Sở Nhược Đình tu luyện suốt một đêm, đột phá Luyện Khí tầng chín, nhưng ba ngày kế tiếp, nàng lâm vào bình cảnh, không thể Trúc Cơ.
Chỉ khi đạt được Trúc Cơ, mới thực sự chân chính bước vào Tiên Đồ.
Đời trước Sở Nhược Đình mất mười năm, từ Luyện Khí tầng một đến Trúc Cơ, lại mất năm mươi năm, thành công Kết Đan. Nhưng Kết Đan không được mấy năm, đã bị Chưởng Môn Vương Cẩn gϊếŧ chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng ảm đạm.
Tiến vào kỳ bình cảnh, tiếp tục tu luyện cũng không có ý nghĩa. Nàng đến chợ Tu Chân, dùng toàn bộ Linh Thạch trên người mua hai viên Lưu Ảnh Thạch, ba tấm bùa Ẩn Nấp trung cấp.
Kiếp trước, sở dĩ nguyên nhân khiến chuyện giữa nàng và Lý Phong bại lộ, một phương là vì Lý Phong miệng rộng tuyên dương, về phương diện khác là bị đệ tử tuần tra ban đêm bắt gặp hai người tằng tịu với nhau, người sau mới là nguyên nhân chủ yếu.
Vào đêm.
Sở Nhược Đình theo vị trí trong trí nhớ, đi vào thác nước sau núi. Đằng sau thác nước có một cái động, đúng là nơi Lý Phong áp bức Sở Nhược Đình tằng tịu với hắn.
Lý Phong người này chỉ biết có lợi ích, không biết xấu hổ. Tu luyện không thành thạo, liền tìm thật nhiều đường tắt.
Hắn vốn dĩ rất thích Kiều Kiều, bây giờ nếm được tư vị, chắc chắn giống như đời trước làm chuyện giống như đối với nàng làm với Kiều Kiều.
Sở Nhược Đình nhìn lên thác nước, dưới chân một động, đánh một cái Tránh Thủy Quyết, liền chui vào sơn động. Sơn động rất lớn, âm u ẩm ướt, trong cùng bày một giường đá, được phủ đầy rom sạch sẽ.
Sở Nhược Đình đang chuẩn bị tìm một nơi ẩn thân, lại thấy thác nước bỗng nhiên tách ra hai bên, ánh sáng chợt lóe, có một người bước vào. Sở Nhược Đình trốn không kịp, bị hắn bắt gặp.
"Nhị Sư Muội, là muội?"
Sở Nhược Đình không ngờ ở chỗ này gặp được Tuân Từ.
Nàng chán ghét hắn do dự không quyết đoán, căn bản không nghĩ cùng hắn nhấc lên quan hệ, nhíu mày nói: "Huynh tới đây làm gì?"
Tuân Từ đã nhiều ngày bị tâm sự quấn thân, luôn không tự chủ được đi tới đi lui trước động Sở Nhược Đình. Thấy nàng đột nhiên lén lút rời đi, nhịn không được đi theo.
Tuân Từ cầm Kiếm tiến lên, "Những lời này hẳn là ta nói mới đúng. Ban đêm, vì sao muội một mình tới đây?"
"Muội làm gì, không cần huynh quản!" Sở Nhược Đình quay lưng, "Huynh yên tâm, muội sẽ không làm chuyện gϊếŧ người cướp của. Huynh đi nhanh đi! Muội không muốn thấy huynh."
Tuân Từ đang muốn nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Có người tới."
Ra vào chỉ có một đường, cứ thế đi ra nhất định sẽ bị phát hiện. Rơi vào đường cùng, Sở Nhược Đình đành phải túm hắn, trốn vào góc khuất hang động, ngón trỏ vẽ chú, dùng hết hai tấm bùa Ẩn Nấp.
Sở Nhược Đình thịt đau một trận.
Đây đều là dùng tiền để mua a! Nếu không có Tuân Từ, nàng có thể còn một tấm!
Nghĩ đến chuyện này, nàng nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp Tuân Từ: "Kế tiếp không cho phép huynh nói chuyện! Nếu không ta xử đẹp huynh!"
