10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 89: Kỳ phản nghịch đến muộn của tổ tông(16)

Edit by Triệu Mộc Hạ & Tuyết Hạ Bình Chi

Địa lao.

Không ít đệ tử của Tầm Điệp sơn đều bị giam ở đây.

Bọn họ tuy dùng độc dược rất thành thạo, nhưng không giỏi đánh nhau.

Cho nên khi dùng độc kỹ năng bị áp chế phía sau, cơ hồ cũng chỉ có thể chờ bị người ta đè lên mà đánh.

"Sư tỷ vẫn ổn chứ?"

"Không sao." Điệp cô nương dựa vào tường, ngực đẫm vết máu, âm thanh có vẻ khàn khàn suy yếu "Tình huống bên ngoài thế nào rồi?"

"Đại bộ phận đệ tử đều ở đây, sư phụ......" Bọn họ còn chưa tìm thấy sư phụ.

Những người bị giam ở đại lao đều là những đệ tử trẻ.

Sơn chủ và các trưởng lão đều không có ở đây.

"Phải nghĩ cách trốn khỏi nơi này." Điệp cô nương nói: "Không thể ngồi yên mà chờ chết."

Đệ tử bên cạnh uể oải nói tiếp, "Địa lao đã bị hạ cấm chế, thực lực của chúng ta bây giờ còn bị áp chế, căn bản không thoát ra được."

Điệp cô nương nhìn ra bên ngoài cửa nhà lao "Bọn hắn bây giờ chưa gϊếŧ chúng ta, vậy thì chứng minh chúng ta tạm thời còn hữu dụng......"

Điệp cô nương nghĩ nghĩ một chút "Các ngươi lại đây, chúng ta thảo luận đối sách."

......

Tầm nửa nén hương sau.

Có đệ tử nắm chặt vào song cửa nhà lao rống ra bên ngoài cứu mạng.

Có thể là rống quá lớn, nên bên ngoài có người đi vào.

Bọn hắn mặc quần áo của đệ tử Tầm Điệp sơn, mang khuôn mặt bọn họ quen thuộc.

"Làm gì thế hả!"

"Sư tỷ ngất rồi." Đệ tử kia không để ý tới hành vi hung dữ của đối phương, chỉ vào Điệp cô nương nằm sõng soài trong phòng giam.

Vạt áo Điệp cô nương thấm màu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt, giống như đã chết.

Người bên ngoài chăm chú nhìn trong chốc lát, lại kêu hai người đi vào.

Những người này đều có hình dạng, gương mặt bọn họ quen thuộc, giống y đúc sư huynh đệ đồng môn.

Đáng tiếc...... Bọn họ lúc này không có ở đây.

Những đệ tử kia chỉ sợ cũng đã......

Cửa nhà lao bị mở ra, một người trong đó chỉ vào hai đệ tử cách Điệp cô nương gần nhất "Hai người các ngươi tới lôi cô ta ra khỏi đây."

Hai đệ tử kia lập tức đỡ Điệp cô nương ra ngoài.

Bọn hắn vừa đi đến cửa nhà lao, đột nhiên có người hô to một tiếng: "Bọn họ muốn chạy!"

Vừa dứt lời, đám người đều không thể tin được nhìn về phía tên đệ tử vừa kêu lên kia.

"Đừng gϊếŧ ta, ta tố cáo bọn họ, bọn họ muốn chạy!!" Đệ tử kia vọt tớ trước cửa nhà lao.

Đám người tức giận trừng mắt, giận dữ mắng mỏ: "Ngươi mẹ nó điên rồi à!"

Không ngờ đã ra tới cửa mà còn có người phản bội.

Đây là chuyện mà bọn họ không ngờ tới.

Đám người lúc này chỉ hận không thể đè đệ tử kia xuống đất đấm chết.

"Các người muốn chết nhưng ta không muốn chết, các người mới điên rồi!!" Đệ tử sụp đổ mà rống to, không để ý tới ánh mắt tức giận của đồng mô, vọt tới cửa nhà lao, "Chỉ cần các ngươi đừng gϊếŧ ta, các ngươi muốn ta làm gì cũng được."

"Liều mạng với bọn hắn!!" Không biết là ai hô lớn một tiếng.

Các đệ tử đồng ý cùng nhau xông lên, mặc dù bọn hắn không thể sử dụng linh lực, nhưng mà có đông người.

Chỉ cần một người có thể chạy ra là đủ, có thể ra bên ngoài báo tin, sẽ có cơ hội được cứu.

Cho nên phần lớn đệ tử đều cầm chân người bên ngoài, để cho những người còn lại có cơ hội chạy ra ngoài.

Rầm ——

Cổng lớn bị người ta đá văng, ánh sáng nhạt chiếu vào, có một bóng người chầm châm tiến vào.

Đám người đang đánh nhau cùng nhìn về hướng cửa.

Tiểu cô nương quần áo hoa lệ đứng bên cạnh đó,dùng tay đỡ lấy mũi, cây quạt trong tay quạt bụi bặm rơi xuống.

Hai bên đều không nhận ra ai lại đột nhiên xuất hiện, mỗi người đều mang theo nghi hoặc trong đáy mắt.

Ai đây?

"Tại sao ở đây náo nhiệt thế?" Linh Quỳnh dẫm lên bậc thang đi xuống dưới.

Trong phòng giam lờ mờ nhỏ hẹp, tiếng nói mềm mại trong veo như gió xuân thổi vào, thấm tận tâm can.

Thế nhưng trong tình huống như vầy, lại có vẻ hơi quỷ dị.

