Cuộc Sống Dâm Đãng Của Tô Hi

Chương 7: Bị trùm trường Ꮯɦịƈɦ trong lớp học

Tô Hi nhìn bạn học đang gục đầu lên bàn ngủ, trong lòng tràn ngập những suy tính.

Đợi đến khi người kia tỉnh lại, đập vào mắt là Tô Hi đang đưa tay về phía cúc huyệt, cả người cong thành hình dáng đầy hút mắt, mông đào cong vống lên làm người ta muốn chụp lấy mà nắn bóp thành đủ hình dạng.

“Cậu đang làm gì?”

Thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì nên chất giọng cũng vô cùng trầm, xen lẫn chút khàn khàn của tìиɧ ɖu͙© câu cho Tô Hi chảy nước.

“K-không có gì.”

Nói rồi cậu mất tự nhiên rút tay lại, quay người tránh ánh mắt của bạn cùng bàn.

“Đừng có chối. Tôi thấy cậu vừa tự chơi c̠úc̠ Ꮒσα của mình.”

Hắn nói thẳng ra làm Tô Hi vừa thẹn vừa giận, đầy uỷ khuất mà phản bác: “Tớ mới không có. Chỉ là... qυầи ɭóŧ hơi khó chịu.”

“Ồ~, vậy để tôi xem một chút.”

Hắn nói rồi nhanh chóng kéo quần của cậu xuống. Cũng may là hai người ngồi cuối lớp nên không mấy ai chú ý.

Cao Lãng đỏ mắt nhìn mấy sợi dây đang cố gắng bao lấy cái mông dâʍ đãиɠ của bạn cùng bàn. Thậm chí một sợi dây còn kẹt vào c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, lỗ nhỏ mấp máy như muốn nuốt lấy sợi dây nhỏ. Thật con mẹ nó dâʍ đãиɠ.

“Thì ra bạn cùng bàn lại là tiểu tao hoá a. Thiếu cᏂị©Ꮒ như vậy thì nói tôi một tiếng, để ©ôи ŧɧịt̠ bự này cᏂị©Ꮒ nát l*и cậu.”

Hắn vừa nói vừa lấy ngón tay chọc thẳng vào phía sau của cậu khiến cho c̠úc̠ Ꮒσα vốn thèm khát sướиɠ điên lên, co bóp chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

Cao Lãng nhìn nước da^ʍ chảy ra ướt tay mình cùng cái l*и phía trước đang mấp máy chảy nước khẽ cười. Thiếu niên chịu đựng gục xuống bàn, lấy hai tay bịt chặt miệng nhưng vẫn không ngăn nổi những tiếng kêu da^ʍ dật, tựa như mèo con phát tình, chọc cho dươиɠ ѵậŧ của hắn càng thêm cứng rắn.

Ngón tay chạm đến một điểm hơi nhô ra làm mèo con bỗng kêu lên dâʍ đãиɠ, Cao Lãng như phát hiện ra điều gì, tận lực trêu đùa nơi đó làm Tô Hi thoải mái, không tự chủ bật ra những tiếng rêи ɾỉ:

“Aaa... ưmmm... hức...đừng... đừng mà... Cao Lãng~”

Dưới sự trêu chọc của Cao Lãng, Tô Hi nhanh chóng bắn ra. Không khí bỗng tràn ngập một mùi tanh ngọt của tìиɧ ɖu͙©.

Tô Hi bắn xong liền muốn khóc, vội vàng sửa sang lại quần áo thế nhưng Cao Lãng lại nhanh chóng đẩy cậu xuống gầm bàn, nhét côn ŧᏂịŧ đen tím đầy gân xanh vào miệng cậu, giọng đe doạ:

“Hầu hạ nó cho tốt, nếu không... tôi đem cậu cᏂị©Ꮒ giữa lớp.”

Thiếu niên nhận mệnh mà bú ©ôи ŧɧịt̠ của bạn học, tận lực thả lỏng cổ để côn ŧᏂịŧ vào được sâu hơn, thậm chia còn dâʍ đãиɠ mà mυ'ŧ mát túi tinh của hắn.

Cộc cộc!

