Chú, Xin Chào

Chương 3: Năm mươi bảng lớn

(*) Là một loại luật hình sự thời cổ đại, đối xử với cả hai bên như nhau, không phân biệt trách nhiệm. (Theo Baidu)

Editor: Măng Cụt

Máu Khương Yến Duy chảy phần phầt, cậu hung hăng nhìn ba mình nói sáu chữ, nói xong liền cam tâm ngã vào người Chu Hiểu Văn, hôn mê bất tỉnh.

Lúc đó Khương gia vô cùng rối loạn.

Khương Đại Vĩ thẳng tay đẩy Quách Sính Đình qua một bên, vọt tới trước ôm Khương Yến Duy chạy ra gara. Chu Hiểu Văn theo sau ông, có điều thằng nhóc này xấu tính, mắt thấy mình không lên được xe Khương Đại Vĩ nên thẳng thắn đứng trước mặt mẹ con Quách Sính Đình gọi điện thoại báo cảnh sát: "Đúng, có người mưu sát. Mẹ kế sinh được con trai nên không vừa mắt con riêng cùa chồng, mẹ ruột của mẹ kế lấy bình hoa đập người con riêng, người đó đã hôn mê, đang đến bệnh viện. Tôi là người làm chứng việc tấn công vô lí này."

Mặc dù cha y có quá trớn nhưng ông ta là Chu Lập Đào, ở Tần thành, đến Khương Đại Vĩ cũng không đối phó được với ông huống chi là mẹ con Quách Sính Đình. Nói chuyện điện thoại xong, y cũng không thèm quan tâm vẻ mặt hận đến mức muốn gϊếŧ y của hai mẹ con phía sau, nghênh ngang ra cửa đi đến xe nhà mình, kêu người lái tới bệnh viện -- ở thành thị nhỏ không đông đúc như thành phố lớn, biệt thự đều xây ở vùng ngoại thành, biệt thự của bọn họ trừ khu vực hồ Tần thành ra thì là chỗ cao cấp nhất, cách đó hai kilomet là bệnh viện tốt nhất trong các bệnh viện tốt nhất ở Tần thành, không cần nói cũng biết phải lái đến đâu.

Trong nhà không còn ai, Quách Sính Đình bắt đầu sợ. Năm nay cô mới hai mươi mốt tuổi. Nếu như không thông đồng với Khương Đại Vĩ thì cô chỉ là một học sinh năm ba. Cha mẹ cô cùng lắm là người làm ăn nhỏ, dùng hết phần lực cả đời tích góp cũng không quá 30 vạn(*). Mà thân thích của cô cũng thuộc dạng như vậy.

(*) Khoảng 997 346 364VND

Trước đó mấy tháng cô náo loạn với thằng nhóc kia nhưng chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ linh tinh, ầm ĩ như hôm nay là lần đầu. Một là bởi vì hôm qua Khương Yến Duy nói con trai cô là khỉ, làm cô vô cùng tức giận. Hai là cô đã sinh một đứa con trai, hơn nữa không phải Khương Đại Vĩ đã đồng ý cho cô đổi phòng rồi sao? Cô cảm thấy rất tự tin.

Nhưng đến khi nghe mình có thể mang tội gϊếŧ người, cuối cùng mặt cô cũng biến sắc.

Quách Sính Đình đỡ mẹ mình ngồi xuống, có chút oán trách: "Mẹ, mẹ qua đây đi, mẹ nghĩ gì mà lại đi đập cái lọ đó vậy. Nếu mẹ không đập thì ông ta cũng không để ý. Khương Yến Duy dù sao cũng là con trai ổng, chắc chắn lần này ổng sẽ không để yên đâu."

"Hừ! Nếu ổng đau lòng thì có thể lại đây đánh mẹ. Mẹ đánh con trai ổng, ổng đau lòng, còn con trai ổng đánh con gái mẹ, mẹ không đau lòng hay sao? Con yên tâm, chuyện này mẹ chịu trách nhiệm, cái con thỏ chết bầm này, mẹ thay con trị nó." Bà Quách đã có quyết định riêng của mình, hỏi cô: "Người con sao rồi?"

