Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 158

Chương 158

Edit: YuTuyTien

Tiếp đó hai tháng, Lăng Sơ Nam chưa từng nhìn thấy nữ chính đến, có điều Lục phu nhân cũng đến đây vài lần, nhưng đều chỉ ở lại vài phút liền rời đi. Ngược lại Lục Lẫm Phong rất ân cần, chỉ hận không thể đem phòng ngủ dọn đến đây, có điều hình như y rất bận, chỉ tính điện thoại di động thôi đã cứ cách mỗi phút liền có cuộc gọi đến, nhưng y chưa bao giờ nhận mà trực tiếp tắt máy, hai tháng không mở lên.

Hai tháng sau, Lục phu nhân tự mình đến đón Lăng Sơ Nam xuất viện, bà ấy vừa thấy đôi mắt của Lăng Sơ Nam, liền than ngắn thở dài, sau đó lại khóc lên.

"Tiểu Ngạn số khổ của mẹ ơi, vốn dĩ mẹ còn định đưa con đến công ty của ba con, nhưng bây giờ lại... hu hu hu..."

"Bà khóc cái gì?"

Lúc này Lục Lẫm Phong đã xử lý xong thủ tục xuất viện, vừa đi đến liền nhìn thấy người phụ nữ này nắm lấy tay bảo bối nhà mình khóc đến thương tâm, nhất thời vẻ mặt tối sầm.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Lục phu nhân ngẩng đầu lên, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói.

"Lục... Lục Lẫm Phong, không phải cậu đã...."

Nói đến cũng khéo, hai tháng này số lần Lục phu nhân đến thăm Lăng Sơ Nam rất ít ỏi, có điều lúc bà ta tới đều trùng hợp khi Lục Lẫm Phong không ở đó, hiện tại đây mới là lần đầu tiên bọn họ chính thức chạm mặt, mà hiển nhiên Lục phu nhân không biết Lục Lẫm Phong cũng ở đây.

"Không phải tôi đã chết à?" Lục Lẫm Phong giúp bà ta bổ sung hoàn chỉnh câu nói.

"Không... Tôi không có ý như vậy." Lục phu nhân đã quên khóc, vẻ mặt có chút sợ sệt.

Lăng Sơ Nam đang là một người mù, nghiêng nghiêng đầu: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu." Người đàn ông xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam, giọng nói rất nhẹ nhàng.

"Vậy ạ." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Bây giờ chúng ta quay về sao?"

"Đợi một lát, cậu có chút việc, khoảng 5 phút." Lục Lẫm Phong trả lời.

"Lục phu nhân, mời bà đi ra đây một chút."

Sau khi hai người họ rời khỏi, Lăng Sơ Nam lột bỏ vẻ ngây thơ vừa rồi, nhảy xuống giường, động tác không hề vì mù mà bị hạn chế, vô cùng thuận lợi đi đến trước sofa, sau đó nằm lên.

"098, tư liệu của y vẫn chưa điều tra được sao?"

"Thưa ký chủ, tư liệu của y hoàn toàn là hồ sơ cơ mật, không có bất kỳ thiết bị điện tử gì ghi chép lại, hiện tại những tư liệu mà tui tra được đều là giả."098 nói.

"Có điều từ tư liệu của Lục Lẫm Phong, tui tra được một ít chuyện, y là con riêng của Lục lão gia tử, là một thiên tài thương nghiệp. Năm mười mấy tuổi vào công ty của Lục gia, trong vòng 2 năm đã đưa xí nghiệp Lục thị mở rộng thêm mấy chục lần. Sau đó khi Lục lão gia tử chuẩn bị truyền lại vị trí gia chủ cho y, y đột nhiên mất tích, một lần mất tích này kéo dài 20 năm."

"Vậy bây giờ y bao nhiêu tuổi?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"......" Sao đã qua nhiều thế giới như vậy rồi ký chủ vẫn chú ý đến tuổi tác vậy? Mặc dù nghĩ như thế, 098 vẫn tận chức trách trả lời.

"38."

"Ngươi không hiểu đâu, đây là một thế giới bình thường, nếu y già quá nhanh, vậy sau này ai cho ta hạnh phúc?" Lăng Sơ Nam nghiêm túc nói.

"....." Nói rất có lý, có điều hẳn là tính phúc đi.

"Đúng rồi ký chủ." Bị Lăng Sơ Nam gián đoạn, suýt nữa nó đã quên việc chính.

"Chuyện gì?"

"Vừa nãy tui thấy vẻ mặt của Lục phu nhân khi nhìn thấy Lục Lẫm Phong rất sợ hãi, có lẽ năm đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì khác, cho nên mới khiến đại nhân mất tích." Nói đến đây, 098 đã não bổ ra một vở kịch đầy cẩu huyết.

"Rất có thể là vì gia sản! Năm đó vì Lục lão gia tử muốn giao công ty lại cho đại nhân, cho nên nhất định Lục gia chủ và Lục phu nhân đã bắt tay, thiết kế hãm hại đại nhân. Cũng vì vậy mà hiện tại Lục phu nhân nhìn thấy y mới sợ hãi như thế."

