Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 157

Chương 157

Edit: YuTuyTien

Lăng Sơ Nam mở to mắt, phía trước tối đen, cậu vươn tay về trước, nhưng không cảm nhận được bất kỳ ánh sáng nào. Việc này đối với người sở hữu Hắc ám chi lực như Lăng Sơ Nam mà nói, hiển nhiên không có khả năng. Cậu dùng dị năng dò xét một chút, mới phát hiện đôi mắt này rất kỳ lạ, tóm lại, đây là một đôi mắt giả, mà cậu là một người mù.

"098, cốt truyện.

"Vâng, ký chủ."

Cuối cùng cũng đến được một thế giới bình thường, khi nhìn đến bối cảnh thế giới, Lăng Sơ Nam liền cảm thán như vậy. Có điều suy nghĩ này lập tức bị đánh vỡ, không phải là cậu ít thấy việc lạ, mà cốt truyện này thực sự có chút khó đỡ.

Đây là một bộ truyện đô thị cẩu huyết ngôn tình. Từ nhỏ nữ chính cha không thương mẹ không yêu, cha là một tên mê rượu như mạng, uống rượu xong liền đánh người, cuối cùng mẹ cô ta vì bảo vệ cô ta mà bị đánh đến nỗi suy yếu mà chết. Sau đó cha cô ta bị bắt vào tù vì tội cướp bóc.

Vốn dĩ nữ chính cho rằng ngày tháng tốt đẹp đã đến, có điều không may cô ta gặp phải tai nạn xe, hai mắt bị thương, cần phải đổi một đôi mắt mới.

Loại cốt truyện này đều sẽ có một nam phụ si tình, cũng chính là bạn trai lúc ấy của nữ chính, cậu quyết định đổi mắt cho nữ chính, kết quả đương nhiên thành công. Cậu ấy đổi mắt cho nữ chính, giúp nữ chính nhìn thấy được ánh sáng lần nữa, nhưng sau khi giải phẫu thành công, vừa tỉnh lại, cậu liền nghe tin nữ chính là người chị song sinh của mình. Mà người chị hiện tại của cậu ấy là do năm đó bệnh viện ôm sai.

"Đã là thời đại nào rồi còn có cốt truyện bệnh viện ôm sai người nữa?" Lăng Sơ Nam lầm bầm lầu bầu.

"Ký chủ, đây là một thế giới có bối cảnh hư cấu, ngài phải tin nơi này chuyện lạ gì cũng có." 098 nói.

Nếu chỉ là như vậy, thì nam phụ si tình này cũng sẽ không biến thành vai ác, có điều cốt truyện ở phía sau càng thêm kỳ lạ.

Thì ra cậu ấy không phải là người của Lục gia, mà là trước khi Lục phu nhân sinh cậu ra, vì muốn có con trai, đã mua chuộc hộ sinh trong bệnh viện, đổi một trong hai bé gái song bào thai trở thành cậu.

Sau khi phát hiện việc này, gia chủ Lục gia liền nổi giận, đuổi người mù như cậu ra ngoài, mà nữ chính dùng đôi mắt của cậu, vội vàng tình chàng ý thϊếp với nam chính, không hề liếc mắt nhìn cậu một cái. Sau đó cậu liền hắc hóa, dùng số tiền dành dụm tìm một thám tử tư, nhờ hắn điều tra gièm pha của nữ chính. Kết quả không ngờ rằng, đánh bậy đánh bạ lại phát hiện giám định DNA của nữ chính lúc trước là giả, cô ta vốn dĩ không phải là con gái ruột của gia chủ Lục gia. Hơn nữa ngay cả gia chủ Lục gia hiện tại thực ra cũng không phải là con trai ruột của gia chủ tiền nhiệm, mà là con riêng của ông nội nam chính và Lục lão phu nhân.(???Cái đóe gì đây?)

Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Lăng Sơ Nam cũng hiểu rõ quan hệ của các nhân vật trong cốt truyện.