Tình hình hiện nay của hai mẹ con thật cũng không tốt lắm, Khương Yến Duy thù mới hận cũ gì với Quách Sính Đình cũng tính thêm một đống, ra tay không chút lưu tình, trên người âm ỉ không nói nhưng trên mặt cũng là một đống vết. Bà Quách tuy không lớn tuổi nhưng lại bị bệnh tim, tức không ít, nếu không phải Khương Yến Duy đè lên người con gái bà không tha, bà cũng không có sức đứng lên đánh người.

Quách Sính Đình xoa cổ, thả lỏng tay chân: "Không được, thằng nhóc thúi này ra tay ác quá, chắc là đã sưng lên hết rồi."

Bà Quách kéo tay Quách Sính Đình, "Đi, chúng ta cũng đến bệnh viện."

Lúc Khương Yến Duy tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.

Ngoài trời lờ mờ sáng, chắc đã qua một đêm. Cậu cảm thấy đầu mình nặng như quả tạ, vừa quăng xuống nước là chìm, phảng phất còn có hai cân đĩa ném trên đó, muốn động cổ cũng mất một lúc lâu, đau không phải đau, chỉ là hơi âm ỉ, cũng không biết có phải do hết thời gian ủ thuốc tê không.

Phòng đơn, bên trong không có ai.

Cậu không gọi ai, khỏi nghĩ cũng biết ba cậu đang ở gần đây. Khương Đại Vĩ không tốt hơn trước kia miếng nào, cậu không muốn nhìn thấy ổng.

Khương Yến Duy từ nhỏ đã được ưu ái, không chỉ là tiền mà còn là không khí hằng ngày. Tuy rằng ba mẹ bạn bè bên cạnh cậu không nɠɵạı ŧìиɦ thì cũng ly hôn nhưng ba mẹ cậu vẫn rất tốt, hai người vừa nói vừa cười, mang cậu đi chơi xung quanh, thỉnh thoảng lại cùng nhau liên hợp nam nữ chơi trò đánh nhau với cậu. Nhưng cậu lại không ngờ sau này lại có một ngày tất cả người trong nhà đều thay đổi.

Trước kia mấy tháng cậu còn khó chịu, tức giận với Khương Đại Vĩ, gây rối cho Quách Sính Đình, nói là vì mẹ cậu, thật ra là cậu làm thế là để đỡ tức, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là tâm tình của một đứa trẻ.

Hôm qua, khi cái bình bay tới, cậu đã biết việc này đã đi theo hướng khác. Dù tức giận cậu cũng né cổ Quách Sính Đình mà đánh, chỉ bị thương ngoài da, là để xả giận. Còn việc bà Quách lấy lọ hoa đập đầu cậu, cậu nghĩ là sợ, cứ có cảm giác bà ta muốn đánh chết mình.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cậu không nhịn được rùng mình. Cậu thấy việc này có hơi lớn, cậu không thể sống một cuộc sống nguy hiểm như thế được.

Sau đó lại nghĩ đến căn phòng bị đập, bất giác tự cười một tiếng, sinh hoạt cái rắm, phòng của cậu đã mất, những kỉ niệm cuối cùng chứng tỏ mẹ cậu từng ở đây cũng bị xoá. Cậu đã từng ở căn phòng đó chơi game, làm bài tập, giúp mẹ xếp quần áo, cũng từng bị đánh. Bây giờ hết thảy đều không còn, đến cuối cùng cậu vẫn không bảo vệ được căn phòng kia!

Thật đáng ghét, thật tủi thân... cũng thật bất lực!

Mắt cậu có hơi ướt, không kiềm chế được đành phải lấy tay che đi.

Lúc này cửa mở. Khương Đại Vĩ râu ria xồm xoàm, một thân mệt mỏi đi vào, vừa vào đã thấy hành động của cậu, Khương Đại Vĩ hỏi han: "Tỉnh rồi sao, đầu còn đau không?"

