Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 33: Nhám ngư - Rác rưởi - Tháp cổ

Ra khỏi cổ tháp, hướng về phía nam đi tầm vài dặm lộ trình, ở đây có một thôn đánh cá đã thành phế khu. Thôn này rất nhỏ, từ trái sang phải nhà cửa đổ nát, nó trước kia cũng có hơn trăm thôn dân sinh sống, bất quá lúc này cả thôn đầy cỏ dại, bụi rậm dày đặc, đường nhỏ hoang vu, vừa nhìn liền biết thật lâu không có ai sống ở đây.

Xa xa nhìn vào ngư thôn, Robin thở dài: "Ai, đây là chuyện tốt mà bọn Nhám Ngư đáng chết làm, các thôn dân ở đây vốn sinh sống nhờ biển nhưng sau khi Nhám Ngư đến đây bọn họ đã bị ăn thịt, chỉ có thể bỏ lại gia viên của mình tứ tán tha hương, dời vào trong lục địa sống...."

Lục Lạc - Thất Minh tộc đi theo sau mọi người, nghe vậy nói: "Robin giáo thụ, Nhám Ngư đáng chết thật quá ghê tởm, bọn họ ở đâu? Ta lập tức gϊếŧ chết bọn họ!"

"Đừng nóng vội, Nhám Ngư sẽ chủ động tìm tới!" Robin cười hắc hắc giơ một cái l*иg sắt, trong l*иg còn có thịt gà được hắn lấy từ phòng bếp của cổ tháp.

"Nhám Ngư thích nhất mùi máu tươi, dùng thứ này có thể dẫn bọn chúng tới."

Robin cùng Hoen bò lên trên một thân cây, sau đó dưới tàng cây vẽ một vòng phấn gì đó, hắn cười nói: "Buster tiên sinh cùng Lucy, Nhám Ngư cường tráng nhất bất quá là trình độ nhất cấp đấu sĩ, nhóm đệ tử này hoàn toàn có thể ứng phó, hai người lên đây xem náo nhiệt đi, để cho các đệ tử rèn luyện một chút! Thuận tiện... thuận tiện bảo vệ chúng ta!"

Hoán Cốt nhìn thoáng qua Liễu Bích, thấp giọng nói: "Tiểu thư, Robin nói phi thường có đạo lý, ta và Tinh Diện sẽ không làm phiền người, Nhám Ngư quả thật là thứ thích hợp nhất cho người luyện công."

"Ừm, kinh nghiệm thực chiến của ta đích xác rất thiếu, nên luyện một chút, Tinh Diện ôm bối bối cùng James lên cây, có thể lưu tâm để ý an toàn của ta một chút."

Robin đứng trên cây, hắn nắm lấy con gà trong l*иg, gà kêu "quác quác", bọn họ tạo nên vài miệng vết thương trên nó rồi đột nhiên ném ra xa.

"Các học sinh thân ái, căn cứ tư liệu của du học biến lục, nơi này có một bộ lạc ba trăm Nhám Ngư, các ngươi là tam cấp một người có thể gϊếŧ sáu mươi tên, hoàn toàn có thể dễ dàng ứng phó! Tốt lắm, chuẩn bị bắt đầu rèn luyện, nhớ kỹ, mười Nhám Ngư một học phần, mà học phần du học sinh cho học sinh bên ngoài ảnh hưởng đến tiền bạc cho việc học tiếp của các ngươi."

Trong không khí bốc lên mùi máu tươi.

"Xạc!"

Ngoài khơi cách ngư thôn không xa truyền đến tiếng kêu của người cá, hơn mười tên Nhám Ngư đi bằng hai chân, chi trên cường tráng, còn có miệng khổng lồ với hàm răng sắc bén. Liễu Bích trong lòng cảm thấy một cỗ áp bức.

Loại áp lực này khiến cho nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn, Liễu Bích bắt đầu hưng phấn.

"Một, hai, ba... ha ha, mười bốn! Các bạn học sinh, ta động thủ trước!"

Lục Lạc quát to một tiếng liền lấy hỏa cung như lúc đầu, quát lớn: "Viêm!"

Lời ả còn chưa dứt thì Phong hệ đấu sư Ruby béo ú, đã nhanh chóng đưa ra Chấn Vũ búa ra tiến đến.

