Chương 131
Edit: YuTuyTien
Trương Vân Nhã bất đắc dĩ nhìn Tô Tử Kỳ đã bổ nhào vào người mình, nhẹ giọng an ủi.
"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, là Nhất Hành."
"Nhất Hành? Là Nhất Hành sao?"
Giọng nói của Tô Tử Kỳ vẫn còn chút run rẩy, cẩn thận lộ đôi mắt ra ngoài, thấy thật sự là Lăng Sơ Nam, liền nhẹ nhàng thở ra.
"Ai da, Nhất Hành, anh làm em sợ muốn chết. Đúng rồi, Nhất Hành, vừa nãy anh đi đâu vậy?"
"Đi vệ sinh." Lăng Sơ Nam trả lời.
"Vừa nãy em nhìn thấy gì mà lại sợ hãi như vậy?"
Nghe thấy Lăng Sơ Nam hỏi, vẻ mặt vừa có chút thả lỏng của Tô Tử Kỳ lại trở nên lo lắng.
"Em... chúng ta vẫn nên rời khỏi chỗ này rồi nói sau."
Hậu trường của buổi biểu diễn vô cùng lớn, điều kỳ lạ là xung quanh khu vực này đều không có dân cư. Tô Tử Kỳ giống như một con chim sợ cành cong, sợ hãi đến nỗi run rẩy.
098: "Ký chủ, ngài sẽ không dọa chết nữ chính chứ?"
Lăng Sơ Nam: "Chuyện này không có đâu. Căn cứ vào cốt truyện, năng lực thừa nhận của nữ chính vô cùng lớn, cho dù hiện tại bị dọa sợ, nhưng qua một lát nữa sẽ tốt thôi."
098: "Nhưng mấu chốt người dọa cô ta lại là thần tượng của cô ta."
"Không có gì khác nhau." Lăng Sơ Nam nói.
"Cùng lắm sau này cô ta sẽ không thích xem mấy buổi biểu diễn như thế này nữa thôi."
098: "......" Thế nhưng nó lại không còn gì để nói.
Sau khi đi qua hai hành lang nữa, rốt cuộc cũng thấy được bóng người, lúc này Tô Tử Kỳ mới nhẹ nhàng thở ra, cánh tay đang nắm chặt Trương Vân Nhã cũng buông lỏng một chút.
"Phía trước chính là phòng hóa trang, có lẽ Nhiễm Phong Lâm đang ở bên trong."
Lăng Sơ Nam chỉ về căn phòng có không ít người ra ra vào vào.
"Chúng ta qua đó đi."
Không ngờ rằng Tô Tử Kỳ là người mong chờ nhất lúc nãy, hiện tại vẻ mặt lại trắng bệch. Trương Vân Nhã cảm thấy kỳ lạ, lo lắng hỏi.
"Tiểu Kỳ, cậu làm sao vậy?"
"Tớ... tớ không muốn xem biểu diễn nữa, Tiểu Nhã chúng ta trở về đi."
Tô Tử Kỳ kéo ống tay áo của Trương Vân Nhã.
"Tớ cảm thấy cơ thể có chút không khỏe, chúng ta mau đi thôi."
"Hả? Không phải lúc trước cậu đã mong chờ rất lâu à?"
Trương Vân Nhã không rõ nguyên do.
"Mấy người các cậu ở đó làm gì vậy?"
Lúc này một giọng nữ truyền đến, cô ta đứng ở giữa ba người Lăng Sơ Nam, sau đó giọng nói của cô ta đột nhiên thay đổi.
"Ai da, Phong Lâm, tổ tông của tôi, cuối cùng cậu cũng đã quay lại, mau đến hóa trang, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi."
"Là Nhiễm Phong Lâm kìa!"
Thấy Nhiễm Phong Lâm ở cách đó không xa đang đi đến, Trương Vân Nhã có chút kích động. Dù sao đây cũng là minh tinh mà Tô Tử Kỳ thích nhất.
"Tiểu Kỳ, không phải lúc trước cậu rất muốn có chữ ký của anh ấy hay sao?"