Khương Yến Duy không hé răng, tay cũng không buông ra.

Khương Đại Vĩ thở dài, ông thật sự đã rất sợ, trên đường đi vượt ba cái đèn đỏ liên tiếp, lái thẳng bệnh viện, lo nhìn cậu đến mức nộp tiền cũng không dám đi, chỉ sợ con trai lớn mình có chuyện, mãi tận đến khi bác sĩ nói ông không cần quá lo lắng, ông mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân đều cứng ngắc.

Ông đặt hộp cơm trong tay lên bàn, nhẹ giọng nói chuyện với cậu: "Con còn sức không, ăn cơm đi, ngày hôm qua không ăn, bây giờ đã là buổi trưa rồi, không đói bụng sao?"

Khương Yến Duy không hé răng, tay cũng không buông ra.

Khương Đại Vĩ đem rau xào, canh gà còn có cá Khương Yến Duy thích ăn bày ra, nói: "Ba biết con chịu ủy khuất, chuyện này là lỗi của ba, là ba không nói lại chuyện này. Hôm trước ba lỡ đồng ý để Quách Sính Đình đổi phòng với con nhưng sau khi đến trường con hồi sáng hôm qua thì ba bận chút việc, quên nói với cổ, cổ không biết nên mới làm thế."

"Ba trịnh trọng nói lời xin lỗi với con, được không?" Trong lời nói Khương Đại Vĩ mang theo chút mệt mỏi: "Ba nguyện ý chịu đánh chịu phạt, đều do con trai quyết định, được không con?"

Ba cậu lúc còn chưa ly hôn với mẹ cậu thì thường xuyên dùng chiêu này, nhà cậu không có nhiều quy củ giữa hai cha con, chỉ có ai đúng ai có lý, con trai sai phải nói xin lỗi, ba sai thì phải nhận phạt, chăm cậu như thế mới ra cái tính cách này

Trước kia có tác dụng là vì còn có mẹ cậu, ba cậu nhận lỗi giúp bà thì thôi, còn Quách Sính Đình là ai? Ả dựa vào đâu mà ả làm sai thì bắt Khương Đại Vĩ xin lỗi? Còn có bà mẹ Quách Sính Đình nữa!

Nghĩ đến đây, Khương Yến Duy cũng không che mắt nữa, cậu như con cá chép nhảy dựng lên, như muốn ném hai cục tạ trên đầu về phía Khương Đại Vĩ, cậu trừng mắt: "Ông thay con mẹ đó giải thích cái con khỉ, cứ coi như là đổi phòng cũng không thể chưa có sự đồng ý của tôi mà đập bỏ, bà mẹ nó, đến phá dở còn phải bàn điều kiện thì cường hủy cũng tính là phạm pháp đó! Còn Quách Sính Đình làm gì? Cô ta trực tiếp kêu công nhân đập nó luôn rồi! Còn có mẹ cô ta nữa, ông thấy không?" cậu chỉ đầu của chính mình, "Bà ta đập bể đầu tôi đó! Con gái bả mới sinh con khỉ kia bả liền muốn gϊếŧ tôi! Ông nói ông áy náy? Ông dựa vào đâu mà thay bọn họ áy náy? Kêu con mẹ đó đến, kêu mẹ ả đến luôn, để tôi đập đầu họ, tôi sẽ tha thứ!"

Cậu nằm đó, nói mạnh miệng, tức mà trán đầy gân xanh.

Cậu mở miệng ra là cứ ông thế này ông thế nọ, Khương Đại Vĩ mệt mỏi day day thái dương, nhưng cứ mỗi lần nhìn đầu cậu ông là lại đau lòng nên đành nén giận kiên trì giải thích cho cậu: "Chuyện đập phòng là cô ấy không đúng, ba nói cô ấy xin lỗi con. Nhưng từ từ một chút được không, cả hai người đó bây giờ đều tới không được, mẹ Quách Sính Đình bị bệnh tim rất nặng, còn phải nằm viện, Quách Sính Đình đang ở đó chăm sóc."