Sau khi nói xong, trong lòng 098 đầy kiêu ngạo, nó cảm thấy nó thực sự có thể đi lên con đường làm thám tử tư.

Lăng Sơ Nam nghiêm túc nghe 098 suy luận, sau đó nói: "098."

"Vâng, ký chủ." Thái độ của 098 vô cùng tích cực, còn có chút mừng thầm, không lẽ ký chủ đã phát hiện ra điểm đặc biệt của nó?

"Đúng vậy, ngươi thật thông minh."Lăng Sơ Nam khen ngợi một câu.

098 đã chịu vô số sự trào phúng có chút không thể tin tưởng, giọng nói mang theo hoảng hốt: "Ký chủ, ngài nghiêm túc sao?"

"Đương nhiên, ta cũng đâu gạt ngươi." Lăng Sơ Nam gật đầu.

Qua một lúc lâu, dường như 098 mới hồi phục được tinh thần.

"Waaa! Ký chủ khen tui thông minh nè!"

Nghe thấy tiếng hoan hô của hệ thống nhà mình, Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, không nói với nó rằng nó đã đoán sai 80%. Nghĩ đến phản ứng sau khi biết được chân tướng của 098, khóe miệng Lăng Sơ Nam nhịn không được nâng lên một chút.

Thân thể hiện tại của cậu có vẻ ngoài tầm trung, là một nam phụ ôn nhu tiêu chuẩn. Có điều vì được linh hồn cường đại của Lăng Sơ Nam cải tạo, nên bề ngoài vốn dĩ của nguyên chủ sẽ bị ảnh hưởng. Đơn giản mà nói, chỉ cần Lăng Sơ Nam ở lại thân thể này càng lâu, vậy bề ngoài sẽ càng ngày càng đẹp, trừ khi thân thể cậu đang ở vốn dĩ đã đẹp hơn cậu. Đương nhiên tình huống này, Lăng Sơ Nam chưa từng gặp qua.

Mặc dù đôi mắt của thân thể này là một đôi mắt giả, nhưng trên thực tế người ngoài không thể nhìn ra. Hơn nữa có lẽ là vì mắt giả, cho nên đồng tử nhìn có thần hơn người mù bình thường. Ngoài ra, lúc trước Lăng Sơ Nam đã từng luyện ám khí, cho nên ngũ cảm rất nhạy bén, kết hợp với dị năng, cho dù mất đi thị giác cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu. Thậm chí chỉ cần cậu nguyện ý, có thể 'nhìn' rõ ràng hơn người bình thường rất nhiều.

Có điều người đàn ông lại không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì Lăng Sơ Nam không nhìn thấy ánh sáng, trong lòng vô cùng lo lắng, thậm chí cậu chỉ đi một bước đã sợ cậu vấp ngã, chỉ hận không thể giúp Lăng Sơ Nam cởϊ qυầи khi cậu đi WC.

Đương nhiên nếu Lăng Sơ Nam đồng ý, y nhất định sẽ rất vui.

Năm phút sau, người đàn ông đúng giờ quay lại phòng bệnh.

"Bảo bối, sao lại tự mình xuống giường rồi?"

Y đi đến bên cạnh Lăng Sơ Nam, nhìn cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn không yên tâm hỏi.

"Có đυ.ng phải chỗ nào hay không?"

"Không sao ạ."Lăng Sơ Nam nắm chặt tay y.

"Cậu nhỏ, mẹ của con đâu? Khi nào chúng ta về nhà?"

"Bà ấy nói trong nhà không có người chăm sóc cho con, cho nên giao con cho cậu." Lục Lẫm Phong nói.

"Hơn nữa cậu cũng lo sau khi con về đó sẽ chịu đói."

"Vậy ạ." Lăng Sơ Nam đã sớm biết kết quả, hơn nữa còn gấp không chờ nổi muốn đến nhà mới, nhưng cậu vẫn bày ra vẻ mặt mất mát.

"Sao vậy? Bảo bối không muốn về nhà với cậu nhỏ hay sao?" Giọng nói của người đàn ông có chút tủi thân.

"Có phải bảo bối không thích cậu nhỏ hay không?"

Nói như thế nào thân thể này cũng đã 22 tuổi, không ngờ y còn dỗ cậu như một đứa trẻ, trong lòng Lăng Sơ Nam âm thầm trợn trắng mắt, có điều vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Không có, con thích cậu nhỏ nhất."

Sau đó cậu nhận được một nụ hôn đầy cảm động từ người đàn ông.

"Ký chủ, vừa nãy y lừa ngài." Thừa dịp người đàn ông đi lấy xe, 098 vội vàng nói.

"Vừa nãy rõ ràng là y uy hϊếp Lục phu nhân."

"Dùng cái gì để uy hϊếp?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Chuyện này...."