Nhưng việc khiến người khác không ngờ chính là, ngay khi Nhiễm Phong Lâm đi đến cách bọn họ 3 mét, Tô Tử Kỳ đột nhiên xoay người chạy mất, trong lúc đó cô ta đυ.ng phải vài người, nhưng vẫn không dừng lại, vô cùng hoảng loạn chạy đi.
"Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ!"
Trương Vân Nhã một bên kêu một bên chạy theo.
Nhiễm Phong Lâm dừng ở bên cạnh Lăng Sơ Nam một chút, nở một nụ cười với cậu, có chút ý tứ tranh công.
Lăng Sơ Nam gật đầu với hắn, cũng nở một nụ cười, sau đó đi về phía phương hướng hai cô gái rời đi.
"Điện... Thư Nhất Hành!"
Nhiễm Phong Lâm gọi Lăng Sơ Nam lại.
Lăng Sơ Nam quay đầu: "Có chuyện gì vậy?"
"Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, không thì cậu ở lại xem xong rồi đi?" Nhiễm Phong Lâm nói.
"Cảm ơn. Tôi ra ngoài xem bạn của tôi thế nào đã, nếu không có chuyện gì tôi sẽ quay lại." Lăng Sơ Nam trả lời.
098: "Ký chủ, tên nam chính số 5 này, sau khi ngài xoay người hắn đã nhìn ngài rất lâu, ánh mắt hắn có chút kỳ quái. Có phải hắn đang đánh chủ ý lên người ngài hay không?"
"Nói không chừng hắn đã yêu thầm ta từ lâu." Lăng Sơ Nam nói.
"......Cũng có chút giống. Không! Không đúng! Không phải hắn thích con gái hay sao?"
098 có chút hồ đồ, có điều rất nhanh nó đã ném chuyện này ra sau đầu.
"Ký chủ, hiện tại ngài muốn đi đâu?"
"Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, quay về nhà, ta đã đồng ý với lão cha là sẽ về sớm một chút."
"Không phải ngài đã nói sẽ quay lại xem buổi biểu diễn sao?"
"Ta chỉ nói không có việc gì sẽ quay về xem, nhưng hiện tại có việc, đương nhiên sẽ không quay về rồi."
"Chuyện gì vậy?"
"Ngủ."
"......"
Có điều, hiển nhiên Lăng Sơ Nam không lập tức quay trở về, cậu bị Long Khâu Duyên chặn lại ở bên ngoài quảng trường.
"Tiểu Hành!" Long Khâu Duyên gọi.
"Long tiên sinh." Lăng Sơ Nam nhìn về phía Long Khâu Duyên.
"Tôi tưởng chúng ta không thân thiết đến như vậy chứ."
"Xin lỗi, quấy rầy em rồi, thực sự là anh không đúng, có điều có một việc anh muốn hỏi em."
"Xin lỗi, hiện tại tôi có việc gấp, tạm thời không thể nói chuyện với anh được."
Nói xong, vừa hay có một chiếc xe dừng ở trước mặt Lăng Sơ Nam, cậu kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống.
"Tạm biệt Long tiên sinh."
Lúc này, có một vài người ở xung quanh đột nhiên chạy đến vây quanh bên cạnh Long Khâu Duyên.
"Lão đại!"
"Đội trưởng Long!"
"Lão đại, tên nhóc này cũng quá kiêu ngạo rồi, không hề coi anh ra gì cả."
"Đội trưởng Long, anh đem chuyện này giao cho em làm đi, em nhất định sẽ kêu tên nhóc đó giao quỷ hút máu thân vương ra."
"Dám ra oai trên đầu của chúng ta, tên nhóc này đúng là ăn gan hùm mật gấu mà."
......
"Câm miệng hết cho tôi!"
Long Khâu Duyên cau mày nhìn phương hướng mà ô tô biến mất.
"Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được lén lút đi tìm em ấy."
Dứt lời, Long Khâu Duyên liền nhanh chóng rời đi.
Các đội viên hai mặt nhìn nhau.
"Đây là làm sao vậy? Tại sao lần này lão đại lại nổi giận đến thế?"
