Editor: DR
Beta: Kayoko Aoi
Sau khi Diệp Từ biết Lục Xuyên là nam chính của bộ phim, cả ngày cô đã rơi vào trạng thái hoảng sợ, không phải cô bị chứng vọng tưởng bị hại, mà là cô thật sự lo lắng rằng anh sẽ gây sự với cô.
Tưởng tượng thấy, anh vừa lơ đãng vừa khoan khoái mở miệng: “A! Cô chính là người mới không biết tôi là ai!”…… Khi đó, mọi người xung quanh người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường……
Mặc kệ tưởng tượng tới đâu đi nữa, Diệp Từ cũng chỉ có thể cầu nguyện với Bồ Tát: Lục ảnh đế bận trăm công ngàn việc, không thể nhớ tới nhân vật nhỏ như cô!……
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, bầu trời trong xanh, theo lời bạn cùng phòng của Diệp Từ nói —— là thời tiết rất đẹp. Mà Lục Xuyên đúng vào lúc thời tiết tốt tiến vào đoàn, Đặng Thiến tiến vào đoàn Diệp Từ không có phúc nhìn thấy, nhưng Lục Xuyên đến, cô đúng là nhìn thấy đủ.
“Siêu sao Thiên vương” là gì? “Nam thần quốc dân” là gì? Đó chính là lên sân khấu giống như tự động phát ra nhạc nền! Sân khấu giống như tự động phát ra ánh hào quang! Chỉ cần anh ấy vừa xuất hiện, tầm mắt mọi người sẽ bị hấp dẫn một cách vô thức, với hiệu ứng bùng nổ!
—— Tất cả những điều trên đều là lời kể đầy phấn khích của Lưu Hạ khi nhìn thấy Lục Xuyên xuất hiện.
Và Diệp Từ, người bị ép vào một góc không nhìn ra cái gì mà ánh hào quang cùng hiệu ứng đặc biệt tuyệt vời. Cô chỉ là nhìn thấy Lục Xuyên bị một đám người vây quanh đang vội vàng xuống xe, trên mặt còn đeo khẩu trang màu đen. Người xung quanh nhìn thấy Lục Xuyên, liền bất giác hét lên. Các vệ sĩ và người đại diện của Lục Xuyên vội vàng duy trì trật tự, bản thân anh luôn cúi đầu và nhanh chóng vượt qua đám người……
“Những người này ở đâu vậy?” Diệp Từ chỉ vào một fan nữ cuồng nhiệt ở phía xa. Cô khó hiểu hỏi.
Lưu Hạ nhìn qua hướng đó, sau đó nói: “Ồ, fan của Lục Xuyên ~~~ chắc là tin tức anh ấy tiến vào đoàn bị lộ ra ngoài rồi nên fan mới chạy tới vây xem thần tượng.”
Diệp Từ:……
Nhìn phía xa đám nữ sinh đang kích động kêu tên Lục Xuyên, trong ánh mắt đầy hâm mộ của các thiếu nữ, lần đầu tiên Diệp Từ cảm nhận được Lục Xuyên có gần trăm triệu fans, mà đó chỉ là phần nổi của tảng băng thôi.
Chờ Lục Xuyên hoàn toàn tránh thoát khỏi phạm vi đám người tiến vào đoàn phim “Khu vực an toàn”, anh mới quay đầu lại nói với những người hâm mộ bên ngoài lan can: “Cảm ơn các bạn đã đến gặp tôi, nhưng tôi nhớ rõ đã nói qua nhiều lần, không cần tốn thời gian mà chạy tới xem……”
Không đợi Lục Xuyên nói hết lời, liền nghe thấy trong đám người hét lên “Đinh tai nhức óc” đến chói tai: “A a a a!!! Xuyên ca nói cảm ơn với tôi!!!!”
“Mẹ nó!!!! Tôi không có ghi âm lại!!!”
“Ngay cả khi anh ấy không tháo khẩu trang xuống, tôi vẫn cảm nhận được nụ cười của anh ấy!!!”
Lục Xuyên:…
Tuy rằng anh đối với trường hợp như vậy cũng không xa lạ, nhưng lời nói vừa rồi của fan làm anh muốn trợn mắt —— làm ơn, tôi cau mày và nghiêm túc. Bạn nhìn thấy khóe miệng tôi cười ở đâu?