Chỗ lõm xuống rất chật chội, sống lưng Sở Nhược Đình dán vào ngực Tuân Từ, cơ hồ là ngồi trong lòng hắn. Nàng xoay đầu giương nanh múa vuốt, ngược lại làm Tuân Từ cảm thấy nàng đáng yêu.
Tuân Từ ức chế xúc động xoa đầu nàng, nhìn chằm chằm cửa động.
Thấy ánh sáng đung đưa, một đôi nam nữ bước vào, dần dần lộ mặt, là Lý Phong và Kiều Kiều!
Sở Nhược Đình cảm nhận được người phía sau cứng đờ, trong lòng cười lạnh.
Nhìn thấy người trong lòng mình cùng nam nhân khác ở bên nhau, chắc chắn Tuân Từ rất khó chịu?
"Phong Ca, Huynh.. Huynh đừng như vậy." Kiều Kiều tránh né môi hắn.
Lý Phong gấp gáp khó nhịn, trực tiếp tiến lên gặm miệng Kiều Kiều, đôi tay thô bạo kéo mở váy áo phấn hồng, xoa mạnh song ngực hơi nhú của Kiều Kiều.
"Tiểu tao hóa, liếʍ cho ta."
Lý Phong cởi thắt lưng, vật thô ngắn kia liền bắn ra.
Kiều Kiều xoay đầu, xấu hổ nói: "Không, nó hôi."
"Muội ngại cái gì? Chờ lát nữa lão tử dùng vật tanh hôi này thao muội dục tiên dục tử." Lý Phong túm đầu Kiều Kiều, thô lỗ ấn xuống dưới háng. Kiều Kiều miệng nói đừng như vậy, nhưng lại thuận theo ngồi xổm xuống, ngậm lấy vật ngăm đen của Lý Phong, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào.
Sở Nhược Đình ở trong góc, lặng im mở Lưu Ảnh Thạch ra...
Hô hấp người phía sau càng ngày càng nặng.
Lòng Sở Nhược Đình nhảy dựng, quay đầu, thấy ánh mắt Tuân Từ đen tối phiếm hồng, tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
"Tuân Từ!" Nàng nhỏ giọng kêu, lại không ngờ thở ra nhiệt khí, làm Tuân Từ cảm thấy thần hồn điên đảo. Hắn bị Lý Phong Kiều Kiều khơi mào du͙© vọиɠ, bắt lấy tay nhỏ Sở Nhược Đình, đặt lên giữa chân mình, nghẹn ngào nói: "Nhược Đình, ta không làm gì muội, chỉ xin muội.. Giúp ta."
Dưới tay nhỏ non mịn, là thô dài căng cứng, một bàn tay cơ hồ nắm không hết.
Hai má Sở Nhược Đình nóng bừng.
Nhưng nàng sợ nếu không thỏa mãn Tuân Từ, Tuân Từ sẽ làm lộ vị trí, đành phải nắm chặt nhục côn, trúc trắc vuốt ve.
Tuân Từ ôm chặt nhuyễn ngọc ôn hương, ngửi tóc nàng, cổ nàng, chóp mũi hít hương Mộc Lan vào. Nữ tử ngày đêm nhớ thương đã ở trong ngực, Tuân Từ nhịn không được há miệng, ngậm lấy vành tai tinh xảo, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp.
"Đừng."
Phảng phất như bị điện giật, nửa người Sở Nhược Đình tê dại.
Nàng luyện 《 Mị Thánh Quyết 》 thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị nam nhân cao lớn ôm chặt như vậy, nhịn không được thở dốc. Nhưng một cái thở dốc này dường như cho Tuân Từ tín hiệu, hắn kích động vươn đại chưởng, tham nhập vào váy thêu hoa của thiếu nữ, thuần thục tìm được tiểu huyệt, đẩy ra hai mảnh hoa chà xát. Chỉ qua một lát, nữ tử trong lòng hắn đã mềm nhũn, hạ thể chảy ra chất lỏng ấm nóng.