"Nói cách khác, thân phận hiện tại của ta là đại thiếu gia của Lục gia, nhưng không có quan hệ huyết thống với Lục gia, mà chị của ta cũng không có huyết thống với gia chủ Lục gia. Vậy một song bào thai khác đang ở đâu?"

"Ký chủ, vừa nãy tui đã điều tra nhật ký của một bác sĩ. Thực ra năm đó Lục phu nhân không hề mang song bào thai, sở dĩ gọi là song bào thai, là vì đó là một mụn nhọt lớn. Có điều khi ấy gia chủ Lục gia quá hung dữ, bệnh viện lại phải dựa vào đầu tư của hắn, cho nên phải giao ra hai đứa bé khỏe mạnh. Vì vậy sau khi bọn họ loại bỏ mụn nhọt của Lục phu nhân, lại tìm thêm một bé gái cô nhi vừa mới sinh ra ở bệnh viện thay vào." 098 nói.

"Sau đó có thể là do cơ duyên, đã đổi đứa con ruột duy nhất là nữ chính đi mất."

"Nhiệm vụ."

098 do dự một chút mới nói: "Ký chủ, nhiệm vụ lần này có chút kỳ lạ."

Lăng Sơ Nam: "Là gì?"

"Tự do hành động, chỉ có mấy chữ này." 098 nói.

"Trước kia tui chưa từng gặp qua yêu cầu nhiệm vụ như vậy, ngài chờ một lát, tui sẽ điều tra xem có chuyện gì."

Qua vài giây, giọng nói của 098 trở nên có chút kỳ lạ: "Ký chủ, đây là một thế giới nghỉ phép."

"Thế giới nghỉ phép?" Lăng Sơ Nam lặp lại mấy chữ này.

"Đúng vậy, nhìn tên đoán nghĩa, loại thế giới này không có nhiệm vụ bắt buộc, có điều sẽ căn cứ theo thay đổi mà nhiệm vụ giả làm ra để nhận được điểm năng lượng."

Giọng nói của 098 có chút vui vẻ: "Nói như vậy, ở thế giới nghỉ phép có rất nhiều con đường để nhận được điểm năng lượng, hơn nữa so với thế giới nhiệm vụ bình thường càng phong phú hơn."

"Dưới tình huống như thế nào sẽ xuất hiện loại thế giới này?" Lực chú ý của Lăng Sơ Nam vĩnh viễn đều không giống với 098.

"Chuyện này tui cũng không rõ lắm. Trước kia tui chưa từng gặp loại tình huống này, hệ thống khác cũng nói chưa từng nhìn thấy." Đây có thể là quà tặng của chủ thần đi, 098 nghĩ như vậy.

"Ừ." Lăng Sơ Nam không nói gì nữa.

"Bây giờ là lúc nào?"

"Sau khi Lục Gia Ngạn đổi mắt với nữ chính." 098 nói.

"Hiện tại ngài đang ở bệnh viện, theo cốt truyện, lúc này Lục Gia Ngạn vẫn còn đang hôn mê." 098 vừa dứt lời, liền thấy Lăng Sơ Nam vốn dĩ đang nửa ngồi dậy nằm xuống, còn đắp chăn cho chính mình.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người đi đến.

"Ký chủ, là Lục Gia Ngữ, là người chị 'song bào thai' của nguyên chủ." 098 một bên giới thiệu, một bên thông cảm cho hai mắt mù của ký chủ nhà mình, gửi bộ dáng của người mới đến cho cậu xem.

Bề ngoài của Lục Gia Ngữ không được gọi là quá đẹp, có điều nhìn rất thoải mái. Bởi vì Lục gia trọng nam khinh nữ, cho nên cô ấy bị nuôi thành một cô gái ôn nhu có chút nhút nhát, cũng vì thế mà lúc bị đuổi đi cũng không hề phản kháng.