"Đúng vậy. Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy tức giận. Tại sao lần này lại có phản ứng lớn đến thế? Chúng ta cũng đâu nói lời nào quá phận đâu chứ?"
"Không đúng, vừa nãy các cậu không phát hiện thái độ của đội trưởng Long rất thân thiết với tên nhóc kia hay sao? Lúc anh ấy gọi cậu ta còn dùng nick name, hơn nữa còn cười."
"Đúng đúng, tôi cũng phát hiện. Không lẽ đội trưởng Long thích tên nhóc đó rồi? Chậc chậc, không ngờ rằng đội trưởng Long đến độ tuổi 30 cuối cùng cũng nở hoa rồi. À đúng rồim không biết tên nhóc kia đã thành niên hay chưa? Nếu thành niên rồi chắc cũng không được bao lâu, đây có tính là trâu già gặm cỏ non hay không?"
"Mấy người các cậu nói cái gì vậy? Không thấy Tiểu Linh vẫn ở đây hay sao? Có đùa cũng không được nói bậy!"
"Được được, không thú vị gì cả, quay về thôi."
—--
Lăng Sơ Nam một bên thắt dây an toàn, một bên nói với Viên Tòng Thư đang ngồi ở ghế điều khiển.
"Không phải em đã nói sẽ về sớm rồi à? Bây giờ chỉ mới hơn một tiếng."
"Bên ngoài có nhiều nguy hiểm lắm, anh lo cho em." Viên Tòng Thư nói.
Lăng Sơ Nam nhìn y một cái.
"Hiện tại không có bao nhiêu người có thể đánh lại em, anh đang lo em sẽ chạy theo người khác chứ gì?"
"Khụ khụ."
Viên Tòng Thư xấu hổ điều chỉnh giọng nói.
"Ai kêu bảo bối có quá nhiều người thích cơ chứ."
"Vậy nếu em thật sự chạy theo người khác thì sao?"
Lăng Sơ Nam mỉm cười giảo hoạt, đột nhiên hỏi.
Hiển nhiên Viên Tòng Thư không nhìn thấy ý tứ trong ánh mắt của Lăng Sơ Nam, bàn tay y nắm chặt vô lăng rất lâu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Dựa theo tính nết của người đàn ông này, đương nhiên là tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra, 098 nghĩ.
Một phút sau, xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, Viên Tòng Thư nhìn về phía Lăng Sơ Nam, ánh mắt y có chút giãy giụa. Qua một lúc lâu sau, dường như y đã hạ quyết tâm, quyết định một chuyện gì đó vô cùng lớn.
"Nếu như em yêu người khác, người đó yêu em hơn anh, những phương diện khác đều ưu tú hơn anh, vậy anh nguyện ý rời đi."
098 cảm thấy tiểu tâm linh non nớt của mình lại chịu đả kích nghiêm trọng.
Lăng Sơ Nam lại không lập tức phản ứng, cậu gật gật đầu, ý bảo Viên Tòng Thư tiếp tục nói.
"Có điều bảo bối..."
Quả nhiên Viên Tòng Thư lại tiếp tục nói.
"Anh đã điều tra, trên thế giới này tuyệt đối không có người nào có thể lợi hại hơn anh."
Lăng Sơ Nam đầy thâm ý liếc mắt nhìn Viên Tòng Thư một cái.
"Ta biết ngay mà."
098: "......"
"Có điều những lời vừa nãy anh nói đều là nghiêm túc." Viên Tòng Thư còn nói thêm.
"Bảo bối, em nhất định phải tin anh."
"Ừm."
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Vậy anh nói xem, anh sẽ rời đi như thế nào?"
"Nếu người đó lợi hại hơn anh, vậy đương nhiên phải đánh với anh, chỉ cần người đó có thể gϊếŧ được anh, anh đương nhiên sẽ rời đi."
Viên Tòng Thư nói vô cùng đương nhiên, sau đó vẻ mặt của y trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói.
"Đương nhiên nếu bảo bối tự mình động thủ, anh sẽ không đánh trả, như vậy cũng coi như người đó thắng."