Loran cùng Mari trong nháy mắt cũng động, lúc này có thể thấy, bốn vị đồng học đột nhiên cảm thấy sắc trời có chút ảm đạm. Gió thổi nhè nhẹ qua bờ biển, tiếp đó, trên mặt biển đột ngột xuất hiện một vài hoa tuyết, tuyết ti trắng xóa khắp trời xuất hiện. Tuyết trắng mong manh dịu dàng chạm vào mặt, trong nháy mắt làm mê li tầm nhìn của mọi người. Tuyết ti trắng xóa bay nhẹ nhàng xoay tròn bên một nhân ảnh có một chiếc trường bào bó sát màu trắng tinh khiết, còn có một trường phát màu lam phiêu dật trong không trung, từng lọn tóc tung bay phiêu dật.

Một chiếc gương nhỏ, được đính xung quanh hàng trăm viên đá saphier, ẩn hiện một khuôn mặt kiều diễm, làn da trắng diễm lệ phi thường, mặt kính vừa lóe, thể hiện bên trong một nền trời đầy mưa tuyết. Tuyết ti trắng tinh hóa thành vô số mũi tên băng, xuyên qua thân thể Nhám Ngư.

Như mây trắng, trong tuyết có lệ, trong lệ huyết bay.

"Phóc phóc", trong tuyết trắng bắn lên màu đỏ của máu.

Tuyết tan, Liễu Bích đứng trên bờ biển đầy tuyết và máu, chậm rãi thu hồi thánh khí kính, theo đó mười bảy thi thể Nhám Ngư ngã xuống, nàng mỉm cười nói: "Đây là thủy hệ - băng chiến kỹ do ta tạo ra, Tuyết Vũ (mưa tuyết)! Mặc dù còn chưa hoàn thiện nhưng trong nháy mắt có thể đánh gục mười mấy Nhám Ngư, ta sẽ cố gắng tạo thêm một ít khả năng từ Mộc hệ để giảm năng lực do kỹ năng thủy hệ này!"

Vẻ mặt Liễu Bích mặc dù bình thản, bất quá trong lòng lại đắc ý. Tuyết bay ti tuyết, áo trắng, tóc dài phiêu dật bay trong gió, lăng kính gϊếŧ địch trong nháy mắt, hình tượng mị hoặc này kết hợp với khuôn mặt của Mercury....thì phi thường thật...

Bao nhiêu đây đủ làm ai phát điên đây? Kiếp trước ta có được dung mạo này sao, lúc trước ta, bỉ ổi, hèn mọn không có được hình dáng này!

Loran nhìn Liễu Bích từ trên không trung từ từ nhẹ nhàng kiều diễm đáp xuống, trên người không dính một chút sắc huyết nào, sắc mặt có chút... kỳ lạ: "Mercury, bí kỹ của ngươi rất đẹp, tuyết ti (hoa tuyết) đẹp, lăng kính đẹp, người cũng rất mỹ lệ, thật sự là quá hoàn mỹ...."

"Ồ, Mercury bạn học bí kỹ của ngươi đích xác rất cao minh, nhưng, ngươi cũng phải lưu lại cho mấy người chúng ta học phần chứ."

Lục Lạc oán hận, đột nhiên, ả chỉ ngoài khơi hô lớn: "Hắc, lại tới thiệt nhiều, các học sinh mau lên, đừng để cho Mercury muội ấy gϊếŧ hết!"

Một đám Nhám Ngư lại từ dưới biển tiến đến, bọn họ rất tráng kiện, vừa lên tựa hồ đối với đồng bào bị gϊếŧ không chút động tâm, ngược lại trực tiếp đánh về phía các Nhám Ngư đã chết, sau đó mở ra miệng rộng đỏ lòm nhanh chóng ăn hết thi thể đồng loại.

Quả thực so với dã thú còn thú tính nhiều hơn, ngay cả đồng loại của mình cũng không có chút tình cảm!

Thấy tình hình này, vốn Loran cùng Mari có chút nương tay cũng phát động toàn lực. Nhưng tình huống dần dần không tốt.

Nhám Ngư ngày càng nhiều, tựa hồ gϊếŧ không hết, càng ngày lại càng gia tăng!

Loran đầu tiên thở ra một hơi nặng nhọc, mà Liễu Bích cũng lén dùng khí tức Bách sắc chăm bón thêm phần đấu khí đã mất nhiều. Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại tới nhiều như vậy?

Trong chốc lát, lại có một đợt hơn ba trăm Nhám Ngư lao tới bao vây đám đông nữ sinh. Đây là rèn luyện sao? Không phải nói chỉ có ba trăm thôi sao?

Trên cây, Hoán cốt cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Robin: "Đây là địa điểm rèn luyện mà ngươi chọn sao? Tư liệu của ngươi rắm thối sao? Nhám Ngư ở đây thật là nhiều quá?"