Trong lúc nhất thời, 098 không biết nên nói Lục Lẫm Phong uy hϊếp Lục phu nhân như thế nào. Dường như vừa rồi sau khi Lục Lẫm Phong nhắc đến việc y sẽ chăm sóc cho Lăng Sơ Nam, Lục phu nhân lập tức đồng ý đề nghị này, ngay cả đắn đo một chút cũng không có.

Suy nghĩ nửa ngày, 098 cũng không nói ra được nguyên nhân, sau đó người đàn ông đã đi đến, nó chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ, tiếp tục duy trì yên lặng.

Một tiếng sau, xe ngừng lại một trang viên.

"Lục gia, ngài đã trở lại."

Một người đàn ông mặc tây trang xám, thẳng tắp đứng ở cửa nghênh đón. Nhìn thấy Lục Lẫm Phong đỡ Lăng Sơ Nam xuống, gương mặt hắn lộ ra tươi cười.

"Ngài chính là Lục thiếu gia nhỉ, xin chào, tôi là Lục Viễn, là quản gia của Lục gia."

"Xin chào." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Tôi là Lục Gia Ngạn."

Lục Viễn đang định quan sát nhân vật chính khiến Lục Lẫm Phong cho dù nhiệm vụ thất bại cũng muốn gấp gáp quay trở về, đột nhiên thấy ánh mắt lão đại nhà mình nhìn qua, lập tức giật mình, xấu hổ cười một tiếng.

"Tôi đến phòng bếp xem thử canh đã nấu xong chưa."

"Ừ." Lục Lẫm Phong gật đầu.

"Bảo bối cẩn thận, phía trước có bậc thang."

Lục Viễn mới đi được vài bước, còn chưa kịp đi xa, đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cùng ôn nhu của người đàn ông, bước chân lập tức lảo đảo, nghiêng ngả vài bước mới đứng vững được.

Có điều vị Lục thiếu gia này có bề ngoài không tệ, tính cách cũng rất tốt, nhưng hình như tuổi hơi nhỏ, nói vậy chẳng phải lão đại là trâu già gặm cỏ non hay sao?

—--

Đúng như lời Lục Lẫm Phong đã nói, một khoảng thời gian kế tiếp, Lăng Sơ Nam đều được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ. Tạm thời không nhắc đến Lục Lẫm Phong, ngay cả quản gia như Lục Viễn, sau khi phát hiện hai mắt của Lăng Sơ Nam không nhìn thấy, chỉ cần Lục Lẫm Phong không ở đó , Lăng Sơ Nam vừa bước ra khỏi phòng nửa bước, hắn giống như chăm sóc cho một đứa trẻ đang tập đi, sợ Lăng Sơ Nam sẽ đυ.ng trái đυ.ng phải. Sau đó cho dù hắn phát hiện hành động của Lăng Sơ Nam cũng không khác gì người bình thường, ngoại trừ cảm thán thiếu gia có thiên phú dị bẩm ra, thái độ đối với cậu càng thêm nhiệt tình.

Có thể nói, ngoại trừ không nhìn thấy đường, cuộc sống của Lăng Sơ Nam ở thế giới này tương đối thoải mái. Cho dù không nhìn thấy gì, cậu cũng có 098 phát sóng trực tiếp cho mình, những chuyện mà cậu biết so với người bình thường còn nhiều hơn.

Gần đây người đàn ông thường xuyên bí mật đi ra ngoài, Lăng Sơ Nam chán muốn chết, đột nhiên nhớ đến nữ chính đã lâu không thấy.

"098, gần đây nữ chính đang làm gì?" Lăng Sơ Nam hỏi xong còn duỗi người, lật mình nằm trên ghế.

"Quả nhiên không có nhiệm vụ thì không có động lực làm gì cả."

Đây vốn dĩ là một thế giới nghỉ phép, 098 yên lặng nói, ký chủ có thể nhớ đến nhân vật như nữ chính này đã khiến nó rất cảm động rồi.

"Thưa ký chủ, tháng trước nữ chính xuất viện liền được nhận về Lục gia, mắt của cô ta đã bình phục. Hôm nay cô ta và công tử tập đoàn Lâm thị, cũng chính là nam chính đi hẹn hò."

"Tốt như vậy sao." Lăng Sơ Nam nhướng mày, sau đó cậu vịn tay ghế đứng lên.

"Chúng ta đi xem đi."

"Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"

Là một quản gia vô cùng tận tâm, nghe thấy Lăng Sơ Nam muốn ra ngoài, Lục Viễn lập tức lái xe đến.

"Phố Cẩm Hoa." Lăng Sơ Nam nói tên một con phố, đây chính là con phố gần tập đoàn Lâm thị và tập đoàn Lục thị, nhà hàng ở gần đó cũng được xưng là nhất nhì thành phố này.

"Cậu muốn đi ăn sao? Cậu thích nhà hàng nào, tôi có thể hẹn trước giúp cậu." Lục Viễn quay đầu lại hỏi.

"Không cần đâu, có người mời tôi rồi." Lăng Sơ Nam cười cười.

—--

Editor:

Tạm biệt tháng ngày siêng năng.