Sở Nhược Đình và Tuân Từ nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự khϊếp sợ trong mắt nhau.
Cũng may là dùng bùa Ẩn Nấp nhanh, Vương Cẩn đang nổi trận lôi đình cũng không phát hiện hai người ngồi trong góc.
Mà Kiều Kiều và Lý Phong lại bị dọa mất mật, muốn tè ra quần từ trên giường đá lăn xuống, quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy: "Sư.. Sư Phụ."
Vương Cẩn đã mất đi phong thái trưởng bối ngày thường hắn hay giả bộ, bước nhanh về phía trước, tay ôm Kiều Kiều trần trụi vào trong ngực, thuận tiện nhấc chân hung hăng đá vào ngực Lý Phong. Uy áp tu sĩ Nguyên Anh không thể coi thường, Lý Phong trực tiếp văng lên vách động, phun ra máu tươi.
Sở Nhược Đình lo sợ nắm chặt ngón trỏ Tuân Từ.
Tuân Từ ôm nàng chặt hơn, gian nan thay nàng chịu đựng uy áp Vương Cẩn, cẩn thận bảo hộ nàng.
Hai mắt Vương Cẩn đỏ đậm, rống lên với Kiều Kiều: "Không phải ta đã bảo ngươi không được lui tới với hắn sao?"
Kiều Kiều nghẹn ngào: "Sư Phụ, con cũng không muốn, là.. Là Tam Sư Huynh hắn ép buộc con. Nói.. Nói nếu con không tằng tịu với hắn, hắn liền nói chuyện này ra." Nói nói, Kiều Kiều gào khóc lên, "Sư Phụ! Con không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, nếu không con phải sống sao!"
"Ngươi có yêu hắn không?" Vương Cẩn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Kiều Kiều biết giấu không được, có chỗ dựa, nàng cũng không cần tiếp tục ngụy trang, nói thẳng: "Con không yêu hắn! Con thấy hắn liền ghê tởm!" Nói xong, nàng hạ thân mình xuống, dùng đôi song nhũ nhỏ xinh cọ mặt giày Vương Cẩn, kéo dài âm cuối yêu mị, "Sư Phụ, con không yêu hắn, con yêu người, từ trước đến nay đều là người nha."
Lý Phong lúc này mới phát hiện bầu không khí không đúng.
Hắn vốn tưởng rằng Sư Phụ tới là muốn răng dạy hắn và Kiều Kiều không được mai mối tằng tịu với nhau, nhưng nhìn dáng vẻ này, có vẻ như không phải vậy.
Lần đầu tiên hắn làm Kiều Kiều, còn tưởng Kiều Kiều là xử nữ, kết quả tiểu huyệt nàng đã sớm bị người thọc qua tám trăm ngàn lần. Hỏi là ai phá thân nàng, Kiều Kiều chỉ nức nở không trả lời. Lý Phong xuất phát từ ghen ghét, nên càng thêm không biết nặng nhẹ, tao hóa tao hóa liên tục mắng nàng.
Giờ này khắc này, Kiều Kiều thuần thục dùng ngực lấy lòng Vương Cẩn, Lý Phong lập tức hiểu được tất cả.
Vương Cẩn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh băng, giống như một con rắn độc đang rình mồi trong bóng tối.
Lý Phong run run rẩy rẩy cố lùi về sau, quỳ xuống đất xin tha: "Sư Phụ! Đệ tử biết sai rồi! Đệ tử không nên chạm vào nữ nhân người!"
Vương Cẩn cười lạnh: "Lúc trước ngươi giúp Kiều Kiều giải độc, vi sư đã nói với ngươi thế nào, ngươi còn nhớ rõ không?"
Lý Phong lắp bắp trả lời: "Nhớ, nhớ rõ."
"Lặp lại lần nữa."
".. Phải quên chuyện này đi, tuyệt đối không được nhắc tới, cũng không thể.. Không thể mượn chuyện này đến quấy rầy Sư Muội." Lý Phong nói xong lời cuối cùng, sợ hãi nuốt nước miếng.
Vương Cẩn khẽ vuốt râu, từ trên cao nhìn xuống Lý Phong: "Phong nhi a, tuy ngươi nhập môn trễ, nhưng vi sư vẫn luôn đối với ngươi thập phần coi trọng. Ngươi linh hoạt thông minh, không giống Đại Sư Huynh ôn tồn cổ hủ, nhưng mà a.. Sao ngươi cứ cố tình đến tìm Kiều Kiều chọc phiền toái?"