"Ngươi là ai!" Đệ tử mạo danh Giáp quát lớn một tiếng.

"Ta?" Linh Quỳnh cười nhạt, khẽ phe phẩy quạt xếp trong tay "Ta là Nguyệt Tiêm Khôi."

Đệ tử mạo danh: "!!!"

Ma đầu đang gây xôn xao gần đây á hả?

Làm sao người như vậy lại tới đây?

Đệ tử mạo danh Giáp Ất Bính liếc nhìn nhau, người đứng chính giữa nói: "Ngươi là Nguyệt Tiêm Khôi? Ngươi tới nơi này làm cái gì!"

Linh Quỳnh a một tiếng, vô tội nói: "Vốn là muốn đến để giải độc cho một người, nhưng mọi người đều bị các ngươi bắt đi hết rồi, trước tiên ta còn phải đi tìm người, các ngươi nha, đem lại cho ta thật nhiều phiền phức."

"......"

Linh Quỳnh tìm kiếm một vòng trong đám người ,chỉ vào Điệp cô nương đang được người đỡ.

"Ta không muốn đánh nhau cùng các ngươi , ta chỉ cần cô ta, có thể chứ?"

Nói xong nàng còn nở một nụ cười ôn hòa.

Toàn thân trên dưới đều viết đầy mấy chữ to'Ta rất thân thiện, ta không muốn gây chuyện' .

Đẹ tử mạo danh Giáp dò xét nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi nói ngươi là Nguyệt Tiêm Khôi, có chứng cứ không?"

Ma đầu Nguyệt Tiêm Khôi, không thể nào là tiểu nha đầu này được, một chút linh lực cũng không có?

Xem bọn hắn là kẻ ngu sao?

"......" Linh Quỳnh quạt mạnh một cái, lên giọng, "Các ngươi là cái thá gì mà bắt ta chứng minh ta là ai?"

Sao lại nghi ngờ ba ba.

Người và NPC không thể dành niềm tin cho nhau hơn một chút sao?

"Nếu ngươi không chứng minh, chúng ta làm sao biết lời ngươi nói là sự thật!"

Người này nói không chừng là giả mạo ma đầu, hù dọa bọn hắn, muốn nhân cơ hội cứu người.

Bọn hắn mới không thèm mắc lừa!

Đệ tử mạo danh Ất: "Trên người cô ta một chút linh lực cũng không có, làm sao có thể là Nguyệt Tiêm Khôi, nàng hù chúng ta đấy! Trước tiên bắt cô ta lại.''

Đệ tử mạo danh Ất được hai đệ tử khác tán đồng.

"Lên!"

Linh Quỳnh lui về sau hai bước, thành khẩn nói: "Các ngươi đừng kích động như vậy, chúng ta có thể trò chuyện tiếp......"

Đối phương cự tuyện lời mời nói chuyện của nàng, đồng thời cho nàng một đạo công kích.

Linh Quỳnh thở dài, lách mình tránh đi công kích.

Tốc độ của nàng rất nhanh, bọn hắn chỉ nhìn thấy một tàn ảnh thoáng qua, căn bản không thể đuổi kịp nàng.

......

Sau 5 phút.

3 đệ tử mạo danh ngã trên mặt đất hiện ra nguyên hình, là ba con gấu xám.

Lúc này còn có một hơi thở, hung ác trừng mắt nhìn cô gái.

Linh Quỳnh phủi phủi váy, cũng không thèm nhìn yêu thú trên đất, đi đến chỗ đệ tử Tầm Điệp sơn.

Các đệ tử Tầm Điệp sơn nhao nhao lui về sau, khuôn mặt vẻ hoảng sợ nhìn nàng.

Người này thật sự là Nguyệt Tiêm Khôi?

Cô ta muốn làm gì?

Linh Quỳnh đứng cách hai người bọn họ một mét, lễ phép lên tiếng: "Điệp cô nương, ta cần ngươi giúp ta cứu một người."

Giọng điệu của cô rất lễ phép, tiếng nói cũng dễ nghe, thế nhưng lời kia căn bản không phải là hỏi thăm ý kiến của nàng.

Điệp cô nương có ấn tượng rất sâu sắc với Linh Quỳnh.

Dù sao cũng là do mình chỉ điểm cô nên mới phát sinh chuỗi sự kiện đằng sau.

Cô thật chưa bao giờ ngờ tới mình sẽ gặp lại cô ở chỗ này, trong tình huống này.

Điệp cô nương che ngực, cảnh giác hỏi "Ngươi muốn ta cứu người?"

Một ma đầu, muốn cô cứu người?

"Đúng vậy."

Điệp cô nương: "Ta có thể có lựa chọn khác không?"

Linh Quỳnh cười cười "Không có nha."

Điệp cô nương trầm tư phút chốc, đánh liều ra điều kiện, "Ta có thể giúp ngươi cứu người, nhưng mà ngươi phải cứu bọn ta ra ngoài."

"Có thể nha." Linh Quỳnh bày ra tư thế rất dễ nói chuyện.

Tới cũng tới rồi, vậy cũng mang chút đặc sản về chứ.

Chúng · Đặc sản · Đệ tử: "......" Đồng ý nhanh vậy? Ma đầu dễ nói chuyện thế à? Người này quá khác so với trong tưởng tượng của bọn họ luôn.

"Sư tỷ, cô ta là......"

Điệp cô nương dùng ánh mắt làm đệ tử nuốt lời định nói "Ra ngoài rồi nói."

Mặc kệ cô muốn làm cái gì, bây giờ phải làm sao thoát khỏi đây mới quan trọng nhất.