Khương Yến Duy ngẩn người, cậu thậm chí còn chưa đυ.ng bà già kia nữa nha.

Khương Đại Vĩ nói tiếp, "Chuyện này là cô ấy có lỗi, ba sẽ nói cô ấy. Khương Yến Duy, có thể con không coi cô ấy là mẹ kế nhưng cổ vẫn là trưởng bối của con, con đánh cô ấy thành như vậy. Hai bên đều có trách nhiệm, cho dù cảnh sát có đến cũng là đánh năm mươi bảng lớn(*), ai cũng không có lợi, hiện tại bà lão kia đã bị bệnh, con cũng bị thương, dừng lại có được không? Tất nhiên là ba đảm bảo với con, bà lão kia sẽ không xuất hiện trong nhà chúng ta nữa."

(*) Đã giải thích ở đầu chương. Dịch thoát nghĩa ở đây đại loại là ai cũng có lỗi, ai cũng phải chịu trách nhiệm.

Khương Đại Vĩ cũng khó chịu, sau khi Khương Yến Duy ổn rồi ông vẫn còn tức giận, định chuẩn bị đi tính sổ. Cuối không nghĩ tới mấy người Quách Sính Đình cũng đến bệnh viện. Vết đánh người khá nổi bật, trên mặt Quách Sính Đình có vài đường sưng đỏ, nhìn vào rất rợn người. Khương Đại Vĩ muốn nói với cô ta vài câu, cô ta cũng không có thời gian, phải chạy theo y tá đến phòng cấp cứu, lúc đi ngang qua, Quách Sính Đình nói: "Lúc Khương Yến Duy chịu đòn, anh cuống lên chẳng lẽ lúc mẹ em chịu đòn, em không vội sao?", trước hết là nhập viện cho mẹ cô.

Quách Sính Đình đúng là có lỗi nhưng cũng đã bị đánh, còn cái bà già này! Tuy cũng tuổi tác bà già so với ông cũng không cách nhau lắm có điều nói về vai vế vẫn là bé hơn. Bây giờ bà ta bệnh, Quách Sính Đình nói cũng có lý, chẳng lẽ bây giờ ông lại chạy đến trong phòng bệnh cãi nhau, đuổi người ta đi chỗ khác? Dù sao thì ngày đó cũng qua rồi.

Khương Yến Duy ngược lại không dễ gạt như vậy, truy hỏi một câu: "Dừng lại là có ý gì? Chờ tôi khoẻ lại tiếp tục, chuyện này cứ như vậy đi ha?"

Khương Đại Vĩ muốn giải quyết chuyện này cho xong: "Con trai, chuyện này cho qua được không? Phòng của con ba sẽ tìm người sửa lại, sắp xếp đồ vật như cũ, bảo đảm không ai dám đυ.ng tới. Có được hay không?"

"Được cái đầu á!" Khương Yến Duy lúc này mới coi như là cãi lại, tức giận gào lên, cậu trực tiếp đứng dậy, nhìn Khương Đại Vĩ nói: "Bọn họ gây sự, đập đồ tôi, đánh vỡ đầu tôi, dựa vào cái gì chuyện này lại xong như vậy. Đúng là tôi đánh Quách Sính Đình nhưng trong hai người ai bị thương nặng hơn? Đừng nói với tôi bà già kia nằm viện, tôi dám dùng đầu đảm bảo là bả giả vờ! Ông là ba tôi thật sao? Con trai ông suýt bị người ta đánh chết ông cũng không bênh nó? Bọn họ là muốn mưu sát! Tại sao ông lại bênh bọn họ? Khương Đại Vĩ, trong đầu của ông chỉ có bốn lạng thịt thôi sao? Có đứa con thứ hai rồi ông liền không quan tâm đến tôi! Để đến một ngày nào đó tôi chết trong tay vợ ông thì ông mới vừa lòng phải không!"