Như là cảm nhận được nghệ sĩ nhà mình sắp bùng nổ, Đoạn Tinh ngay lập tức bắt chuyện và cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Xuyên tiến vào đoàn, mọi người đừng tập trung ở chỗ này, tạo thành hỗn loạn ảnh hưởng đến buổi quay được không?”
Nụ cuời của Đoạn Tinh đầy ôn nhu và giọng nói đầy thân thiện. Nghe vậy tất cả người hâm mộ đều hưng phấn, đồng thanh nói: “Được!!! ——”
“Cảm ơn các bạn đã đến cổ vũ Lục Xuyên, nhưng là tôi vẫn luôn nhấn mạnh rằng, việc theo đuổi ngôi sao không ảnh hưởng đến việc học tập của mọi người, không ảnh hưởng tới sinh hoạt của mọi người……”
Lần này fans trực tiếp cắt ngang lời Đoạn Tinh, mồm năm miệng mười mà nói: “Ha ha ha, má Đoạn yên tâm! Chúng tôi đều đến đây một cách tự nhiên, nhìn Lục Xuyên xong sẽ rời đi.”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi là học sinh được nghỉ học, hoặc là đã xin nghỉ phép, tóm lại đều không ảnh hưởng tới học tập và công việc!”
“Anh Xuyên đã nói với chúng tôi nhiều lần, theo đuổi có chừng mực, chúng tôi đều nhớ kỹ ~~”
Đoạn Tinh nhìn kỹ những người đang nói. Họ đều là ở các trưởng câu lạc bộ fan, trong tay còn giơ tấm biển “Lục Xuyên”, “Xuyên Lưu”. Trước kia, họ tổ chức Lục Xuyên concert tour qua rất nhiều thành phố, cũng là vì lúc ấy bắt đầu các buổi biểu diễn, Lục Xuyên phát hiện vài người ở mỗi thành phố đều có mặt, nên anh mới cố ý giao lưu và động viên với các fan trong câu lạc bộ, làm người hâm mộ lý trí lại, không thể không ăn cơm.
Kể từ lần đó Lục Xuyên lên tiếng, các fan quả thật thu liễm lại rất nhiều. Ít nhất, các fan không còn có xuất hiện toàn bộ hành trình cùng chạy. Thấy Đoạn Tinh nhận ra mình, mấy fans trên mặt cũng lộ ra vẻ thẹn thùng, thỉnh thoảng lại liếc trộm nhìn về phía Lục Xuyên ——
“Chúng ta thấy rằng lần này Xuyên thần là lần đầu tiên trở lại lĩnh vực điện ảnh và truyền hình này, cho nên muốn đến đây ủng hộ ……”
“Đúng vậy, Xuyên thần năm nay quá ít xuất hiện. Trước đây không phải có đồng nghiệp mới không nhận ra anh ấy sao? Chúng ta chỉ muốn chứng minh rằng chúng tôi vẫn nhớ Xuyên thần!”
Nghe được lời này, Diệp Từ có hơi chột dạ, hận không thể chui mình vào cổ áo. Mà Lục Xuyên trong ánh mắt lại có ý cười, dù sao, những nguời hâm mộ sẽ là người đã theo anh đi suốt chặng đường sự nghiệp, không phải người nhà, nhưng còn hơn người nhà.
Tất cả mọi người đều chú ý sự thay đổi nhỏ của Lục Xuyên. Anh đứng đó mà không nói một lời, fan của “Xuyên Lưu” đi theo anh nhiều năm liền biết đó là dấu hiệu cho thấy thần tượng đang tức giận, vì họ đã trả lời như vậy. Cho nên, lúc trả lời Đoạn Tinh, lời nói đã không còn vui vẻ như trước, mà giờ phút này thấy cuối cùng anh ấy cũng mỉm cười, anh ấy cũng không muốn đè nén tâm trạng bay bổng của mình, một vài người hâm mộ lần đầu tiên nhìn thấy không thể không hét lên ——
“A a a! Lần này tôi thật sự nhìn thấy Xuyên thần cười!”
“Mẹ ơi, con cảm thấy được nhìn thấy một màn này là không vô ích!”
“Làm sao bây giờ, tôi kích động có thể nhảy cao mấy mét!!”
Lục Xuyên không thể nhịn được cười nói: “Được rồi, đừng kích động quá. Hãy rời khỏi đây đi, muộn quá sẽ không an toàn.”
