Hoa Cẩn thậm chí nghe được tiếng bước chân đuổi theo cô, quen thuộc như vậy, vững vàng đuổi theo, cường đại lại tràn ngập phẫn nộ, không chờ nổi một giây muốn đem cô thao chết tại chỗ!
“Ô.”
Cô dùng hết toàn lực chạy trốn, hai chân tựa như bị rót chì trầm trọng giống nhau, phá lệ cố sức nâng lên, rõ ràng đã dùng hết toàn lực, lại cảm thấy bước chân đã định tại chỗ.
“Không cần, không cần ——”
Hoa Cẩn chạy tới đối diện một con ngõ nhỏ.
Hướng tới chỗ sâu nhất chạy tới, ngỏ nhỏ không một bóng người so với bên ngoài đường lớn càng thêm yên tĩnh, tiếng bước chân cũng thập phần rõ ràng hơn, trước mắt trái phải đều có đường đi, não cô giờ phút này giống như đình chỉ hoạt động.
Xong rồi. Xong rồi.
Như thế nào cố tình ở ngay lúc này phát tác.
Trái phải hai con đường, cư nhiên làm khó cô phải đưa ra lựa chọn, giống như không thể nào đưa ra câu trả lời đúng đắn, cứ thế đứng chôn chân tại đây.
Đôi giày màu trắng đã bạt màu lùi lại sau một bước, hai bên thái dương sợ hãi co rút, hô hấp vạn phần khó khăn, ngón tay vô ý thức bắt đầu phát run, hỗn độn sợi tóc dừng ở trên gương mặt, bị hô hấp hấp tấp của cô thổi bay lên.
Hoa Cẩn cánh môi phát run, tiếng bước chân đinh tai nhức óc sắp muốn đuổi kịp, cô lựa chọn chạy theo đường cũ trở về.
Nam nhân nheo lại mắt phượng, đánh giá hai bên trái phải ngã rẽ.
Chóp mũi mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể nữ nhân vừa rồi dừng lại ở chỗ này.
Hắn ngẩng lên đầu, ánh mắt mang theo lười nhác cứng cỏi, hắn có thể thập phần chắc chắn, bởi vì không ai hiểu biết Hoa Cẩn hơn hắn.
Tịch Khánh Liêu di chuyển thân mình, cũng không lựa chọn trước mặt hai con đường, hướng tới bên ngoài ngõ nhỏ đi đến.
Giờ phút này con đường không có một bóng người, hai bên sườn bức tường chỉ cách nhau có một mét, một cây cột điện dựng đứng ở góc tường phá lệ cao lớn. Áp lực thông đạo trong không gian nhỏ, trừ bỏ tiếng gió cùng tiếng hít thở, phá lệ rõ ràng.
Khẩn trương hấp tấp, xoang mũi không ngừng thở dốc theo tiết tấu, cùng với kia kinh hoàng, mơ hồ truyền đến tiếng tim đập, hô hô mà lọt vào màng nhĩ.
Nam nhân trên chân màu đen giày thể thao tạm dừng tại chỗ, liếc nhẹ ánh mắt, nhìn thẳng một bên chất đầy thùng giấy rách nát.
Hắn hướng tới mặt trên đạp một cái, trực tiếp đem kia thùng giấy đá xuống, một cái đầu tóc màu đen lộ ra, hắn sắc mặt âm độc lộ ra bản tính kiêu ngạo, vươn tay muốn túm tóc cô.
“Mẹ nó ——”
Màu đen tóc giả từ bên trong lôi ra, hắn quái dị biểu tình cứng đờ ở trên mặt, nhe răng, có vẻ vài phần buồn cười.
“Aiiiizz……”
Đá đóng rác dưới chân, hắn quay đầu nhìn chung quanh tìm kiếm, tường vây cao hơn 1 mét phía trên, có dấu chân màu xám.
“Chết tiệt!”
Hoa Cẩn cũng không trèo tường chạy, bởi vì muốn từ vách tường nào nhảy ra đều không lựa chọn được, cô chẳng qua tránh ở ngõ nhỏ chỗ tối dưới góc cột điện, ở thời điểm hắn đi qua người liền chạy ra đầu hẻm.
Đã chạy rất xa, không dám quay đầu lại nhìn xem, mồ hôi ướt đẫm, bụng nhỏ ẩn ẩn làm đau, cô mới vội vàng dừng lại, dựa vào một bên tường, hai chân cong lại muốn ngồi xổm trên mặt đất, nếu là làm như vậy, cô đại khái liền không thể đứng dậy được.
“Haiii…… Haii, ha.”
Mệt đến mức hô hấp cũng là một loại xa xỉ, vẫn còn trong trạng thái khẩn trương, mới phát hiện bàn tay hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, nhão dính dính làm cô khó có thể chịu đựng.
Hoa Cẩn khom lưng chống đùi, một tay che lại bụng, khẩn cầu đứa nhỏ này có thể không có việc gì, nó đã ở trong bụng chịu nhiều như vậy khổ, lại còn không đến hai tháng.
“Làm ơn, làm ơn, con thương mẹ một chút đi, không cần nhanh như vậy rời đi.”
Hoa Cẩn chỉ có thể thả chậm bước chân, kéo thân mình mệt mỏi đi trên đường, nhìn đến một cửa hàng hamburger, mới đi vào tìm một góc ẩn nấp nghỉ tạm.