Hắn có chút lo lắng, chủng tộc Nhám Ngư này cực kỳ đặc thù, bọn chúng khi ẩn trong biển thì mùi giống như là các loại cá, hơn nữa bọn chúng không có đấu khí, nếu các đấu thần không am hiểu thủy hệ rất khó phát hiện trong biển có bao nhiêu Nhám Ngư. Ngày trước Severos phong hào đấu thần cũng là dùng bí kỹ thủy hệ mới phát hiện ra Nhám Ngư gián điệp giám sát Peneros.

Tinh Diện xoay người nhìn vào đám học sinh có vẻ đang rất khốn đốn.

Cho dù là cửu cấp đấu thần như Hoán Cốt cũng không biết rốt cục trong biển ẩn nấp bao nhiêu Nhám Ngư.

"Há há, tình báo sai rồi, sai lầm rồi!"

Robin cười hề hề: "Sao có nhiều Nhám Ngư như vậy? Ta nhớ kỹ trong du học lục thư, nơi này nhiều nhất có ba trăm Nhám Ngư!"

Quên đi, du học cầm tay đã bị ngươi vứt đi, tình huống nơi này căn bản là không có trong sách! Lão thầy bói âm thầm khinh bỉ nhìn Robin.

Đáng chết, Nhám Ngư nhiều lắm, Robin nổi điên rồi? Sao lại chọn một địa điểm rèn luyện như vậy? Liễu Bích đã gϊếŧ rất nhiều, nàng quay đầu lại nhìn Robin trên cây, quát: "Lão đổ tử, ngươi dám "chơi" chúng ta?"

Lúc này thì, Ào! Ào! Ngoài khơi nổi sóng lên, tiếp đó, một cột nước phóng lên cao, trên cột nước có một bóng người hùng tráng cao lớn đứng vững vàng, cũng là một Nhám Ngư, bất quá thân thể của hắn hình như xung quanh có vô số lân phiến.

"Các ngươi dám gϊếŧ con cháu ta! CÒN KHÔNG MAU đền mạng!"

Mari kinh hô: "Nhám Ngư Vương! Đây là dị thú lục cấp mà chúng ta không có khả năng đối đầu!"

Ngư vương nọ đi lên bờ biển, hắn thẳng một đường đi tới nháy mắt đã tới trước mặt bọn người Liễu Bích, Nhám Ngư đều lách mình tránh đường, hắn giận dữ hét: "Các ngươi dám gϊếŧ nhiều con cháu của ta như vậy sao? Chịu chết đi!"

Các học sinh đồng thời biến sắc, Mari lùi tới bên Liễu Bích, quay đầu nhìn lại Robin ở trên cây.

"Mercury, làm sao bây giờ?"

Mari sắc mặt tái nhợt lặng lẽ đứng bên Liễu Bích, mà Ruby cùng Lục Lạc đều điên cuồng chửi rủa.

Mẹ nó, không phải nói chỉ gϊếŧ một ít Nhám Ngư bình thường sao? Tại sao lại gặp phải Nhám Ngư vương phi thường cường đại này?

Xong hết rồi! Theo một tiếng rống của Nhám Ngư vương, tâm của bọn họ chìm vào đáy cốc.

"Chết hết đi!" Nhám Ngư vương giơ cao cánh tay hét lớn.

Liễu Bích phẫn hận liếc mắt nhìn Robin đang xem nhiệt náo ở trên cây, nàng xoay người liếc nhìn Nhám Ngư vương, đột nhiên chửi: "Ngu muội!"

"Ngu muội sao?" Nhám Ngư vương sửng sốt.

"Đúng vậy, ngu muội một cách quá sốc nổi." Liễu Bích nói.

Nhám Ngư vương giận dữ, không đợi hắn quát lớn, đột nhiên, sau gáy hắn tóe ra một đóa hoa màu máu rồi hắn ngửa mặt lên trời, ngã quỵ. Ầm!

Người cá vốn là chủng tộc nửa dã thú nửa trí tuệ nên cũng biết kinh hoảng, một đám dã thú mất đi thủ lĩnh tối cao, chúng kêu thét chạy tứ tán, trong chớp mắt bỏ chạy vô ảnh vô tung. Mà một phần nhỏ muốn báo thù nhưng bị khí thế của Hoán Cốt và Tinh Diện dọa sợ không dám tiến lên.

"Nói thật, các ngươi trốn trong biển lợi dụng ưu thế đặc thù về hơi thở mà tị nạn, vậy sẽ không phải chết không minh bạch. Kết quả thì sao? Ngươi chủ động từ biển lên tìm chết, đây không phải ngu muội thì gọi là gì?" Liễu Bích đối với thi thể của Nhám Ngư vương, phất phất tay giao phó cho Hoán Cốt.

