Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra

Chương 2 Cái đứa con hoang ấy (H)

Trong tay là danh sách học bổng của học sinh, Hoa Cẩn cầm di động đem tư liệu học bổng gửi đi, xử lý xong công việc.

Đang lúc cô muốn đi lấy nước uống, cửa sắt bị kịch liệt gõ vang chấn động.

Nhưng cô nhớ rõ Tịch Khánh Liêu ra cửa rõ ràng có mang theo chìa khóa.

Trong lòng Hoa Cẩn vang lên hồi chuông cảnh báo, rón ra rón rén đem cửa phòng ngủ mở ra một cái khe hở, có thể vừa lúc nhìn ra cửa lớn, chìa khóa tra vào ổ khóa cửa được mở trong lúc nóng nảy, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong tầm mắt cô, trên người còn ăn mặc đồ công nhân lúc sáng.

Còn chưa kịp cười, liền nhìn đến ánh mắt tối tăm của hắn, cửa cũng chưa đóng hắn nhấc chân hướng cô đi tới.

Hoa Cẩn sắc mặt hoảng hốt, nháy mắt muốn đóng cửa lại, bị hắn bỗng dưng đá cửa, cả người bị bắt hướng tới mặt sau lùi lại, người đàn ông dùng sức đóng lại cửa phía sau, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

“Anh đừng, đừng tới đây, bình tĩnh một chút được không!” cô khóc lóc che lại bụng, nghe hắn tức giận chất vấn.

“Ai cho cô từ tầng hầm ra tới đây!”

“Ô…… Là, là anh thả tôi ra , tôi mang thai, là anh thả tôi ra tới!”

“Mang thai?” Hắn nhìn chằm chằm bụng cô, cười lạnh. Diện mạo giống nhau như đúc nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng, hắn trở nên hung ác “Ai biết trong bụng cô có phải là con của tôi hay không? Nói không chừng vẫn là của người đàn ông khác, chỉ có mình tôi là bắn vào tử ©υиɠ của cô sao?”

“Nếu như vậy, gϊếŧ chết nó là xong!” Hắn lầm bầm lầu bầu trong miệng, mỗi câu nói ra đều như lời khẳng định.

“Không cần! Không cần!”

Mắt thấy hắn từng bước ép sát, hai tay nắm thành quyền thật chặt, dùng sức, Hoa Cẩn khuôn mặt thất sắc nhìn hắn, quỳ xuống đôi tay bắt lấy ống quần, cánh môi phát run lời nói cũng nói không rõ, cô liều mạng muốn hắn bình tĩnh, trở về nhân cách kia.

“Thật sự, thật là con của anh! Tôi sẽ không lừa gạt anh, Khánh Liêu anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi thật sự sẽ không gạt anh, tôi thề, thiên lôi đánh xuống đều được, tôi thề!” cô hoảng loạn nhìn hắn dựng thẳng lên ngón tay, đầu tóc tán loạn có vẻ tiều tụy.

“Thề có giá trị sao?” Hắn túm đầu tóc của cô lên, miệt thị lạnh nhạt tươi cười, xem cô tựa như đang xem một con sủng vật.

“Miệng của cô, có bao giờ nói thật? Miệng đã sớm bị dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông khác thao qua , lại từ nơi này phát ra thề độc, ông đây cảm thấy ghê tởm!”

Cô khó có thể tin nhìn hắn, một câu cũng chưa nói xong, một tiếng bàn tay vang dội đã dừng trên mặt cô.

Bang!

Nam nhân ra tay thật nặng, chỉ là một cái tát liền đem cô đánh ngã xuống đất, đầu đâm vào cái bàn phía sau. Cô rõ ràng biết hắn thay đổi có bao nhiêu đáng sợ.

Bị đánh một cái liền phát ngốc, khó khăn lê hai chân hướng tới cái bàn phía dưới bò, mặc dù cô biết, làm như vậy cũng không có tác dụng gì.

“cô tưởng còn có thể chạy thoát khỏi tôi sao!”

Hắn thật sự điên rồi, dẫm lên một chân của cô,nâng một chân khác lên muốn đem đùi phải dẫm đứt, Hoa Cẩn thét chói tai dùng ngón tay bám vào trên mặt đất, cô khóc lóc kêu gào, hết lần này đến lần khác cầu xin hắn.

“Đừng như vậy, tôi thật sự không có chạy trốn, tôi không có, tôi không có mà!”

“Tịch Khánh Liêu, cứu mạng, Khánh Liêu!”

“Mẹ nó, kêu cái gì kêu! cô tưởng ông đây mắt mù sao! Ông đây thấy rõ, dùng hai mắt nhìn thấy, tôi xem rất rõ ràng!” Hắn bạo nộ hét lớn, đặc biệt dữ tợn, thả cái chân kia ra, một cái lại một cái nhắm trên người cô mà đá.

Cô quỳ rạp trên mặt đất bị cường ngạnh kéo ra hai chân đá vào hạ thân, nhưng cũng may cô bò phía trước trốn, không có thương tổn đến cái bụng.

Nước mắt cùng nước mũi mơ hồ chảy đầy mặt, Hoa Cẩn biết hiện tại nói cái gì đều không có tác dụng, chỉ có thể làm hắn phát tiết xong, đánh đến sảng khoái mới có thể buông tha cô.

“Bức cũng bị người đàn ông khác cắm qua! cô cái đồ đê tiện, thao chết cô, dươиɠ ѵậŧ ông đây không thỏa mãn cô sao? Đáng chết, đáng chết!” Hắn càng đánh càng hận, muốn thật sự muốn đem cô đánh đến chết, một bên mắng đứa con trong bụng cô là con hoang.

