Tạ Tố Tinh xuống tay rất nặng, Sở Nhược Đình phải ở động phủ tu dưỡng ba ngày, thương thế mới thoáng được cải thiện.
Trong khoảng thời gian này, Tuân Từ vài lần muốn gặp, đều bị Sở Nhược Đình ngăn bên ngoài.
Nàng củng cố được tu vi Trúc Cơ kỳ, mới đi thăm hỏi một chút, biết được Chưởng Môn Vương Cẩn chuẩn bị bế quan nửa năm, mà Kiều Kiều phụng lệnh Sư Phụ đi bái kiến
Thanh Hư đạo sĩ.
Thanh Hư đạo sĩ là bạn cũ Vương Cẩn, xưa nay quan hệ không tồi, Vương Cẩn hy vọng Thanh Hư đạo sĩ có thể chỉ dạy Kiều Kiều một vài thứ.
Trong 《 Kiều Kiều Tu Chân Ký 》, đây là cốt truyện quan trọng. Kiều Kiều trên đường đi bái phỏng Thanh Hư đạo sĩ, vào nhầm bí cảnh Linh Chân, cứu nửa yêu Cù Như, cùng Cù Như phát sinh một đoạn tình yêu say đắm. Cũng quen biết đại năng Phù Quang Giới, Lâm Thành Tử, dưới sự trợ giúp của hắn, thành công Kết Đan.
Sở Nhược Đình biết một ngày nào đó nàng sẽ đối đầu với Vương Cẩn, nàng phải tận dụng thời cơ này, mau chóng làm tu vi tăng lên.
Trên đường về có đồng môn chào hỏi Sở Nhược Đình, thấy Sở Nhược Đình có chút vội vàng, liền hỏi: "Nhị Sư tỷ, tỷ lại về động tu luyện sao?"
Sở Nhược Đình mỉm cười, "Tu luyện như đi ngược dòng, không tiến sẽ lùi."
Đồng môn gật đầu, nói: "Đúng vậy, vậy mà ta còn tưởng rằng bí cảnh Linh Chân hiện thế, Sư tỷ liền trở về xem náo nhiệt."
"Bí cảnh Linh Chân?" Vẻ mặt Sở Nhược Đình cứng đờ, "Đã hiện thế?"
"Ngày hôm qua vừa hiện thế, hôm nay đã truyền đến ồn ào huyên náo." Đồng môn chỉ vào khu chợ Tu Chân dưới chân núi, "Thật nhiều Linh thảo Linh khí, rao bán đều nói là đào từ bí cảnh ra, cũng không biết là thật hay giả."
Sở Nhược Đình từ biệt vị đồng môn kia, tim đập loạn nhịp.
Bí cảnh Linh Chân năm trăm năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện, vị trí mơ hồ không rõ, chỉ có mấy đại gia tộc trong giới Tu Chân có trao đổi tin tức nội bộ mới biết rõ. Trong sách, nữ chủ Kiều Kiều dựa vào cơ duyên nghịch thiên và sự may mắn, lấy được nhất phẩm Tiên Khí, Trói Long Tác!
Có được Trói Long Tác, cho dù tu vi bản thân không cao, cũng có thể trói tu sĩ Nguyên Anh lại, mặc người xâu xé.
Sở Nhược Đình lần này nhất định phải đến trước Kiều Kiều, lấy được Trói Long Tác.
Chỉ khi nào có được Trói Long Tác, nàng mới có thể chính tay đâm Vương Cẩn, không có sơ sót!
Sở Nhược Đình nói đi là đi, nói với đồng môn khác một tiếng, nàng muốn xuống núi đi du lịch. Vừa mới ra khỏi Sư môn, một đạo cầu vồng từ trên trời giáng xuống, lại là Tuân Từ ngự kiếm đuổi đến, ngăn nàng lại.
Sở Nhược Đình nhíu mày, đang muốn nói chuyện đâm hắn, Tuân Từ lại móc ra một túi trữ vật, bỏ vào tay nàng nắm chặt lại, khẩn thiết nói: "Bên trong có một ngàn linh thạch cấp thấp, một trăm linh thạch trung cấp, với hai viên linh thạch cao cấp." Lông mi rõ ràng đẹp đẽ hơi rủ xuống, ôn nhuận như ngọc, "Ta định bế quan một đoạn thời gian, không thể đi cùng muội."
