Khi Hà Thanh tỉnh dậy trời đã sáng trưng, y không biết hôm nay là ngày nào tháng nào, y bị nhốt trong căn nhà này đã lâu, chỉ cần Đoan Minh rảnh rỗi liền đem y đi khắp các ngõ ngách đem y cắm làm, bất kể ngày đêm. Đoan Minh như biến thành một con người khác, hoặc giả hắn vẫn luôn như vậy chỉ là hắn giấu đi.
Thế rồi, có một ngày hắn giải đáp thắc mắc của y:
“Đúng thế, hắn đã thay đổi. Em thử nghĩ mà xem, một người thanh niên chỉ trong một đêm liền mất đi cả mẹ, cả vợ và đứa con còn chưa thành hình. Có kẻ nào mà không phát điên!?”
“Sau đó, hắn lại bị hiện thực phũ phàng không ngừng đánh cho tơi tả. Vì sao không tìm ra thủ phạm? Vì sao không tìm ra vật chứng? Vì sao mọi thứ lại như chưa từng xảy ra? Một xác hai mạng nhưng bọn họ lại không đưa ra bất cứ kết luận gì, để mặc hắn chờ đợi trong vô vọng.”
“Từ khi đó, hắn phát hiện ra nghèo hèn thì thua thiệt. Cho nên, hắn nhận lời người cha chưa từng gặp mặt trở về kế thừa gia nghiệp của ông ta. Vốn dĩ hắn hận người từng khiến mẹ hắn khổ sở rất nhiều năm kia nhưng hắn chỉ có thể cúi đầu, bán đi linh hồn để nắm giữ địa vị lớn nhất, tiền tài nhiều nhất, chờ một ngày trả thù kẻ xấu xa.”
“Vô tri vô giác hắn cũng biến thành kẻ xấu xa.”
“Hắn đã thay đổi. Triệt để thay đổi rồi.”
Đoan Minh trang nhã ngồi trên ghế đệm như một quý ông, một tay hắn cầm ly rượu, một tay cầm một cái khóa từ, hắn nhìn xa xăm bên ngoài khung cửa, thấy được tuyết rơi, thấy được bầu trời thanh sạch. Đáng tiếc người con gái hắn yêu vĩnh viễn không còn thấy được cảnh đẹp này. Hắn nâng ly, nhấp nháp thứ rượu sóng sánh đỏ tươi như máu, ngón tay vô thức nghịch ngợm khóa từ, ấn vào nút tăng một cách tùy ý.
Trong phòng có thứ gì đó phát ra âm thanh rung động, nhỏ nhưng đều đặn, lại thảng hoặc tiếng rêи ɾỉ nỉ non không thể kiềm chế, nghe vào tai cuốn hút vô cùng.
Hà Thanh cắn ngón tay ngăn mình thét rên, bởi vì trứng rung trong huyệt động đang không ngừng tăng tốc độ. Người kia ngồi ở đó, nhàn nhã như không nhưng lại dùng loại trứng rung điên cuồng này dày vò y. Cả người Hà Thanh như sắp co giật cao trào, lại bởi vì không thể bắn tinh mà đau đớn.
“Bò xuống đây.” Người nọ nhàn nhạt ra lệnh, dạo này hắn bắt đầu đổi cách chơi, đem thân thể người mà hắn không ngại ngần đăng ký kết hôn điều giáo đến mềm như nước.
Hà Thanh trong cơn đê mê mơ hồ nhổm dậy, khi hai chân vừa chạm xuống đất cả người liền quỳ rạp xuống, bướm da^ʍ không ngừng run rẩy, bởi vì trứng rung vừa dài vừa sâu đang điên cuồng ngọ nguội trong động sâu.
Y run rẩy hai đùi, cúi đầu quỳ bò tiến về phía trước, dươиɠ ѵậŧ bị buộc bằng cà vạt sưng tím, đau đến muốn nổ tung nhưng bướm da^ʍ lại sung sướиɠ tột cùng, phun nước tung tóe, làm ướt đẫm hai gò mông, lúc di chuyển còn chảy ròng ròng xuống đùi non, nhìn cực kỳ ngon mắt.
Ngay cả huyệt nhỏ phía sau chưa từng được người chạm đến cũng bị thấm ướt, khép mở điên cuồng, tiếc rằng nó vẫn mãi cô đơn như thế.
Bò đến được dưới chân người nọ, y liền theo thói quen vươn tay bám lấy đùi hắn, vạch ra áo choàng lỏng lẻo, liếʍ hôn vật đã cương cứng dựng thẳng của hắn. Mở miệng đem dươиɠ ѵậŧ thô dài hàm lấy, liếʍ láp, bú ʍúŧ, không ngừng để nó thâm sâu vào cổ họng, mặc sức lấy lòng.