"Oa, đấu thần dũng sĩ của gia tộc M.Jeans đã cứu mạng chúng ta!"

Lục Lạc hưng phấn kêu to, ả hình như lúc nào cũng ở vào trạng tháng tinh thần hưng phấn này. Tiếp đó, Lục Lạc phẫn hận nói: "Tình báo của Robin giáo sư quá sai! Chúng ta phải hỏi cho rõ mới được!"

Bọn họ lập tức kiếm Robin để làm khó dễ, riêng Liễu Bích lại đi tới bên Hoán Cốt và Tinh Diện, cười hỏi: "Còn không mau xuống? Thi thể này còn gì tốt sao?"

Hai tay Tinh Diện vô cùng nhanh chóng hoạt động trên thi thể Nhám Ngư vương: "Dị thú ngoài lục cấp đều sinh ra tinh thú, chính là một kiện đồ tốt!"

"Nguyên lai có đồ tốt", Liễu Bích lại hỏi: "Vừa rồi một chiêu "Tuyết Vũ" Tinh Diện ngươi thấy sao?"

Tinh Diện nhẹ nhàng: "Rất Đẹp!"

"Hóan Cốt ngươi nói xem?" Liễu Bích tỏ vẻ chờ mong: "Ngoại trừ nhìn qua rất đẹp thì sao?"

Hoán Cốt do dự rất lâu: "Nhìn qua rất dễ quyến rũ!"

"Ngoại trừ cái quyến rũ?"

"Thật sự muốn ta nói, sao không hỏi Tinh Diện?"

Tinh Diện vờ không nghe quay đầu nhìn biển.

"Nói đi, Lucy thua ngươi một cấp, nói đi mà."

"Nhất định phải nói?"

"Nhất định!"

"Rất rác rưởi."

Nụ cười của Liễu Bích cứng lại trên mặt, nàng lao tâm khổ tứ nghiên cứu chiêu thức, để rồi vị giám khảo lại bình luận một từ "rác" vậy sao?

"Được, ngươi tiếp tục nói đi, nói thật đi, không phải sợ khó nghe! Không quan hệ, ta có thể tiếp nhận."

Hoán Cốt nhìn đầu Nhám Ngư vương, nói: "Nếu tiểu thư muốn nghe lời nói thật, ta nói vậy. Một chiêu này hí lộng mấy học sinh không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến còn có thể, nhưng gặp phải đấu sĩ có kinh nghiệm phong phú, không cần là pháp thần, chỉ cần tứ cấp pháp sư hay một tứ cấp đấu sư hạ cấp đã có thể dễ dàng nắm được sơ hở đánh bại ngươi! Thậm chí gϊếŧ ngươi! Uhmm, tại sao trong khi tuyết tiễn xuất hiện lại có quá nhiều ti tuyết chậm chạp rơi, tại sao trước khi hóa thành tuyết tiễn trên lăng kính lại xuất hiện ti tuyết xuất hiện? Đây không phải là muốn nói cho đối thủ biết ngươi muốn hành động sao? Tại sao lại phân tán đấu khí lên tuyết ti? Như vậy mặc dù có thể làm cho một tên tuấn lãng mê mẫn ngươi, nhưng không để cho kẻ thù ngươi làm cái lọai hình đó mà gϊếŧ ngươi..."

Hoán Cốt nói một tràng dài, cuối cùng tổng kết: "Tiểu thư, ta không thể hiểu nổi chính là, người là một pháp sĩ mà tại sao lại bỏ qua việc tụ tập thủy hệ nguyên tố trong không khí để tấn công, ngược lại lại như đấu sĩ trong khi hàng trăm tuyết tiễn xuất trình lại dùng đến lăng kính một lần nữa đánh lên đối thủ? Mặc dù nó rất hoa lệ, nhưng lại hao tốn đấu khí và cũng chậm lại rất nhiều."

Lời nói thật thì một trăm phần trăm lúc nào cũng khó nghe, nhưng phải chấp nhận. Mau ngừng lại, quên đi! Liễu Bích lắc đầu thở dài, trong lòng ghi nhớ lời Hoán Cốt.

"Tiểu thư, hết thảy đều là vì người không dùng đến thần lực từ Dã Tổ thần ban cho, nếu ngươi vận dụng mấy đóa hoa kia, thực lực tự nhiên không thể dùng lẽ thường mà nói."

