Sở Nhược Đình sợ tới mức chấn kinh.
Nàng cảm thấy may mắn vì lúc này Huống Hàn Thần sử dụng tà thuật gì đó, làm nàng không thể động, nếu không để hắn thấy được đôi chân nàng đang run cầm cập nhất định sẽ rất mất mặt.
"Lại gặp."
Huống Hàn Thần trực tiếp vòng qua bình phong, đến trước mặt Sở Nhược Đình.
Hắn không ngờ, Sở Nhược Đình trần như nhộng đứng trong thùng tắm, có chút kinh ngạc. Kinh ngạc đi qua, liền vuốt cằm, tùy ý trên dưới đánh giá.
Không thể không nói, dáng người nữ nhân này có thể nói là cực phẩm. Làn da tinh tế mịn màng, giọt nước chậm rãi từ cổ nàng, lướt qua khe nhũ, vòng eo rồi nhỏ giọt xuống đất, tóc dài ướt sũng xõa trên vai, hai luồng tóc miễn cưỡng che đậy hai điểm anh đào trên tuyết nhũ, eo như dương liễu một tay có thể nắm trọn, kiều mông mật đào căng mọng. Âʍ ɦộ bị kẹp chặt để trần, không có một sợi lông, có thể nhìn thấy một khe hở sâu hồng ở giữa mép thịt đầy đặn.
Dưới cái nhìn của Huống Hàn Thần, Sở Nhược Đình không thể nói chuyện, vì vậy chỉ có thể xấu hổ nhắm mắt lại.
Bộ dáng này của nàng càng động lòng người, cứ như là tùy quân hái, tùy quân đoạt lấy.
Lúc này Huống Hàn Thần bỗng nhiên muốn nghe xem Sở Nhược Đình sẽ nói gì.
Tâm niệm vừa động, hắn giải cấm ngôn thuật cho Sở Nhược Đình, hỏi nàng: "Ngươi không phải nói, chúng ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại sao?"
Sở Nhược Đình khụ khụ, mở mắt ra, xấu hổ và giận dữ khó kìm: "Ngươi làm thế nào tìm được ta?"
"Chỉ đơn thuần là một tu sĩ Trúc Cơ, ta muốn tìm, dễ như trở bàn tay." Huống Hàn Thần là tà tu, thủ đoạn trong tay lung tung rối loạn nhiều đến không kể hết. Tìm một cái nữ tử đã gặp qua mặt thật, không cần tốn nhiều sức.
Chuyện đã đến nước này, Sở Nhược Đình không còn lời nào để nói.
Trong《 Kiều Kiều Tu Chân Ký 》, Huống Hàn Thần là cái vai phản diện nhỏ, dùng để đẩy mạnh tuyến cảm tình của Nam Cung Hiên và Kiều Kiều một công cụ mà thôi. Người này không có đạo nghĩa gì đáng nói, mọi chuyện hắn làm tất cả đều là hãm hại lừa gạt, gϊếŧ người cướp của.
Trong sách miêu tả hắn chỉ có bốn tính từ: Xảo trá, âm hiểm, đê tiện, tiểu nhân!
"Lá gan ngươi cũng thật lớn a, vật của ta mà ngươi cũng dám đoạt." Huống Hàn Thần nhìn khuôn mặt diễm lệ của Sở Nhược Đình, nâng Mặc Ngọc Địch lên, vén hai luồng tóc dài trên ngực nàng ra, hai viên hồng anh liền bại lộ trước mắt hắn.
Hừm, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn, phấn phấn nộn nộn, nho nhỏ tròn tròn.
Cảm nhận được Mặc Ngọc Địch lạnh lẽo, tiếp xúc với da thịt trần trụi của nàng, Sở Nhược Đình khẩn trương lông mi run rẩy: "Đừng.. Ngươi đừng chạm vào ta! Ta có thể trả lại cho ngươi!"
"Ở đâu?"
"Trong túi trữ vật bên cạnh xiêm y."
Huống Hàn Thần lấy túi trữ vật qua vừa thấy, nhướng mày: "Ngươi lấy từ ta sáu trăm viên linh thạch cao cấp, tại sao chỉ còn năm trăm viên? Ba tấm quân bài đâu?"
Sở Nhược Đình cắn cánh môi, ".. Quân bài qua tay ta liền bán, bán được sáu mươi linh thạch cao cấp. Nói cách khác, ta tổng cộng thiếu ngươi một trăm sáu mươi viên linh thạch cao cấp, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi!"
Huống Hàn Thần hừ lạnh: "Một tấm quân bài ngươi chỉ bán được hai mươi viên linh thạch cao cấp, không khỏi quá mệt."
Sở Nhược Đình tận lực lá mặt lá trái với hắn: "Tu vi ta quá thấp, tiến vào bí cảnh Linh Chân chính là đi tìm chết. Sau khi ta suy nghĩ kĩ càng, vẫn nên bán quân bài đi."
Huống Hàn Thần lại đánh giá nàng, nữ tử tuy rằng có chút tiểu thông minh, nhưng tu vi xác thật không đủ nhìn. Muốn vào bí cảnh Linh Chân, ít nhất cũng phải Trúc Cơ tầng năm.
"Ai~, chuyện linh thạch thật ra không sao cả, nhưng mấy ngày trước ngươi hại ta ngã vào bẫy, ta thật sự rất tức giận." Huống Hàn Thần vừa nói, vừa dùng Mặc Ngọc Địch chậm rãi họa vòng quanh hồng anh.