Túi trữ vật nặng trĩu.
Lời nói tàn nhẫn của Sở Nhược Đình nghẹn lại trong cổ họng, nói không nên lời.
Quả thật hiện giờ nàng nghèo đến nỗi không một xu dính túi, xác thực rất cần tiền. Mới ôm quyền với hắn làm đúng lễ nghi của Sư môn: "Đại Sư Huynh, đa tạ."
Tuân Từ nhìn nàng chăm chú, mái tóc đen dài thả nữa đầu của nữ tử được cuộn gọn gàng trong kẹp Lưu Vân và cố định bằng một chiếc Trâm bạch ngọc. Rõ ràng diện mạo minh tú diễm lệ, lại chỉ mặc một bộ thanh y đơn giản. Không phấn son, cũng không làm mờ vẻ đẹp của nàng, là một loại tư sắc hồn nhiên mảnh mai.
Ánh mắt hắn nhìn tới nhìn lui miêu tả, như muốn khắc sâu hình dáng nàng vào đáy lòng.
Trong lòng nóng lên, liền duỗi tay kéo nàng ôm vào ngực.
Sở Nhược Đình đang muốn giãy ra, nhưng lại nghe thấy rầu rĩ trong giọng nói trong trẻo của hắn từ đỉnh đầu truyền đến, tha tha thiết thiết: "Một mình muội ra ngoài, phải cẩn thận chút. Mua nhiều thêm mấy tấm bùa truyền âm, gặp nguy hiểm, lập tức truyền cho ta."
Sở Nhược Đình sững người.
Sau một lúc lâu, nàng mới nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
*
Từ biệt Thanh Kiếm Tông, Sở Nhược Đình không chút do dự, tiến thẳng đến thành Ngu.
Thành Ngu nằm giữa Ba Thục và Côn Nam, nơi này ngư long hỗn tạp, nhưng lại ẩn chứa vô số cơ duyên.
Muốn vào bí cảnh Linh Chân, nhất thiết phải có ba tấm quân bài làm giấy thông hành. Có tổng cộng ba ngàn quân bài rải rác khắp nơi trong giới Tu Chân, năm trăm năm bí cảnh mới mở ra một lần, nói cách khác mỗi một lần xuất hiện chỉ cho ba trăm người được đi vào.
Đời trước, Sở Nhược Đình cõng bêu danh da^ʍ phụ trốn đông trốn tây, đánh mất cơ hội tốt; lần này, nàng, chí khí đầy cõi lòng.
Kỳ thật, đi theo Kiều Kiều là ổn thỏa nhất, nàng ta là Thiên Đạo sủng nhi, một chuyến xuống núi dọc theo đường đi liền lấy được hai mươi mấy tấm quân bài, chỉ cần Sở Nhược Đình dùng chút thủ đoạn, nhất định có thể lấy đủ ba tấm. Nhưng bên người Kiều Kiều có Tạ chó điên đi theo, còn có một cái bom hẹn giờ Cù Như, hai người đều là nô tài của Kiều Kiều, vạn nhất Sở Nhược Đình vô ý lộ ra dấu vết, sợ là sẽ lập tức bị gϊếŧ chết.
Sở Nhược Đình sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lựa chọn vào thành Ngu.
Bởi vì đời trước nàng nghe thấy, thành Ngu có mười tấm quân bài đang lưu hành.
Hai ngày sau, Sở Nhược Đình đến Bách Hiểu Lâu trong thành Ngu.
Bách Hiểu Lâu là nơi tu sĩ hỏi thăm tin tức, có chi nhánh ở khắp mọi nơi, Lâu chủ là người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam của Phù Quang Giới Nam Cung Hiên. Trong sách khi Nam Cung Hiên lên sân khấu, Sở Nhược Đình đã chết, nàng đối với Nam Cung Hiên không có thù hận gì.
Nàng tới đây, là muốn làm một chuyện.
Bước vào Lâu, chỉ có một ngọn đèn leo lắt, xung quanh tràn ngập bóng đêm, Chưởng quầy Bách Hiểu Lâu cầm chổi lông gà quét bụi bậm trên bàn ghế, chẳng khác gì một thương nhân của nhân giới.
Chưởng quầy thấy người tới, lập tức gương mặt tươi cười chào đón: "Vị nữ đạo hữu này muốn nghe tin gì a?"