"Vậy con muốn gì? Dẫn Quách Sính Đình và bà già kia qua đây, lấy cho con hai lọ hoa, đập mỗi người một cái hay sao? Con làm?" Thằng nhóc này học hư ở đâu ra vậy, ông làm sao không quan tâm nó được! Ông thở hổn hển: "Đúng, là lỗi của ba, là ba nɠɵạı ŧìиɦ, cưới tiểu tam làm con không vui. Nhưng bây giờ đã kết hôn rồi, em trai con cũng ra đời, con muốn ba ly hôn lần nữa sao? Con trai, con đau lòng ba một chút đi! Ba biết con tủi thân, sau này ba bồi thường cho con được không?"

Hai người họ cũng không dễ dàng gì, lúc này không ai chịu hiểu ai.

Trong lòng Khương Đại Vĩ, cả hai bên đều sai, nếu ông chú trọng xử lý Quách Sính Đình thì Khương Yến Duy cũng phải hiểu cho ông, tự ngẫm lại lỗi của mình. Nhưng ông lại không nghĩ tới, Khương Yến Duy không muốn nghe ông phân tích ai sai nhiều ai sai ít, không muốn ông cân nhắc cách xử lí công bằng cho cả hai bên, không muốn nghe ông giảng đạo lí, cái cậu muốn nghe là mấy câu ba luôn đứng về phía con, dù là nguyên nhân gì các người cũng không được đối xử không tốt với con tôi.

Trong lòng Khương Yến Duy, đây không phải muốn cậu nhẫn nhịn hay sao? Đây không phải là nói cho cậu biết sau này ở nhà bọn họ cậu cũng phải giữ thái độ nhân nhượng này hay sao? Dù cho nhà cậu bị đập, dù cho cậu tủi thân, vì ba cậu, vì em trai cậu, cậu cũng phải chịu đựng hay sao?

Khương Yến Duy không hé răng, vẫn lạnh lùng nhìn ba mình.

Khương Đại Vĩ bị cậu nhìn ra tâm trạng khó chịu, liền đau lòng đứa nhỏ này tức thành như vậy đành đi lên định vỗ giúp cậu thuận khí, đầu nó vừa mới khâu lại đó, vạn nhất khí huyết dâng trào thì làm sao bây giờ?

Lại không nghĩ rằng Khương Yến Duy sẽ ghét bỏ nhích ra sau, không cho ông sờ.

Cảm giác vắng vẻ trong tay làm Khương Đại Vĩ như bước hụt cầu thang, cả người tụt dốc không phanh.

Dường như ông muốn níu kéo chút gì, nhẹ giọng nói: "Ba yêu con, Yến Duy, ba vẫn luôn yêu con."

Khương Yến Duy không nói gì mà chỉ cúi đầu, một lát sau vành mắt đỏ lên, thở một cách khó khăn, nói: "Ba, căn phòng kia không cần xây lại, đập phá rồi có xây lại cũng không giống như cũ nữa, con không muốn. Ba cho Khương Yến Siêu đi, con cũng không còn thích nó nữa. Đầu con đau, con ngủ một giấc, ba về nghỉ ngơi đi, thức một đêm cũng đã mệt rồi."

Cậu đột nhiên thay đổi thái độ làm Khương Đại Vĩ hơi không quen: "Không sao, không có chuyện gì, ba ở lại với con chút nữa. Con không thích căn phòng kia, vẫn còn có cái khác, ba sẽ chuẩn bị tốt cho con." Khương Yến Duy không đồng ý cũng không ngăn cản, kéo chăn trùm đầu mình rồi nằm xuống.

Có điều không ai thấy được, vừa vào tấm chăn tối đen kia, nước mắt cậu liền rơi xuống, ngày hôm qua cậu vẫn có cảm giác là nhà mình vẫn còn, chưa hẳn là biến mất, nhưng ngày hôm nay, nhà cậu đã hoàn toàn không còn.