Sở Nhược Đình nhìn thấy sát ý thoáng qua trong mắt hắn, tim đập thình thịch, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Ta bị ngươi tìm được, là do ta vô năng.. Nhưng có thể chờ ta báo thù xong, ngươi lại đến gϊếŧ ta có được không?"
Huống Hàn Thần nhướng mày: "Ngươi muốn báo thù gì?"
Sở Nhược Đình đầy mặt phẫn hận, cắn răng nói: "Cha ta gϊếŧ mẹ ta, ta muốn tự mình gϊếŧ chết hắn!"
Huống Hàn Thần nghe vậy ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi: "Phụ thân ngươi tại sao lại muốn gϊếŧ mẫu thân ngươi?"
"Nương ta trẻ người non dạ, bị lời ngon tiếng ngọt của cha ta lừa gạt, sinh ra ta. Sau đó mới biết được, cha ta đã sớm thành thân với đích nữ thế gia ở đó.. Nương ta tìm hắn giằng co, cha sợ sự tình bại lộ, làm chính thê hắn biết được, ảnh hưởng đến địa vị của hắn ở giới Tu Chân, liền tàn nhẫn gϊếŧ chết nương ta." Sở Nhược Đình không nhanh không chậm nói ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Huống Hàn Thần.
Sau khi nghe những lời này, suy nghĩ của Huống Hàn Thần quả nhiên phiêu xa, hắn nhìn Sở Nhược Đình, sát ý trong mắt đã rút đi.
Sở Nhược Đình mừng thầm.
May mắn thay, nàng đọc xong 《 Kiều Kiều Tu Chân Ký 》, biết được thân thế của vị phản diện này, nếu không thì thật sự rất khó lừa.
Không sai, phụ thân Huống Hàn Thần, cũng chính là phụ thân của Nam Cung Hiên, tên là Nam Cung Duẫn. Chẳng qua, Nam Cung Hiên là trưởng tử chính thê, sinh ra liền hiển hách tôn quý, còn mẫu thân Huống Hàn Thần chỉ là một tán tu nho nhỏ bình thường, hắn liền trở thành đứa con hoang không lên được mặt bàn!
Nam Cung gia cho rằng chuyện này Huống Hàn Thần không biết, nuôi hắn như một nô tài, trên thực tế, Huống Hàn Thần đã sớm biết.
Hắn tu tà thuật, đó là vì muốn phân rõ giới hạn với Nam Cung gia, thay mẫu thân báo thù.
"Mệnh thật khổ a."
Huống Hàn Thần thở dài, không biết là chỉ Sở Nhược Đình, hay là chỉ chính mình.
Sở Nhược Đình nghĩ thầm, bản thân mình cũng không tốt hơn Huống Hàn Thần bao nhiêu, sầu để trong bụng chợt phóng ra, đôi mắt không tự giác mờ mịt mông lung hơi nước.
Huống Hàn Thần nhìn khuôn mặt sầu bi của nử tử, nheo mắt.
Hắn cầm Mặc Ngọc Địch, họa vòng bầu nhũ xinh đẹp, sau đó từ từ trượt xuống phía dưới, qua rốn, bụng nhỏ, đi vào mảnh đất tư mật giữa hai chân.
"Ngươi làm gì?" Sở Nhược Đình sợ hãi mở to hai mắt, nước mắt còn treo trên mi, lung lay sắp rớt.
Huống Hàn Thần cười với giọng điệu không thể giải thích được: "Một trăm sáu mươi linh thạch, coi như ngươi mượn ta, bây giờ.. Có phải ngươi nên trả cho ta ít tiền lãi không?"
Nói xong, Huống Hàn Thần tăng thêm lực đạo, đưa sáo ngọc chen vào giữa hai chân nàng, rãi tiểu thịt hạch phấn nộn, tới tới lui lui cọ xát.
"Đừng!" Cơ thể Sở Nhược Đình thực sự quá nhạy cảm, sáo ngọc lại lạnh lẽo cứng rắn, thịt hạch bị lỗ âm cọ xát đến cưng cứng, nàng muốn xem nhẹ kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đều không thể. Thân mình muốn động nhưng không thể động, chỉ có thể cắn chặt môi, không cho mình rêи ɾỉ.
Mỹ nhân cắn môi nước mắt ngưng động trên mi, hai má ửng đỏ, khơi dậy tìиɧ ɖu͙© dưới đáy lòng Huống Hàn Thần.
Tốc độ tay Huống Hàn Thần càng lúc càng nhanh, Sở Nhược Đình bị sáo ngọc cọ đến da đầu tê dại, hoa hạch bủn rủn, không lâu sau run lên, hoa huyệt lọc cọc chảy ra âm thủy.
Huống Hàn Thần thả ra giam cầm Sở Nhược Đình, tức khắc hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi trong thau tắm, nước bắn tung tóe.
Không đợi Sở Nhược Đình hoàn hồn, đã bị Huống Hàn Thần vớt lên, chặn ngang bế đi.
Nàng "A" kêu lên sợ hãi, theo bản năng túm chặt vạt áo Huống Hàn Thần, bộ ngực mềm mại dính sát vào ngực rắn chắc của hắn, ngẩng đầu nhìn hỏi: "Đây là tiền lãi mà ngươi nói?"
Huống Hàn Thần đặt nàng lên giường, mỉm cười: "Hầu hạ tốt, một trăm sáu mươi linh thạch kia, cũng có thể miễn."
Mặt Sở Nhược Đình càng đỏ như rỉ máu.
Nội tâm cân nhắc lợi hại, cuối cùng đành phải từ bỏ chống cự, đưa tay câu cổ Huống Hàn Thần, nhắm mắt lại hôn lên môi mỏng.