Lý Phong phanh phanh phanh dập đầu: "Sư Phụ! Sư Phụ tha cho con lần này đi! Sau này con không dám nữa! Sẽ không nhìn Sư muội thêm cái nào, nếu không sẽ tự nguyện đào hai mắt!"
Vương Cẩn thở dài, dò hỏi ý Kiều Kiều.
Kiều Kiều chần chờ một lát, khuôn mặt ngây thơ vô tội, chu miệng nói: "Kiều nhi cũng muốn tha thứ Tam Sư Huynh, nhưng Tam Sư Huynh lại bắt gặp ta và Sư Phụ.." Nàng đưa tay lên lau nước mắt, "Sinh tử và thanh danh của Kiều nhi không quan trọng, nhưng Sư Phụ người trăm ngàn lần không thể bị kéo vào vũng bùn. Người là tiền bối Nguyên Anh vạn người kính ngưỡng, là Chưởng Môn cương trực chính nghĩ của Thanh Kiếm Tông!"
"Đúng vậy."
Vương Cẩn gật đầu tán đồng.
Lý Phong luống cuống, hắn hoảng sợ nói: "Sư Phụ! Con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài!"
"Phong nhi." Vương Cẩn nâng Phất Trần lên, mắt lạnh lẽo thấu xương, giống như khi nhất Kiếm đâm Sở Nhược Đình, từ từ mà phất tới, "Trên đời chỉ có người chết, mới im miệng không nói."
Phất Trần mang theo kình phong ném xuống giường đá, "Oanh" một tiếng nện xuống, đánh vào Lý Phong không kịp tránh né.
Óc nứt toạc, miệng mũi chảy máu, người còn chưa chết hoàn toàn.
Lý Phong bị đánh tròng mắt lồi ra sửng sờ nhìn Kiều Kiều Vương Cẩn, mang theo vô cùng vô tận oán hận, lẩm bẩm mắng: "Gian phu da^ʍ phụ.."
Vương Cẩn nhíu mày, vươn tay, cách không cứ thế rút đầu lưỡi Lý Phong ra.
Cảnh tượng quá huyết tinh, Sở Nhược Đình mấy lần muốn nôn, Tuân Từ lập tức che kín đôi mắt nàng, không tiếng động hôn trấn an.
Kiều Kiều khỏa thân quỳ trên mặt đất, bị dọa đến ngây người.
Kinh hoảng run bần bật.
Vương Cẩn nhìn nàng một cái, áo choàng Dạ Ma Cẩm Đào mở ra, lộ ra vật mềm oặt thon dài, "Sư phụ hôm nay thực không vui, con hầu hạ tốt, sẽ cho con thiếu vài roi!"
Kiều Kiều cụp mắt, ngập ngừng nói: "Sư phụ, hôm nay chỉ làm một lần được không? Sắc trời đã tối.. Vạn nhất Tạ Tố Tinh tìm không thấy con, hắn sẽ sốt ruột."
"Ở trước mặt vi sư nhắc đến nam nhân khác, Kiều nhi, da con thật sự rất ngứa!"
"Sư phụ! Đồ nhi sai rồi! Đồ nhi sai rồi.." Kiều Kiều nhận sai, vội vàng ngậm vật giữa hai chân Vương Cẩn, cực kỳ thuần thục liếʍ mυ'ŧ.
Vương Cẩn bị nàng làm cứng, tách chân Kiều Kiều ra, không tiền diễn liền cắm vào. Hắn cắm năm mươi cái, hai túi trứng run rẩy liền bắn. Vui sướиɠ rã rời mặc lại xiêm y, khom lưng vạch hoa huyệt Kiều Kiều ra, nhíu mày nói: "Trở về thoa chút Vạn Hoa Tông, nhìn xem tao huyệt này của con, bị Lý Phong chơi hư luôn rồi, vừa lỏng vừa rách!"
Kiều Kiều ủy khuất nói không nên lời, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống.
Suy cho cùng, vẫn là nữ chủ, mỹ mạo rất câu nhân, một khi rơi lệ, lập tức khiến Vương Cẩn quên hết chuyện vừa rồi, lại thương xót yêu thương nàng như trước.