“Bạn học Tô Hi đâu rồi?”

Giám thị bỗng nhiên gõ cửa sổ hỏi. Hai cậu bạn bàn trước ngơ ngác nhìn cái bàn trống không của cậu lắc đầu. Phía dưới gầm bàn, Tô Hi căng thẳng đến phát điên, cổ họng không tự chủ mà căng chặt làm Cao Lãng sướиɠ đến bắn.

“Đi vệ sinh.”

Cao Lãng khẽ liếc ông thầy rồi trả lời ngắn gọn, thầy giáo bỗng nhiên nhận được câu trả lời từ hắn có chút bất ngờ, nhiều hơn là sợ. Bởi vậy vội vàng rời đi, ông cũng không dám trêu vào thể loại con ông cháu cha ăn chơi trác táng như hắn đâu. Nghe nói, hắn còn đánh cả giáo viên.

Cao Lãng nhìn Tô Hi chật vật trở lại chỗ, khoé miệng còn dính chất lỏng khả nghi, tâm trạng tốt mà xoa đầu cậu:

“Nuốt hết rồi? Thật ngoan~”

Tô Hi trải qua một buổi học dưới ánh nhìn của bạn cùng bàn, nên khi vừa tan học, cậu vội vàng thu dọn sách vở ra về. Không may, lại bị Cao Lãng chặn lại, hắn ấn cậu trở lại ghế, thản nhiên chờ mọi người đi về hết.

“Cậu... tớ phải về nhà.”

Thiếu niên căng thẳng mím chặt môi, lách người muốn đi ra ngoài. Cao Lãng nhếch nhếch môi, đợi cậu khó khăn chui được ra ngoài liền đưa tay kéo cậu lại, đè lên bàn học, không hề do dự tụt quần cậu xuống để lộ dươиɠ ѵậŧ thanh tú bị mấy sợi dây quấn quanh.

Hắn cười cười gẩy gẩy côn ŧᏂịŧ của cậu, banh chân cậu ra hai bên.

“Ông đây còn chưa đút cậu ăn no mà. Tự mình mở rộng cho tốt, hoặc tôi đâm rách l*и cậu.”

Cao Lãng hung ác mà tát vào l*и da^ʍ của cậu khiến Tô Hi nức nở, dưới sự áp bức liền đưa 1 ngón tay vào l*и non, bắt đầu thọc ra rút vào.

Tiếng nước vang lên òm ọp trong phòng vắng, Cao Lãng thản nhiên ngồi dựa vào ghế nhìn bạn cùng bàn tự thủ da^ʍ, thậm chí còn đưa tay đẩy ra nịt ngực, tự chơi vυ' của mình đến sung sướиɠ. Côn ŧᏂịŧ dưới lớp quần nảy nảy nhưng hắn vẫn chỉ ung dung quan sát.

“Tự mình chơi sướиɠ không?”

Tô Hi cắn chặt răng nén những tiếng rêи ɾỉ, bàn tay phía dưới đâm ra rút vào liên tục nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu thốn, muốn côn ŧᏂịŧ to hơn nhồi đầy mình.

“Ân~ khó chịu... Cao Lãng~, mau đâm tung l*и tớ, tớ nứиɠ... ứm... nứиɠ lắm rồi... xin cậu”

Cậu chủ động banh rộng l*и nhỏ ra cầu thao, Cao Lãng cũng không tiếp tục ngồi nhìn, đứng dậy moi côn ŧᏂịŧ của mình ra đâm thẳng vào u cốc ướŧ áŧ.

“Ứmmm... th-thật sướиɠ... mạnh... mạnh hơn một chút a~”

Hắn khẽ chậc một tiếng, càng thêm dùng sức đâm thẳng vào trong huyệt nhỏ, vớt lấy thiếu niên từ trên bàn, bắt đầu đi lại trong lớp. Mỗi bước đi là một cú thúc đâm thẳng vào tử ©υиɠ, l*и da^ʍ bị giã cho văng nước tung toé, tí tách rơi xuống sàn nhà, để lại những vệt nước mờ ám.

“Bạn học Tô, cậu làm bẩn nền nhà rồi nha.”