Chưởng quầy dáng người cao to nhưng lại có bộ râu quai nón và đôi mắt lé, nhìn quái lạ không hòa hợp.
Sở Nhược Đình thẹn thùng thận trọng nói: "Chưởng quầy, ta muốn mua tin tức của ba tấm quân bài."
Chưởng quầy nói: "Bí cảnh Linh Chân hiện thế, bây giờ người mua tin quân bài quá nhiều. Vị đạo hữu này ngươi hẳn là cũng biết, Bách Hiểu Lâu bọn ta, bất kể là tin tức gì đều chỉ bán một lần, tuyệt sẽ không cùng một tin bán cho người thứ hai."
Đây cũng là lí do vì sao rất nhiều tu sĩ tin tưởng Bách Hiểu Lâu.
"Một số tin đã được bán đi, ta e rằng ba tấm quân bài sợ là sẽ không lấy được hết, nhưng có tin về một quân bài, đạo hữu có muốn mua không?"
Sở Nhược Đình há miệng, giả bộ kinh ngạc rồi lại tiếc nuối, do dự hồi lâu, mới gật đầu: "Mua."
"Ba viên linh thạch cao cấp."
"Một viên linh thạch cao cấp được không?" Sở Nhược Đình nắm túi trữ vật khô quắt, vẻ mặt khó xử, "Ta không có nhiều tiền như vậy, thôi quên đi, ta đi.." Nàng cố ý chậm rãi xoay người, mới đi được hai bước, quả nhiên nghe thấy Chưởng quầy gọi nàng lại, tiến đến đuổi theo, "Thôi, ta với đạo hữu cũng coi như có duyên, một viên thì một viên đi. Quân bài ở trên tảng đá lớn Vân Đài cao nhất Minh Sơn Yến, nó sẽ xuất hiện vào giờ này ngày mai, ngươi chỉ cần đến nơi đó canh giữ trước là được."
Mắt Sở Nhược Đình sáng ngời, sảng khoái đưa linh thạch ra, liên thanh nói cảm tạ.
Sở Nhược Đình xoay người vui sướиɠ rời đi.
Chưởng quầy nhìn chằm chằm bóng lưng duyên dáng của nàng, dựa vào ngăn tủ bên cạnh, tay phải chơi đùa vứt lên chụp lại linh thạch vừa mới kiếm được, cười nghiền ngẫm.
Chưởng quầy đếm số linh thạch thu được ngày hôm nay, nhìn sắc trời, treo tấm biển cho biết Bách Hiểu Lâu đã đóng cửa, đóng chặt cửa rồi đi đến một phòng tạp vụ ở sân sau.
Trong góc phòng người bị pháp Khí trói lại cùng Chưởng quầy bây giờ diện mạo giống nhau như đúc, chỉ có dáng người là thấp hơn và mập mạp hơn.
Người nọ vừa thấy Chưởng quầy, căm giận bất an mà vặn vẹo lên, miệng ưm ưm ưm kêu.
"Chưởng quầy" vui vẻ thoải mái bước đến, giơ tay thi pháp, cởi bỏ cấm ngôn thuật cho hắn, cười nói: "Bá phụ, người quản lí Bách Hiểu Lâu, kinh doanh thực tốt nha."
Chưởng quầy chân chính phát hiện mình có thể nói, lập tức hướng về phía hắn chửi ầm lên: "Huống Hàn Thần! Ngươi thật to gan! Ngươi chỉ là một con cẩu của Nam Cung gia mà thôi! Ngươi bỏ chính đạo tu tà thuật, giả mạo ta gạt tiền người! Chờ ta bẩm báo lên Lâu chủ, ngươi liền chờ chết đi!"
Huống Hàn Thần không để bụng, xoay người, khôi phục lại tướng mạo của mình.
Hắn đứng ngược ánh đèn, đôi mắt đào hoa hơi xếch, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười: "Thật đáng tiếc a, Bá phụ không đợi được ngày này!" Nói vừa dứt lời, tay phải đột nhiên ném một thanh phi đao ưng cốt, "Phụt" cắm vào cổ họng Chưởng quầy.
Chưởng quầy mở to hai mắt nhìn, gào lên, cổ họng ào ạt phun ra máu tươi, không cam lòng ngã vào vũng máu.