Cô ấy đứng ở mép giường Lăng Sơ Nam một lát, sau đó chỉnh lại chăn cho cậu, cuối cùng không nói gì mà im lặng rời đi.

"Điểm năng lượng +10."

Âm thanh nhắc nhở của 098 vang lên.

Lăng Sơ Nam: "?"

"Có lẽ là do hiện tại không giống với cốt truyện, vai ác có thêm tình huống xảy ra, cho nên cộng điểm năng lượng." 098 cũng hơi khó hiểu giải thích.

Sau đó, 098 mới phát hiện, thế giới này quả thực chính là chuyên dùng để kiếm điểm năng lượng, cho dù Lăng Sơ Nam làm cái gì, đều có thể tăng điểm năng lượng hoặc nhiều hoặc ít.

Cuối cùng cũng đến lúc Lục Gia Ngạn tỉnh lại trong cốt truyện, Lục phu nhân vào phòng bệnh, thấy Lăng Sơ Nam đang ngồi, lập tức khóc lên.

"Tiểu Ngạn! Tiểu Ngạn, con không sao chứ?"

"Không sao ạ." Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, mỉm cười với bà.

"Mẹ, con bị làm sao vậy? Đây là đâu? Sao lại tối như vậy?"

Người phụ nữ nghe vậy lại khóc lóc: "Hu hu... Đều là do mẹ không tốt, để con một mình ở đây... Con biết không, chị của con và con xảy ra tai nạn xe, sau đó con mắt của con... hu hu hu..."

Hiển nhiên đều là do trước đó Lục Gia Ngạn đã chuẩn bị tốt, Là một nam phụ si tình chưa hắc hóa, đương nhiên không thể nói ra việc mình đã đổi mắt với nữ chính, cho nên cậu ấy đã thông đồng với bác sĩ, nói với mọi người là cậu ấy và nữ chính đều bị thương ở mắt, vừa lúc hai người bị thương trong cùng một vụ tai nạn, cho nên không có người hoài nghi. Nam phụ này đúng là rất dụng tâm.

"Chị con?" Lăng Sơ Nam làm bộ khó hiểu.

"Đúng vậy." Lục phu nhân khóc càng thương tâm hơn.

"Giám định DNA đã có rồi, Nguyên Nguyên là con gái ruột của mẹ và cha con."

"Mẹ nói cái gì?"

Lăng Sơ Nam đột nhiên ngồi dậy, không thể tin được nói: "Cô ấy là chị của con sao?"

"Đúng vậy, Tiểu Ngạn, sao vậy? Con không vui sao?"

Đối với việc tìm được con gái ruột của mình, Lục phu nhân vẫn rất vui vẻ. Hơn nữa lúc trước Lục Gia Ngạn không hề nói với bọn họ là bản thân đã có bạn gái, cho nên bà ấy cũng chỉ cho rằng bọn họ là bạn bè bình thường.

Tin tức này đối với bản thân Lục Gia Ngạn hiển nhiên là sét đánh giữa trời quang, có điều Lăng Sơ Nam lại không hề hoảng loạn giống như cậu ấy, chỉ im lặng. Mà Lục phu nhân cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ là do cậu bị thương ở mắt nên trong lòng không vui, dặn dò thêm vài câu mới bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đứng dậy rời đi.

"Điểm năng lượng +500."

Lăng Sơ Nam lại im lặng một lát, mới nói: "098."

098 có chút giật mình: "Ký chủ, có chuyện gì sao?"

"Đóng thông báo lại, không cần phải báo cáo mỗi lần được cộng điểm năng lượng như vậy."

"Vâng, ký chủ." 098 vội vàng trả lời.

"Có điều...."

"Hửm?"

"Không có gì." 098 trả lời.