Mà người nọ chỉ bình thản nghiêng mắt nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ ti tiện của y, mặc kệ y lấy lòng, sâu trong đáy mắt mãi mãi là một mảng hoang vu chết chóc.
Kể từ ngày hôm đó, hắn đối diện với y đã không còn dịu dàng và yêu thương như xưa nữa.
“Ưmmm…”
Hà Thanh rên lên, hai chân khép chặt, bởi vì trứng rung đột ngột chuyển chế độ, như con sâu không ngừng quẫy đuôi, va đập bốn xung quanh thành thịt non mềm. Y nhả ra dươиɠ ѵậŧ thô to, vục mặt vào háng hắn, hai tay ôm siết đùi hắn, chịu đựng cơn kɧoáı ©ảʍ điên cuồng như muốn nghẹt thở.
“Aaa… aaa…”
Y không kìm được mà rên lên, hơi thở nóng hổi phả vào gốc đùi Đoan Minh khiến hắn cũng không chịu nổi phải bấm dừng trứng rung. Hắn nhấp một hớp rượu, nheo mắt nhìn người nọ bị cắt đứt sung sướиɠ mê ly tội nghiệp ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt nước mơ màng nhìn hắn.
Khóe môi y bóng loáng, đôi mi ướŧ áŧ run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng, dâʍ đãиɠ đến khiến người muốn khi dễ đến tận cùng. Hắn vươn tay, vuốt ve dưới cằm y, khóe môi nhếch lên, như ác ma mà ra lệnh:
“Nằm xuống, banh con bướm dâʍ đãиɠ ti tiện ra.”
Ngực Hà Thanh như bị đâm một nhát, thế nhưng cơ thể y vĩnh viễn phản ứng chân thực với lời nói của hắn nhất, như nô ɭệ phủ phục dưới chân kẻ cầm quyền, cơ thể y coi lời của người này là mệnh lệnh tuyệt đối.
Y nằm ngửa ra sau, ngay trước con mắt chằm chằm không rời của hắn đưa hai tay banh mép bướm đã sưng đỏ đẫm nước của mình, lặng lẽ mời gọi hắn đυ. nát nó, dùng cách tàn nhẫn nhất yêu chiều nó, y xin hắn nhanh một chút mở ra nút thắt giải phóng con chim nhỏ bé của y.
Đoan Minh nheo mắt nhìn một màn này, hắn lại bấm trứng rung, lúc này để chế độ trung bình nhưng gộp thêm chế độ xoay tròn. Để rồi đập vào mắt hắn là lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ không ngừng đóng mở xoắn vặn, nhớp nháp đầy những nước, đâm đãng đĩ thõa như thèm khát được đυ. no.
Hắn vươn tay, cầm dây chậm rãi chậm rãi rút ra cây trứng dài gần một gang tay, nghe vào tai tiếng rung ào ào và tiếng thở dốc đê mê của người nọ.
Trứng thoát ra ngoài kêu “póc” một tiếng, đem theo một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, ào ào chảy ra như suối. Lỗ da^ʍ đỏ tươi mở rộng, nấp dưới những cánh thịt sưng phồng no đủ, mướt mát ngọt ngào.
Những ngón tay của Đoan Minh bỗng nghiêng đi, đem nửa ly rượu còn lại từ từ tưới lên thứ không nên tồn tại trên người của nam giới.
Rượu đỏ như máu, sóng sánh như du͙© vọиɠ đen tối nhơ bẩn chốn trần gian, lại như dòng máu đang chảy ra dưới thân người vợ xấu số năm nào.
Đáy mắt Đoan Minh bỗng tối sầm, hắn lao lên nắm lấy chai rượu vẫn còn non nửa cắm vào miệng huyệt lênh láng nước đỏ kia, mặc kệ người dưới thân kêu la gào khóc, hắn lại cứ mơ màng điên loạn để rượu đỏ đổ vào thân thể y.
“Vợ…” hắn mở miệng gọi, giữa những tiếng khóc xé lòng.
Run tay đem chai rỗng ném đi, âm thanh vỡ nát vang lên giữa hồi lặng im. Như là sợ máu đỏ chảy ra hết, hắn động thân đâm vào thật sâu. Hai tay không ngừng run rẩy vuốt ve gương mặt trắng bệch của người dưới thân, hắn khóc lóc khẩn cầu:
“Vợ ơi, xin em đừng rời bỏ anh!”
Kể từ lúc hắn gọi một tiếng vợ đầu tiên Hà Thanh đã ngừng gào thét, y ngẩn ngơ nhìn hắn, cứ ngỡ người yêu y đã trở về rồi.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc y tự mình trộm vui lại nghe tiếng khóc nghẹn ngào và lời khẩn cầu vĩnh viễn không bao giờ nhận được hồi đáp, y liền biết người hắn gọi không phải y và cũng hiểu ra hành động điên cuồng vừa rồi của hắn. Đau càng thêm đau.