Tô Hi nghe hắn nói vậy liền vô thức mà thít chặt hoa huyệt làm cho Cao Lãng không khống chế được mà bắn ra. Tô Hi cảm nhận luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên vách tử ©υиɠ, ngơ mặt. Đừng nói với cậu là tên giáo bá này bị ysl nha.

Mặt Cao Lãng đỏ bừng lên, xấu hổ không biết che mặt đi đâu, mất tự nhiên tỏ vẻ hung ác đánh lên mông Tô Hi:

“Mẹ nó, cậu muốn siết chết ông đây sao?”

Cũng may côn ŧᏂịŧ của hắn rất nhanh liền cứng lại, Cao Lãng như đang chứng tỏ mà dồn dập thúc vào l*и da^ʍ của cậu khiến Tô Hi lần nữa được lấp đầy, phía sau cũng trở nên ngứa ngáy.

“Lão công~... phía sau em ngứa... mau dùng ©ôи ŧɧịt̠ to nện em a~”

“Mẹ nó, mới cᏂị©Ꮒ một chút đã dâʍ đãиɠ gọi chồng, đĩ da^ʍ. Banh mông ra để lão công nện em.”

Cao Lãng đẩy Tô Hi nằm sấp lên bàn giáo viên, nhìn thiếu niên dâʍ đãиɠ nhổng cao đít, tự tay banh mông nộn thịt để lộ hậu huyệt hồng hồng ướŧ áŧ. Hắn mắng thầm rồi không chút do dự cúi xuống dùng đầu lưỡi đâm thẳng vào khe hở.

Cú© Ꮒσα nhỏ như sinh ra để người đυ., chảy ra chất lỏng tanh ngọt làm hắn tham luyến mà liếʍ láp, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà đâm vào.

“Ứmmm... ông xã liếʍ em thật sướиɠ~”

Đợi đến khi lỗ da^ʍ bị đâm cho mềm nhũn Cao Lãng mới từ từ đỡ côn ŧᏂịŧ đâm vào. Cúc huyệt se khít ngậm lấy qυყ đầυ của hắn, lưu luyến mà mυ'ŧ lấy như không muốn côn ŧᏂịŧ rời đi.

Tốc độ thư thả của Cao Lãng khiến Tô Hi có hơi bất mãn, cậu khó chịu vặn vẹo mông:

“Cao Lãng, ưʍ... có phải cậu không được không?”

Giáo bá lần đầu nghe người nói mình không được tức muốn nổ phổi, ©ôи ŧɧịt̠ thô to hung dữ mà ra vào phía sau cậu như máy đóng cọc, dập điên cuồng vào c̠úc̠ Ꮒσα đẫm nước của cậu, c̠úc̠ Ꮒσα bị chơi cho căng ra vừa đau vừa sướиɠ. Tô Hi bị đâm sướиɠ muốn khóc, thét lên một tiếng rồi bắn ra, hoa huyệt cũng trải qua triều xuy mà phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cao Lãng cùng nước da^ʍ lên bàn.

Cao Lãng đắc ý nhìn bộ dạng sướиɠ đến khóc của bạn cùng bàn, bế cậu lên như trẻ con đi tiểu tiếp tục giã thẳng vào trong bằng cự vật ở háng, miệng buông lời trêu ghẹo.

“Em đoán xem ngày mai thầy giáo có phát hiện nước da^ʍ của bạn học Tô chảy lênh láng trên bàn không?”

“Đừng... đừng nói nữa... ứm... biếи ŧɦái”

Tô Hi giận dỗi mà lấy môi mình chặn miệng hắn, còn tức giận cắn cắn vài cái cho bõ ghét làm hắn cười ha ha.

Hắn đem cậu đè lên bảng đen, cúi đầu bú chùn chụt lên bộ ngực sưng đỏ của cậu, làm cậu thoải mái rên hừ hừ.

Trời tối đen Cao Lãng mới chịu buông tha cho Tô Hi, hắn hài lòng nhìn hai cái lỗ nhỏ bị lấp kín toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙, vô cùng vui vẻ mà đưa cậu về tận cửa tiểu khu.