Liễu Bích còn đang tự ngẫm nghĩ về bí kỹ của mình, nàng tiện tay thu lại tinh thú sau đó trở về cùng gia nhập hỏi tội Robin. Còn lại Hoán Cốt tiện tay ném thi thể thật lớn của Nhám Ngư vương xuống biển, ném rất xa.

Đối mặt với sự chất vấn của đệ tử, Robin cũng không có dáng dấp sư phụ, chỉ cúi đầu cười trừ giải thích sai lầm của mình, cuối cùng hắn không có chút thể diện, trừng mắt nói: "Làm gì? Giáo thụ không thể sai một lần sao? Đi, chúng ta trở về âm linh cổ tháp tiếp tục rèn luyện thêm!"

Ban ngày ban mặt, Saphier cổ tháp nhìn qua có chút âm trầm nhưng không kinh khủng như ban đêm, tâm tình của các học sinh cũng tốt hơn một chút. Trong lúc này, Hoán Cốt mời Liễu Bích vào phòng ngủ của hắn, tiểu bối bối cùng James cũng đang ở đây.

"Tiểu thư, vừa rồi tên Nhám Ngư kia rất quái dị, ta tại thân thể hắn phát hiện cái này."

Tinh Diện lấy ra một khối thạch đen.

Khối thạch đen này có thể tích, hợp chất cứng như đá, cũng không giống sắt, toàn thân màu đen, nhỏ, nhưng chỉ lớn bằng một quả trứng.

"Tiểu thư, đồ này dám chắc không phải trên người Nhám Ngư vương có thể có, ta không xác định được!"

"Ngươi cũng không nhận ra đây là cái gì? James, ngươi ngửi một chút, bối bối, con cũng nhìn xem."

Hai người chưa phát hiện ra cái gì, James chỉ nói mùi của thứ này giống hòn đá bình thường, mà bối bối chỉ nói một câu, đồ vật này dám chắc không thể ăn!

"Tiểu thư, nếu ngươi muốn đi hỏi Hoen cùng Robin, ta kiến nghị không nên, hai tên này trên đường, ta phát hiện bọn họ phi thường cổ quái, tốt nhất là không nên toàn tâm tin tưởng bọn hắn!"

Hoán Cốt nói một câu đã lập tức loại bỏ ý niệm trong đầu Liễu Bích định tìm hai lão già này.

"Nữ Nhi!" Nàng lên tiếng gọi Eros.

Để xem đứa con trai cao thủ có thể khiến mình kinh hãi hay không.

"Cao thủ" tiểu tử kia tùy ý liếc mắt nhìn vật trong tay Liễu Bích, khinh thường: "Đây không phải là quang hệ thạch, hỏa diệm thạch hay thạch gì cả, nhìn qua chỉ là một vật gì đó từ luyện kim giả thuật, cái chuyện này cũng hỏi đến cao thủ ta sao?"

"Là sản vật của giả kim thuật?"

Liễu Bích con mắt sáng ngời, nhi tử "cao thủ" này tri tức thật uyên bác, không hổ là "cao thủ". Nàng ngàn ngập hi vọng hỏi: "Eros, mau nói cho má má biết, đồ vật này dùng làm gì?"

"Cao thủ" ngẩng đầu, nhạt nhẽo nói: "Không biết!"

"Ngươi không biết?" Liễu Bích sửng sốt: "Ngươi không phải nhận ra đồ vật này sao?"

"Có thể nhận ra nguyên liệu là vì ta đã là cao thủ! Đã có thể xem như cao thủ cũng không nhất định phải biết cái thứ này dùng làm gì. Đây là thường thức cơ bản! Không nên nói với người khác ngươi biết cao thủ! Ngốc..." Tiểu tử kia nói những lời này còn chưa xong đã bị Liễu Bích một câu "Nhi tử!" ném trở về. Cái thứ kỳ lạ không tên, bất quá chợt nghe tên vừa rồi có thể phán đoán, cũng là đồ tốt.

Đêm, các học sinh đều ngủ, vẫn phân phối như hôm qua. Liễu Bích nằm trên giường giả vờ ngủ nhưng thế nào cũng không ngủ được, bởi vì trong đầu nàng có một cỗ cảm giác huyền diệu ngày càng mãnh liệt.

Mari ôm một quyền sách ngủ gật, mũi thở nhẹ phát ra âm thanh nhỏ, rất nhẹ, cũng rất dễ nghe. Cỗ cảm giác lạ trong đầu ngày càng rõ ràng, ngay khi nó đạt tới rõ ràng nhất, Liễu Bích đột nhiên thấy bức họa trên vách tường đối diện hiện ra nhân ảnh, người bên trong động rồi.

"Mercury, đội trưởng của chúng ta mời ngài đi."