Các fan được thần tượng quan tâm, một đám đều kiềm chế nhảy nhót. Tâm tình phấn khích và gật đầu răm rắp—— Xuyên thần nói cái gì cũng đúng!
……
Chờ đến khi fans đi hết, Lục Xuyên lần lượt chào hỏi đạo diễn và dàn diễn viên. Sau đó, anh liền trở về khách sạn nghỉ ngơi. Buổi chiều cảnh quay của anh mới chính thức bắt đầu. Diệp Từ bởi vì quá nhỏ, “May mắn” không được “Hoàng Thượng” triệu kiến. Cô thấp thỏm lo lắng cả sáng cuối cùng có thể bình an vượt qua bữa cơm trưa.
Đồ ăn ở đoàn phim đều do đơn vị hậu cần đặt. Giữa trưa, Diệp Từ và Lưu Hạ sôi nổi lấy cơm hộp ngồi trong một góc ăn, mới cắn miếng đầu tiên, Diệp Từ đã nhíu mày, thấy Lưu Hạ không có cảm giác khó chịu, cô đành phải kiềm chế sắc mặt, cố gắng nuốt xuống.
Diệp Từ luôn nghĩ rằng, mình không thuộc loại kén ăn so với nhiều người, mãi đến sau bữa cơm cô mới nhận ra rằng mình nghĩ sai rồi. Không phải hộp cơm này làm không ngon, chỉ là đối với cô ấy mà nói…… quá nhiều dầu và muối quá nhiều, gia vị cho vào thêm cũng quá nhiều! Cô không thể nếm ra hương vị ban đầu của đồ ăn, lại còn ăn đầy chất phụ gia.
Sau khi ăn xong, đoàn phim bắt đầu tiến hành phân tổ quay phim, Lưu Hạ là cung nữ của nữ chính Đặng Thiến, sẽ đi tổ B trang điểm. Mà Diệp Từ là cung nữ của nam chính, trực tiếp vào tổ A trang điểm. Bởi vì buổi sáng Lục Xuyên vừa đến, đạo diễn suy xét đến trạng thái diễn viên, buổi chiều không bố trí cảnh khó, nữ chính và nam chính quay cảnh riêng lẻ, nhưng “Diễn viên quần chúng” chờ vai chính nên vẫn có mặt.
Diệp Từ vào phòng trang điểm, thấy một vài nữ diễn viên vây quanh một người phụ nữ với mái tóc ngắn khen ——
“Chị Lisa, kỹ thuật trang điểm tốt quá! tất cả khuyết điểm trên khuôn mặt tôi đều không thấy!”
“Sau khi làm việc với nhiều e-kip khác, tôi phát hiện ra chị Lisa trang điểm đẹp nhất!”
“Đúng vậy, nếu tôi có kỹ thuật của chị Lisa, còn dùng app chỉnh sửa làm gì ~”
Vài người bật cười, cô gái tóc ngắn cũng cười theo nói: “tôi là vì miếng cơm manh áo, không làm mọi ngươi xinh đẹp, tôi đây lấy gì ăn?”
“Gớm, chị quá khiêm tốn. Nhiều tổ chuyên viên trang điểm đều không có kỹ thuật này đâu.”
“Đúng vậy, họ lại còn khinh thường chúng ta là diễn viên quần chúng, cả ngày chỉ biết vây quanh diễn viên chính.”
Người phụ nữ tên là Lisa nở nụ cười nhẹ, cô gái nói lời này xong ý cười trên mặt của Lisa hơi cứng lại, giống như ý thức được mình nói sai gì đó, vẻ mặt cô gái cũng hơi mất tự nhiên —— nếu Lisa được sang trang điểm cho diễn viên chính, thì liệu có thể phục vụ cho mấy người không? Làm diễn viên, mọi người đều biết đắc tội ai không thể đắc tội tổ trang điểm, cho nên ngày thường, mọi người đều nịnh nọt Lisa, chẳng qua lần này hiển nhiên họ trực tiếp chọc trúng nỗi đau của Lisa.
Mặc dù Diệp Từ không hiểu lắm không khí trong phòng, nhưng cô vẫn là nhìn ra người diễn viên đó đã đắc tội với Lisa. Nghĩ xong, Diệp Từ chủ động tiến lên phía trước, trên mặt nở nụ cười và nói: “Chào cô Lisa, tôi là Diệp Từ, buổi chiều tôi có cảnh quay, muốn phiền cô trang điểm cho tôi.”