Sở Nhược Đình nhớ rõ trong nguyên tác, Vương Cẩn đối với Kiều Kiều là chân ái thật sự, còn vì nàng cạo đi râu dài yêu quý, từ bỏ thân phận Chưởng Môn Thanh Kiếm Tông đến ở với nàng. Nhưng trong sách nam chủ không chỉ có Vương Cẩn, còn có Đại Sư Huynh Tuân Từ, chó điên Tạ Tố Tinh, đệ nhất mỹ nam Phù Quang Giới Nam Cung Hiên, nửa yêu Cù Như. Một trong ba lão quái Độ Kiếp đứng đầu Phù Quang Giới, Lâm Thành Tử, cũng đến làm hạ thần dưới váy Kiều Kiều, thậm chí có rất nhiều nam xứng lung tung rối loạn cũng yêu Kiều Kiều đến phát điên phát cuồng.
Sở Nhược Đình không hiểu.
Tại sao Kiều Kiều có thể đồng thời cùng nhiều nam nhân ở bên nhau, lại có thể kết thúc hạnh phúc mỹ mãn. Mà nàng bị hủy dung, cả đời cõng bêu danh da^ʍ phụ, chết thảm dưới Kiếm.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ kia.
Vương Cẩn suy nghĩ một lát, lại cưỡi lên người Kiều Kiều hự hự làm tiếp, trong sơn động vọng đầy da^ʍ thanh lãng ngữ, mà thi thể Lý Phong còn ở bên cạnh.
Sở Nhược Đình dùng đuôi mắt nhìn Tuân Từ phía sau một cái, sắc mặt hắn đã trắng bệch.
Tuân Từ và Sở Nhược Đình giống nhau, trước đây đều xem Vương Cẩn như phụ thân. Nhưng không ngờ, phụ thân thế mà tự gϊếŧ chết đệ tử, cũng đè lên người thiếu nữ hắn yêu thương, làm chuyện da^ʍ mĩ nhất trên đời...
Sở Nhược Đình biết hắn là người cổ hủ, không nói gì tránh cho hắn chịu đã kích hơn.
Tuân Từ cúi đầu ngậm miệng không nói.
Lại qua một canh giờ, Kiều Kiều cầu xin sắc trời đã tối, có lẽ Vương Cẩn cũng không có tâm trạng làm ở đây, liền tha nàng. Hai người ăn mặc thỏa đáng, dùng khẩu quyết đốt thi thể Lý Phong, cầm tay nhau rời đi.
Một lúc sau, Tuân Từ mới nâng mắt lên, hỏi Sở Nhược Đình: "Những chuyện này, muội.. Có phải muội đã sớm biết rồi không?"
Nếu không sao nàng lại đến nơi này trước để mai phục?
Sở Nhược Đình không trực tiếp thừa nhận, mà là nửa thật nửa giả nói: "Ta chỉ nhìn thấy Lý Phong và Kiều Kiều có chuyện giấu diếm, không ngờ Chưởng Môn cũng có tham dự trong đó."
Ai có thể tưởng tượng được?
Không biết Tuân Từ nghĩ gì, một hồi lâu mới chần chờ nói: "Nhược Đình, chuyện này chúng ta không thể nói với những người khác. Nếu không, thanh danh Sư Phụ xong rồi, Thanh Kiếm Tông cũng xong rồi!"
Sở Nhược Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, cực giận phản cười: "Tuân Từ! Huynh dựa vào đâu thay muội ra quyết định?" Nhìn Lưu Ảnh Thạch trong tay, giọng nàng lạnh lẽo, "Muội hảo tâm nhắc nhở huynh, thừa dịp Yến Hội Linh Quả còn chưa tới, huynh rời khỏi tông môn trước đi."
Tuân Từ sửng sốt, "Muội muốn làm gì ở Yến Hội Linh Quả?"
"Chuyện này không cần huynh nhọc lòng."
Sở Nhược Đình khép lại vạt áo vừa rồi bị Tuân Từ kéo ra, xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại nghiêng mặt qua, "Đương nhiên, huynh cũng có thể đi mật báo."
Tuân Từ nắm chặt Kiếm Vô Cực, nội tâm dày vò không thôi.
Hắn cảm kích công ơn dưỡng dục của Vương Cẩn, lại không thể đặt Sở Nhược Đình vào nguy hiểm, trong lúc nhất thời hoảng hốt vô cùng.
Sở Nhược Đình nhìn hắn vẫn là bộ dạng này, đáy lòng nói không nên lời là thất vọng hay là một cảm xúc khác. Tuân Từ là người tốt, nhân cách cũng tốt, nhưng hắn gặp chuyện liền do do dự dự, không quyết đoán, làm người phẫn nộ đến không thể hiểu được.