Tuy Bùa Ẩn Nấp có thể che giấu thân thể và âm thanh, nhưng nếu động tĩnh quá lớn, vẫn sẽ mất đi hiệu lực. Sở Nhược Đình chỉ có thể cố nén kɧoáı ©ảʍ, dưới ngón tay linh hoạt của Tuân Từ, run rẩy không thôi.
Bên kia, Lý Phong đã lột sạch Kiều Kiều, đè lên giường đá, vừa bạch bạch vừa vỗ mông nàng, "Tiểu huyệt này của muội kẹp lão tử thật chặt a! Thật không hổ danh là đệ nhất tao hóa Thanh Kiếm Tông!"
"Ô ô ô." Kiều Kiều khóc lóc, mông nâng lên càng cao.
Lý Phong không chút nào thương hương tiếc ngọc, trong miệng ác thanh ác khí mắng: "Xú kỹ nữ, muội cho rằng cứu được một nam nhân, thì nam nhân đó có thể bảo vệ muội? Muội muốn ném lão tử đi?"
"Không có, Tam Sư Huynh, muội không có."
Lý Phong thô lỗ xoa nắn hoa hạch nàng, xoa đến hoa hạch sưng đỏ. Hắn hịt mũi khinh thường: "Lời muội nói tưởng ta còn tin sao! Mệt lão tử còn nghĩ rằng muội băng thanh ngọc khiết, nói, tao huyệt này đã bị mấy nam nhân làm qua? Tên Tạ Tố Tinh kia có làm qua không?"
Kiều Kiều bụm mặt lắc đầu, "Người ta là thiếu niên sạch sẽ, huynh.. Huynh đừng nói vậy."
"Tiểu tao hóa, ta nhìn muội chính là muốn bị hắn làm!" Lý Phong một bên mắng, một bên thẳng tiến càng lúc càng nhanh.
Kiều Kiều nhắm hai mắt, nhịn không được ảo tưởng Lý Phong là Tạ Tố Tinh, qua ba cái đưa đẩy liền tiết âm thủy.
Lý Phong mắng to: "Ngươi con mẹ nó kẹp chết lão tử."
Tuân Từ là quân tử nho nhã, cho dù hắn bị tìиɧ ɖu͙© thao túng, cũng sẽ không giống như Lý Phong miệng đầy thô tục.
Nhưng Lý Phong thô tục, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn hưng phấn. Hắn không kìm được nữa, vén làn váy mỏng của Sở Nhược Đình lên, đỡ cứng nóng, liền theo thể dịch trơn trượt, tách cánh hoa, thọc sâu vào.
"Ưʍ.." Sở Nhược Đình ngửa đầu kêu nhỏ, đôi tay còn phải nhanh chóng che miệng lại.
Tuân Từ vạn phần thoải mái, khàn khàn nói: "Nhược Đình, muội kẹp chặt ta."
Sở Nhược Đình cảm giác mình bị Tuân Từ xỏ xuyên qua, lấp đầy hư không trong thân thể, nhưng đây là trơ trẽn. Nàng rũ mắt, nước mắt ngưng tụ trên lông mi, "Tuân Từ.. Muội ghét huynh."
Tuân Từ ôn nhu hôn nàng, lau nước mắt nàng, bóp nắn đầu nhũ, trấn an nói: "Gọi Sư Huynh."
"Không!"
"Gọi Sư Huynh." Tuân Từ rút thịt căn ra, chỉ để lại qυყ đầυ trước miệng huyệt, nhẹ nhàng cọ xát.
Sở Nhược Đình khó chịu, cảm giác như mình bị sóng biển đánh ra xa. Nàng uốn éo như rắn nước, hư không vô cùng. Không tìm được cách thỏa mãn, chỉ có thể lắp bắp nói: ".. Sư Huynh."
Tuân Từ cố ý xoa hoa hạch, trêu chọc nàng đến tâm hoảng ý loạn, "Muội nói gì?"
Sở Nhược Đình mị nhãn khẽ mở, sát vào tai hắn nỉ non: "Sư Huynh."
Tuân Từ chờ chính là một câu này, hắn cũng khó nhịn lắm rồi. Cơ mông lập tức kẹp chặt, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm!