ngay cả Sư phụ nàng kính yêu nhất, Chưởng môn Thanh Kiếm Tông, hai người cũng không biết đã điên loan đảo phượng bao nhiêu lần."

"Ngươi nói bậy!"

Năm ngón tay Tạ Tố Tinh nắm chặt bả vai nàng, hung hăng dùng sức nắm, gần như muốn đem xương bả vai nàng nắm thành bột phấn.

Y phục nhẹ khoác trên vai bị hắn lắc rớt xuống, nửa bên ngực tròn trịa no đủ liền hiện ra.

Thân thể Sở Nhược Đình rất đau.

Nhưng trong lòng nàng lại cực kì vui sướиɠ.

Đời trước nàng quá nhu nhược, thấy Tạ Tố Tinh là tu sĩ Kim Đan, là núi cao không nhìn thấy đỉnh. Hắn cau mày một cái, nàng liền sợ tới mức im như ve sầu mùa đông. Nếu năm đó dũng cảm một chút, có phải sẽ không bị hắn vẽ thành mặt mèo rồi không?

Tạ Tố Tinh hận không thể vặn gãy cái cổ nho nhỏ kia của nàng, hắn nghiến răng nanh, ác liệt nói: "Ngươi nói dối! Tất cả đều là chuyện ma quỷ ngươi biên soạn!"

"Tất nhiên. Ngươi chỉ tin Kiều Kiều, sao có thể tin ta."

"Ngươi có tư cách gì so sánh với Kiều tỷ tỷ?"

Lúc hắn nghèo túng, là Kiều Kiều cưu mang hắn, cho hắn ấm áp.

Kiều Kiều là một tia sáng trong cuộc đời đen tối của hắn.

Sở Nhược Đình cười nhạo: "Đúng, ở trong mắt ngươi, ai cũng kém hơn Kiều Kiều, ai cũng không xứng với Kiều Kiều." Nàng nhìn thẳng hắn, cất cao giọng, "Nhưng.. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ngươi cho rằng Kiều Kiều lúc nào cũng đúng, mà những người khác lúc nào cũng sai?"

Đêm nay nàng sẽ đem hết tức giận đời này lẫn đời trước phát tiết ra hết!

Cho dù chết, ít nhất cũng đã thấy được Tạ Tố Tinh suy sụp hỏng mất.

Nàng dựa sát vào, đầu lưỡi lạnh băng phun ra lời nói, từng chữ một: "Thảo nào người Tạ gia trục xuất ngươi khỏi gia môn. Ngươi thị phi bất phân, cứng đầu cứng cổ, chỉ biết bản thân mình, không nghe lọt nửa câu của người khác." Nói đến đây, Sở Nhược Đình làm một bộ dáng bừng tỉnh, "Nga, không phải ngươi cho rằng Kiều Kiều đúng, mà là ngươi tự cho mình đúng!"

Tạ Tố Tinh trăm triệu lần không ngờ tới, sẽ từ trong miệng Sở Nhược Đình nghe được ba chữ "Người Tạ gia".

Sắc mặt hắn âm trầm như một vũng nước lạnh, "Làm sao ngươi biết?"

Chuyện này, hắn chỉ nói với Kiều Kiều.

Nhưng Kiều Kiều tuyệt đối không có khả năng đem chuyện này nói với Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình mặc kệ những cái đó, nàng chỉ theo ý nghĩ của mình nói: "Ngươi biết mình là con nuôi của Tạ gia, nên từ nhỏ tính tình đã ương bướng lại cố chấp. Ngươi cảm thấy cha mẹ nuôi không yêu thương ngươi, nghĩ bọn họ chỉ thương đường huynh. Nhưng, cha mẹ nuôi đã nói rõ ràng với ngươi, bọn họ coi ngươi là nhi tử thân sinh, đường huynh cũng yêu thương ngươi như đệ đệ ruột thịt.. Còn ngươi thì sao? Ngươi cố ý khắc khẩu với đường huynh, còn đánh hắn đến trọng thương."

"Ngươi biết cái gì?" Mắt Tạ Tố Tinh đầy tơ máu, hắn rống giận với Sở Nhược Đình, "Bọn họ không hề yêu thương ta! Bọn họ ném ta ở tông môn của người khác, đến công pháp Tạ gia, nhìn cũng không cho ta nhìn một cái, sợ ta học được một chiêu nửa thức bên trong! Bọn họ phòng bị ta, đem toàn bộ công pháp Tạ gia sở hữu đều truyền cho đường huynh!"

"Là 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》 phải không?" So với Tạ Tố Tinh điên cuồng, Sở Nhược Đình bình tĩnh dị thường. Nàng giương mắt nhìn hắn: "Công pháp Tạ gia, tên là 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》 đúng không?"

Tạ Tố Tinh có một loại cảm giác vớ vẩn là cảm thấy bị con ngươi trong vắt của nàng nhìn thấu.

".. Làm sao ngươi.. biết được?"

Khóe môi Sở Nhược Đình treo một mạt trào phúng: "Mệt ngươi vẫn là con nuôi của Tạ gia, vậy mà trước nay không nghe nói qua, 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》cực kỳ nguy hiểm, nhẹ thì phản phệ, nặng thì cả đời sẽ không có con nối dõi."

"Nếu không, cha mẹ ngươi bọn họ tại sao lại nhận con nuôi?"

"Bọn họ thương tiếc ngươi, yêu quý ngươi, không muốn ngươi theo vết xe đổ của bọn họ, cho nên mới đưa ngươi đến tông môn của Độc Sơn lão giả. 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》 không thể không người nối nghiệp, vì thế đường huynh ngươi chủ động đứng ra, giúp chia sẻ áp lực."

"Còn ngươi? Ngươi làm đã gì? Tự cho là đúng, tự cao tự đại! Tự sa vào nhận định của mình, cho dù cha mẹ ngươi giải thích, ngươi cũng không muốn nghe. Ngươi cái gì cũng không biết, chỉ biết làm tan nát tâm cha mẹ ngươi!"

Ngữ tốc Sở Nhược Đình rất chậm, nhưng mỗi một chữ đều xé rách vết thương đã khép lại của Tạ Tố Tinh.

Hắn cảm thấy mệnh đồ của hắn nhiều chông gai, trên thực tế là đang ở trong phúc mà không biết phúc.

Vết đau này hắn cũng từng kể với Kiều Kiều.

Lúc ấy Kiều Kiều chỉ ôm lấy bờ vai hắn, nhỏ giọng an ủi: "Tỷ sẽ ở bên đệ. Sẽ không giống cha mẹ đệ, vứt bỏ đệ như thế."

Sở Nhược Đình nhìn hắn rơi vào hoảng loạn rối rắm, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Nàng nói: "Ngươi cho rằng bị người khắp thiên hạ vứt bỏ, kỳ thật tất cả đều là phán đoán, đều là vì thỏa mãn mong muốn tự cao tự đại của ngươi mà thôi!"

Tạ Tố Tinh cắn răng, nhẫn thanh nói: "Ngươi đang gạt ta."

"Ngươi có thể đi tìm Độc Sơn lão nhân, đi tìm cha mẹ ngươi, đường huynh ngươi.. Hà tất gì phải ở đây tranh luận gạt không gạt?" Sở Nhược Đình hừ lạnh một tiếng, khinh thường hắn, "Tạ Tố Tinh, ngươi quá buồn cười, giống như hài tử không ăn được đường chỉ biết la lối khóc lóc om sòm."

Tạ Tố Tinh bị Sở Nhược Đình châm chọc đau đớn.

Đau tới cực điểm, nhưng dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Hắn thiếu chút nữa trúng phép khích tướng của nàng.

"A, ngươi nói ta giống hài tử?" Ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Nhược Đình dần trở nên u ám, còn có.. thêm vài phần càn rỡ.

Tim Sở Nhược Đình như nổi trống, còn chưa kịp mắng hắn tiếp, Tạ Tố Tinh đã đưa tay lên, kéo mảnh yếm che giấu cuối cùng trước ngực nàng xuống.

Hai luồng trắng nõn như thỏ trắng nhảy ra, dưới ánh sáng tối tăm của động phủ, trắng bóng, dị thường chói mắt.

Tạ Tố Tinh làm như trong trí nhớ Cù Như đã làm với Kiều Kiều, nắm hai điểm đỏ hồng trước ngực Sở Nhược Đình. Ngực Sở Nhược Đình lớn hơn Kiều Kiều, cũng trắng hơn Kiều Kiều, lúc nắm hai đầu nhũ, luồng nhũ thịt liền đi theo nhẹ nhàng lắc lư.

Sở Nhược Đình run lên nhè nhẹ, vẫn còn kiên cường châm chọc hắn: "Sao vậy? Nói không lại ta, liền dùng loại thủ đoạn hạ lưu này?"

Khóe miệng Tạ Tố Tinh cong lên, nhưng trong đôi mắt đẹp như sao trời kia, lại không có ý cười dù là một tia: "Thì sao?"

Chó điên! Chó điên!

Trong lòng Sở Nhược Đình đã sớm mắng hết mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Tạ Tố Tinh lại tùy ý xoa nắn song phong Sở Nhược Đình, muốn nhìn nàng thất thố trước mặt hắn.

Nhưng Sở Nhược Đình cắn chặt môi, cúi đầu, hai luồng tóc đen buông thõng bên tai áp sát vào khuôn mặt nhu hòa.

Tạ Tố Tinh không tiếng động giằng co với nàng, bỗng đáy quần cao cao nhếch lên, là người đầu tiên thua cuộc.

Hắn không phải thiếu niên nửa năm trước cái gì cũng không hiểu.

Lúc nhầm tưởng Kiều Kiều trúng độc Linh Hoa, hắn đã đọc qua nhiều sách Y, đã biết chuyện mây mưa giữa nam và nữ.

Có hôm rất kỳ quái, khi hắn tu luyện phân tâm, du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn, nhớ không phải Kiều tỷ tỷ, mà là dưới ánh trăng, Sở Nhược Đình trần trụi quỳ gối trước người hắn, môi đỏ phun ra nuốt vào.

Còn có lúc bốn bề vắng lặng, Tạ Tố Tinh ảo tưởng Sở Nhược Đình, đã dùng tay phóng thích.. vài lần.

–– Bây giờ không cần ảo tưởng nữa.

Sở Nhược Đình bị hắn trói đôi tay, ngọc thể ngang dọc, xinh đẹp hơn hoa.

Nhưng trên mặt nàng không có mị thái hắn ảo tưởng, ngược lại lạnh như băng sương, không dung xâm phạm.