“Ô không phải, không phải con hoang…… Là con của anh! Tôi thật sự không có cùng người đàn ông khác làʍ t̠ìиɦ, anh vì cái gì không tin tôi, Tịch Khánh Liêu, tôi cầu xin anh…… Cầu anh!”

Đến cuối cùng cô đều kêu không ra tiếng, suy yếu chống đỡ trên mặt đất, chỉ có thể nhìn đôi giày cứng rắn của hắn đá lên hông , dẫm lên mông, dùng chân dẫm lên thân thể cô, cảm giác bị vũ nhục, Hoa Cẩn cầu nguyện ở trong lòng, một nửa mặt bị đè ở trên nền xi-măng, hai mắt vô hồn nhìn vách tường.

Tịch Khánh Liêu thở hồng hộc ngồi xổm xuống, khí thô suyễn muốn chết, mỗi một tiếng đều đinh tai nhức óc, đối với cô mà nói, đủ để toàn thân phát run như ác mộng, vạn phần sợ hãi liếc mắt nhìn hắn.

“Kỹ nữ đáng chết, còn dám cho người đàn ông khác thao cô sao?”

“Tôi không có, Khánh Liêu…… Ô, em đau, em đau.”

“Như thế nào không đau chết cô?” Hắn mỗi một chữ đều từ kẽ răng rít ra “cô cho rằng ông đây vì cái gì muốn cùng cô ở bên nhau? cô dám đi tìm người đàn ông khác, tôi đây làm chết cô! Đứa con hoang trong bụng cô, đừng nghĩ tôi sẽ giữ lại!”

“Nó thật sự là con anh! Thật sự mà, vì cái gì anh không tin ô, là anh, đem tôi nhốt dưới tầng hầm, làm tôi suốt ba mươi chín ngày, tôi không có nói dối, tôi không ——”

Bang!

“Con mẹ nó dám nói dối!” Hắn lớn tiếng hô : “Ông đây khi nào đem cô từ tầng hầm thả ra? Cô dựa vào đâu nói ra loại này lời nói, nếu không phải phòng này do tôi thuê, tôi thật đúng là liền tìm không ra nơi cô ở, cư nhiên còn dám giấu mình ở nơi này!”

Hắn nhìn quanh trong phòng ngủ, phát hiện là hai cái gối đầu, mép giường trên ghế còn có quần áo của đàn ông, đó là cái áo khoác nhung, hắn nhớ rõ là quần áo của mình, nhưng hắn đích xác không có mặc qua.

Cảm xúc hắn lại lần nữa trở nên âm u.

“cô thật sự nói xem tên đàn ông chó chết nào đã tới nơi này? Còn dám lấy quần áo của tôi mặc, cô mẹ nó muốn tìm chết sao!”

Tịch Khánh Liêu ấn đầu cô xuống nền đất, một bên nhấn một bên rống “Mẹ nó! cô mang tên đàn ông nào đến phòng thuê của tôi, mặc quần áo của tôi, dùng đồ vật của tôi, tiện kỹ nữ cô thiếu thao! Một cái dươиɠ ѵậŧ thỏa mãn không được cô sao?”

Hoa Cẩn lần thứ hai bị hắn túm ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trắng lợi hại, tay cô phát run còn dùng sức chống đỡ mặt đất, không cho bụng chạm xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống, suy yếu nói.

“Tôi không có……”

“Đó là anh, Tịch Khánh Liêu, chính anh có bệnh, anh không biết mà thôi, những thứ đó đều là của anh ——”

“Chết đến nơi cô còn dám nói dối ông đây!”

Da đầu nứt toạc bị hắn một tay mạnh mẽ túm lên, lật qua thân mình đem cô ném ở trên giường.

Hoa Cẩn nghiêng đầu, một tay đặt ở bụng, cái trán bị mặt đất đâm ra tới ứ máu, che kín hai mắt nhìn lên trần nhà, cô phảng phất đã thấy được chính mình khi chết.

Người đàn ông đè ở phía trên, tóc bị cào mà hỗn độn, đôi mắt phượng vẫn luôn đều thực ôn nhu, hiện tại đã không còn độ ấm, chung quanh sưng trướng tơ máu hướng tới đồng tử màu nâu ở giữa, khóe mắt từng đạo hung tàn hằn lên nếp nhăn, ác độc doạ người.

Hắn dùng cái kia căn dươиɠ ѵậŧ còn cứng rắn tàn nhẫn cắm vào bên trong thân thể của cô, mới vừa bị đá sưng hạ thể, giờ phút này kịch liệt đau đớn, không chịu đựng nổi, vật nóng bỏng đặt ngay dưới háng nóng bỏng thiêu đốt, hắn mỗi lần ra vào, cũng đủ làm cô tuyệt vọng.

“A —— a! A a!”

Cô lo lắng đứa con trong bụng sẽ khó giữ được, nếu không có đứa bé này, cô nhất định sẽ bị nhốt vào tầng hầm ngầm một lần nữa, tiếp tục bị tra tấn đau đớn muốn chết, liền giống như hiện tại thịt căn ra vào, người đàn ông rống giận tiến công,sợi tóc rũ xuống ở trên trán.

“Đau chết cô cái đồ đê tiện, bức này chỉ có dươиɠ ѵậŧ của ông đây mới có thể tiến vào, nghe rõ cho tôi! Chỉ có dươиɠ ѵậŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ của ông đây mới có thể nằm ở bên trong cô!”