Lúc này nếu nhân cách hắn còn chưa quay trở lại, cô đã không còn chỗ để về.
Hoa Cẩn dựa vào cái bàn, cúi đầu bắt lấy đôi tay chính mình, khó chịu nắm rồi lại buông, chống đầu phát ngốc thời gian rất lâu, nhắm mắt khoảng cách, thiếu chút nữa đã ngủ quên.
Di động truyền đến âm báo chấn động, đã là hai giờ sau.
Tịch Khánh Liêu phát tới tin nhắn: Cẩn Cẩn.
Cô mặt lộ vẻ đại hỉ, vội vàng đánh chữ hỏi: Anh đã trở lại sao?
: Em đang ở đâu?
Hoa Cẩn nhìn chung quanh góc đường, thấy được ngoài cửa sổ một cái biển báo giao thông, nói cho hắn địa chỉ.
: Lập tức đến.
Tin nhắn trả lời rất nhanh gửi tới, làm cô bỗng nhiên tâm sinh kỳ quái.
Loại này dự cảm bất an, cô nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện phát ngốc.
Khánh Liêu khôi phục nhân cách, sẽ không gửi tin nhắn, hắn sẽ gọi điện thoại tới, nhất định sẽ gọi điện thoại, lo lắng cho cô, căn bản sẽ không nhắn tin thông báo.
Chờ cô nhận ra, mọi chuyện đã muộn.
Ngoài cửa vang lên tiếng chào mừng máy móc của nhân viên nữ, nam nhân xuất hiện ở cửa liếc mắt nhìn thấy sắc mặt kinh hoảng của cô, chân dài bước tới, giống như phát điên mà chạy, cô run run đứng dậy hướng lầu hai chạy lên, bọn họ truy đuổi đυ.ng phải cái ghế, bàn ghế cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Hoa Cẩn biết chính mình xong rồi, lập tức chạy vào buồng vệ sinh, chui đầu vô lưới.
Cô bị dùng lực đẩy vào, đóng lại cửa WC nữ, chỉ có một buồng vệ sinh không còn chỗ ẩn nấp, đỉnh đầu quạt ầm ầm vang lên, nam nhân tàn bạo cười, đáy mắt hung ác túm lấy tóc cô hướng lên trên kéo.
“Chạy trốn cảm giác thế nào, hả?”
“Ô đau!” Cô kháng cự trong ánh mắt tràn ngập đối hắn hoảng sợ, nắm lấy cổ tay của hắn khẩn cầu hắn có thể buông tha.
“Tôi nhưng thật ra muốn hỏi cô một việc.” Tịch Khánh Liêu từ trong túi lấy ra di động, giao diện vẫn chưa khóa lại, nhìn cô quơ quơ mặt trên hiển thị lịch sử trò chuyện của hai người.
“Tôi khi nào cùng cô nói qua chuyện này? Muốn ăn hạt dẻ? Tan tầm thời gian? Tôi như thế nào không nhớ rõ có chuyện này.”
“Tôi đã nói rồi, anh tinh thần có vấn đề! Tôi không có chạy trốn, không có, trong bụng hài tử là của anh, anh là có nhân cách phân liệt —— ô a!”
“Cô mẹ nó mới có bệnh tâm thần!” Tịch Khánh Liêu bắt lấy đầu cô liền hướng trên vách tường đập, di động góc cạnh lạnh băng ở trên đầu cô va chạm, từng câu từng chữ mang theo hận ý: “Nói không chừng đây là cô cùng nam nhân khác gian díu với nhau, đem di động của tôi cho tên đàn ông khác có phải không? A, a! Quả nhiên là vậy, cô tiện nhân này!”
Chính hắn nghĩ ra cái này kịch bản, Hoa Cẩn sợ hãi ôm đầu, hắn ngoan độc bức cô ngẩng đầu, tóc bị túm bất đắc dĩ đối mặt hắn.
“Tôi hôm nay vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này, cho tôi cái giải thích, như thế nào cái gì tôi đều không nhớ rõ! Trên đầu còn có thương tích, có phải hay không cô cái đồ đê tiện làm tôi mất trí nhớ!”
Nước mắt xuôi dòng mà chảy xuống, cô đến thở cũng không dám quá mức dùng sức, giương miệng cũng không biết nên như thế nào giải thích, rõ ràng đã nói với hắn bao nhiêu lần rồi.
“Tôi không nói dối, tôi không có.” Nghẹn ngào thanh âm có bao nhiêu đáng thương.
Nam nhân miệng banh thẳng, buông ra tóc cô, chân mềm cô ngồi ở trên bồn cầu, nhìn đến hắn ở trước mặt cởi bỏ lưng quần.
Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, không đợi cô lắc đầu kháng cự, đã bị túm lại đây hướng hắn dưới háng ấn!
“Ăn cho tôi! Ăn nó a, thao mẹ cô, miệng mở ra ăn, bằng không liền đem cái miệng này của cô đánh hỏng”
“Tôi không nói dối a, tôi thật sự không! Ô không ăn, không cần.”
Hắn bóp hàm dưới, quản cô có nguyện ý hay không, mạnh mẽ bóp xương gò má yếu ớt, đem bụng dán tới, côn ŧᏂịŧ ngạnh lớn, đỡ thẳng cắm vào trong miệng mềm mại.