Lisa quay đầu nhìn Diệp Từ, nhìn cô từ trên xuống dưới mà đánh giá một phen, sau đó khịt mũi, lạnh lùng mở miệng: “Cô chính là Diệp Từ?”
Diệp Từ không hiểu gật đầu, cô đắc tội với người trang điểm này ở đâu?
Lisa thấy cô thẳng thắn thừa nhận, giọng nói càng khinh thường: “Tôi biết cô, không phải là nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám muốn ôm đùi Lý Luân sao?”
Mọi người nghe xong bất giác há hốc mồm vì kinh ngạc. Nơi này, tất cả mọi người biết Lisa là fan trung thành Lý Luân, kiểu fan cuồng không có lý trí. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Từ có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, mà phía trước, cô gái không cẩn thận đắc tội Lisa có chút mừng thầm, hiện tại hận không thể cảm tạ Diệp Từ ngay lập tức, bởi vì sự xuất hiện của cô trực tiếp dời đi sự đối địch của Lisa.
Không biết còn bao nhiêu người giống Lisa xem thường Diệp Từ? Điều đó chưa chắc đã đúng, ngành công nghiệp giải trí là một hội chợ phù phiếm, nơi chỉ tuân theo nguyên tắc chỉ cười vào mặt người nghèo nhưng không cười với mại da^ʍ, Diệp Từ ôm Lý Luân đùi? Ha ha, các cô cũng có thể ôm, dùng bản lĩnh của mình để được ôm..
Diệp Từ bình tĩnh quan sát biểu hiện của mọi người, sau đó thản nhiên gật đầu: “Ồ, tôi chính là Diệp Từ đó.”
Lisa thấy dáng vẻ đương nhiên của cô, không có cảm giác xấu hổ, càng tức giận, cuối cùng cười mỉa mai nói: “Trang điểm đúng không? Tôi không rảnh, cô chờ đi. "
Diệp Từ cau mày, theo bản năng mở miệng nói: “Nhưng cảnh đầu tiên của tôi vào buổi chiều là... " . Đọc truyện hay, truy cập ngay ( T RЦмtrцуen. м E )
“Cảnh đầu tiên buổi chiều, cô đóng nữ chính hay nữ phụ? Thật nghĩ mình quan trọng lắm? Không thấy tôi bây giờ đang rất bận không?!” Lisa sắc mặt nghiêm khắc mà từ chối, và chỉ tay vào một cô gái không trang điểm bên cạnh.
Diệp Từ liếc nhìn cô gái, người này buổi sáng cô mới thấy, là đóng vai cung nữ nhị đẳng dưới quyền…… Nhưng cô biết rõ ràng, Lisa đang nhằm vào mình, nói cái gì cũng vô ích.
Cô quay đầu nhìn Lisa đã trang điểm cho một số nữ diễn viên, sau khi tính toán một chút, cô nói: “Vậy thì tôi có thể tự làm được không?”
Lisa và một số nữ diễn viên nghe vậy đều bật cười, chỉ nghe Lisa lớn giọng nói: “Cô tự làm sao? Đây là lời cô nói! Không hối hận đấy chứ.".”
Diệp Từ bình tĩnh gật đầu ——không phải chỉ là trang điểm thôi sao, có gì hối hận hay không hối hận…… Sau đó, cô liền xoay người định đi đến vị trí trang điểm trong góc. Cô lơ đãng lướt qua bóng dáng cao lớn không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa, cô vô thức thì thầm--
“A!……”
Mấy người trong phòng thay đồ quay đầu lại, sau đó Diệp Từ nghe thấy được phòng âm thanh cố gắng kìm nén không phát ra tiếng thét chói tai.
Người đàn ông ở cửa không hề cảm thấy xấu hổ khi anh ta bị phát hiện, anh ta chỉ cười nhẹ rồi nói: “Cô tiếp tục đi, tôi nhầm phòng.” Sau đó, anh ta nhấc chân đi vào phòng thay đồ của diễn viên chính bên cạnh. ……
Vài giây sau, có một tiếng kêu trong phòng thay đồ -
“A a a! Là Lục Xuyên kìa!”