"Tại sao?"
"Có thể khiến em yêu hắn như vậy trong lúc anh vẫn còn ở đó, cũng coi như là bản lĩnh của hắn." Viên Tòng Thư nghiêm túc nói.
"Lái xe đi.
"Vâng! Bảo bối."
Dường như cho dù là ở thế giới nào, mỗi khi người đàn ông nọ gọi hai tiếng bảo bối, giọng nói đều sẽ không tự giác mà hạ thấp một chút, thanh âm vừa ôn nhu lại vừa lưu luyến, xuyên vào tâm can.
Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, liếc nhìn Viên Tòng Thư một cái sau đó xoay mặt ra ngoài cửa sổ, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy Lăng Sơ Nam đã nhắm mắt lại, Viên Tòng Thư liền thả chậm tốc độ xe, chạy vô cùng vững vàng.
Trở lại trang viên, thừa dịp ở một mình với Lăng Sơ Nam, 098 liền nhiều chuyện hỏi.
"Ký chủ, không lẽ ngài thật sự sẽ yêu người khác chứ? Có phải là cái tên anh trai kia của ngài hay không?"
Lăng Sơ Nam: "....098, sức tưởng tượng của ngươi càng ngày càng phong phú."
Cuối cùng, đương nhiên 098 không tìm hiểu được thông tin gì từ Lăng Sơ Nam, hơn nữa còn bị phạt ở trong phòng tối cả ngày.
Cách đây không lâu, phòng tối đã trở thành công năng riêng của nhiệm vụ giả, có thể che chắn liên hệ giữa nhiệm vụ giả và hệ thống. Mặc dù trên danh nghĩa là phúc lợi tặng thêm cho nhiệm vụ giả, nhưng 098 đã hỏi những hệ thống khác, thứ này đặc biệt được tạo ra cho ký chủ nhà nó, còn về nguyên nhân, hẳn là do có một lần Lăng Sơ Nam đã từng vô tình nói nó nói quá nhiều.
Nó làm gì nói nhiều chứ! 098 vô cùng tủi thân.
Lúc 098 ra khỏi phòng tối đã là ngày hôm sau.
"Xin lỗi ký chủ, sau này tui nhất định sẽ không nhiều chuyện như vậy nữa! Về sau ngài nói một tui nhất định sẽ không nói hai, ngài kêu tui đi đông tui nhất định sẽ không đi tây! Mọi chuyện đều nghe theo ký chủ!"
Nó thật sự không muốn đi phòng tối nữa! Ở đó không ngờ lại có chức năng gia tăng thời gian, nói cách khác nó đã ở trong cái thế giới đen thùi lùi kia suốt 50 ngày. Thật là đáng sợ!
Đối với thái độ nhận sai của 098, Lăng Sơ Nam không tỏ ý kiến.
"Hôm nay Tô Tử Kỳ và Trương Vân Nhã không đi học."
Vừa nghe chuyện này, 098 liền vô cùng nhiệt tình.
"Ký chủ, hôm nay bọn họ xin nghỉ, nguyên nhân là do cơ thể của Tô Tử Kỳ không được khỏe, Trương Vân Nhã ở nhà chăm sóc cho cô ta, nhưng thật ra bọn họ lại đến Trương gia."
"Ta không muốn hỏi chuyện này."
"Vậy thì là gì ạ?" 098 vô cùng cẩn trọng.
"Có lẽ đã đạt đến 90%."
098 ngạc nhiên, sau đó lập tức nhận ra việc Lăng Sơ Nam đang nói chính là giá trị nghịch tập, nó nhanh chóng nhìn tiến độ của giá trị nghịch tập.
"Đúng vậy ký chủ, giá trị nghịch tập đã tăng thêm 10%, hiện tại đã là 90%. Nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao đột nhiên lại tăng lên?"
"Cuối cùng bọn họ đã ở bên nhau." Lăng Sơ Nam tốt bụng giải thích.
"....."
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lương Ấu Nghi.
"Nhất Hành! Anh Nhất Hành! Cứu mạng!"
—--
Editor:
Ngài mai là end thế giới này rùi.