Những lời phía sau từ 'có điều' đều không phải là lời dễ nghe gì, 098 cũng không ngoại lệ. Nó cảm thấy dựa theo thế giới này, 10 điểm hay 20 điểm, nhiều nhất là mấy trăm điểm năng lượng tăng lên, nhưng một lần một vạn lại không thể xảy ra, cho nên rất có thể Lăng Sơ Nam sẽ không nghe thấy thông báo tăng điểm năng lượng của nó.

Hai tai rốt cuộc cũng thanh tịnh, Lăng Sơ Nam liền cảm thấy an nhàn, cầm lấy điện thoại trong ngăn tủ bên cạnh, mở khóa vân tay, không cần dùng dị năng, dựa theo trí nhớ nhấn vào bên phải phía dưới màn hình.

Đó là một trò chơi điện thoại nhỏ, là trò chơi mà nguyên chủ đều chơi mỗi ngày. Bởi vì trò chơi này, cho nên cậu ấy thường xuyên bị nữ chính cười nhạo, có điều cậu cũng không đánh mất thói quen này của cậu ấy.

Nghe âm thanh trò chơi, Lăng Sơ Nam mở lớn thêm một chút, mới nhấn vào cửa thứ nhất.

Lúc này, một người đàn ông dáng người cao lớn, mặc đồ quân đội, đi xuyên qua hành lang bệnh viện.

Các y tá đều lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, do dự có nên đi lên hỏi đường cho y hay không, cuối cùng ngại vì khí thế trên người y mà không dám tiến lên.

Người đàn ông không có biểu cảm gì, nhanh chóng đi về phía phòng bệnh ở cuối hành lang.

Lăng Sơ Nam đang vui vẻ chơi trò chơi dưới sự nhắc nhở của 098, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một hơi thở tương đối quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

"Mắt của con bị làm sao vậy?" Giọng nói lạnh nhạt nhưng không giấu được lo lắng của người đàn ông vang lên.

Nghe qua giống như hai người rất quen thuộc, Lăng Sơ Nam lục lại ký ức, phát hiện trong trí nhớ của Lục Gia Ngạn không hề có ấn tượng gì với giọng nói này. Lúc này, 098 đáng tin cậy kịp thời lặng lẽ gửi bộ dạng và thân phận của người đàn ông cho Lăng Sơ Nam, Lăng Sơ Nam lập tức hiểu rõ. Đừng nói là cậu không nhìn thấy, cho dù có thấy được có lẽ nguyên chủ cũng không quen biết y. Mặc dù trong trí nhớ của nguyên chủ có cái tên này, nhưng hai người bọn họ chưa từng gặp nhau.

Vẻ mặt cậu có chút nghi hoặc: "Chú là ai?"

Dường như người đàn ông có chút kinh ngạc với vấn đề này.

"Tôi là Lục Lẫm Phong, theo bối phận thì con phải kêu tôi là cậu nhỏ."

"A, thì ra là cậu nhỏ." Lăng Sơ Nam tỏ vẻ đã hiểu.

"Con nghe nói cậu đã mất tích 20 năm, bây giờ cậu trở lại cha nhất định sẽ rất vui."

Người đàn ông không nói gì, chỉ xoa xoa khóe mắt của Lăng Sơ Nam.

"Mắt con bị làm sao vậy?"

"Không sao ạ, chỉ bị thương thôi, một thời gian nữa sẽ ổn." Lăng Sơ Nam nói.

"Có đói bụng không?" Người đàn ông đột nhiên hỏi vấn đề này.

"Không có." Lăng Sơ Nam không ngờ lần này y lại đến nhanh như vậy, có điều cậu thực sự không có đói.

"Ừ, cậu đi ra ngoài một chuyến." Lục Lẫm Phong nói.

Lăng Sơ Nam mỉm cười với y: "Được ạ."

Sau đó Lăng Sơ Nam cảm thấy khóe môi của mình có chút nóng lên, kế tiếp tiếng bước chân rất nhỏ càng ngày càng xa.

098: "Ký chủ! Y chiếm tiện nghi của ngài!"

-----

Chương 158