Trong bụng Úc Ninh mang yêu thai, bụng vẫn chưa nhô cao nhưng đã bị giày vò không nhẹ.
Thường ngày Úc Ninh thích nhất là ăn món Tạ Trản nấu nhưng hôm nay ăn vào lại nôn, nôn xong lại ăn, tinh thần không tốt, ánh mắt không còn rạng rỡ như trước, cả ngày mệt mỏi rúc vào lòng Tạ Trản.
Con người vốn mềm mại hơn yêu quái, tiểu yêu này thai dường như cũng nhận ra cơ thể mẹ ôn nhu dung túng, còn nhỏ đã biết ỷ sủng mà kiêu, quậy phá nghịch ngợm coi trời bằng vung, chỉ khi có Tạ Trản bên cạnh, cảm nhận được khí tức của đại yêu mới chịu an phận.
Mùa đông trên núi lạnh lẽo, Tạ Trản làm phép để trong miếu ấm áp như xuân, Úc Ninh mặc ít đồ cũng không thấy lạnh, nép sát vào Tạ Trản câu được câu không nói chuyện. Tạ Trản vỗ nhẹ lên lưng y, thỉnh thoảng hôn trán y, vòng eo nhỏ có thể ôm trọn, bên trên là xương hồ điệp yếu ớt nhô lên dưới áo mỏng, mảnh khảnh suy nhược.
Yêu thai muốn lớn lên sẽ tác oai tác quái trong cơ thể mẹ, Tạ Trản có thể cảm nhận rõ yêu thai trong người y đang dần dần thành hình.
Vẫn chưa phải lúc, hắn đang chờ yêu thai hoàn toàn lớn mạnh, nếu không thì khi đưa bấc đèn vào chỉ sợ yêu thai sẽ chịu không nổi yêu khí trong bấc đèn mà làm Úc Ninh đột tử.
Tạ Trản vốn có mục đích riêng nên tất nhiên chẳng có tình cảm gì với đứa nhỏ này.
Nhưng Úc Ninh rất vui vẻ, rõ ràng còn chưa lộ bụng lại thích nắm tay Tạ Trản sờ lên bụng mềm mại của mình, cắn tai hắn lẩm bẩm khen bảo bối thật ngoan, một hồi lại cười hì hì nói sau này nó nhất định sẽ giống Tạ Trản.
Tạ Trản kiên nhẫn áp tay vào bụng y, vô thanh vô tức đưa yêu lực vào trấn an yêu thai, hờ hững nói, "Cái này mà gọi là ngoan, chẳng lẽ còn muốn lật trời hay sao?"
Úc Ninh mím môi cười, Tạ Trản vuốt ve khiến y rất dễ chịu, nhịn không được híp mắt lại như chú mèo con. Nhưng xoa nắn một hồi liền thay đổi mùi vị, gương mặt ửng hồng, hô hấp trở nên gấp gáp, y mang thai nên thân thể càng thêm nhạy cảm, Tạ Trản sợ tổn thương y nên chỉ dùng tay hoặc môi lưỡi để y cao trào, nhưng Úc Ninh luôn cảm thấy không đủ.
Y muốn Tạ Trản thao mình thật mạnh bạo.
Tạ Trản cười khẽ, luồn tay xuống dưới sờ soạng, thư huyệt đã động tình ướt sũng. Tạ Trản nhét ngón tay vào, Úc Ninh lẩm bẩm, hai chân run rẩy, bờ môi kề vào tai hắn thở dốc, "Tướng công...... ngươi mau vào đi."
Hầu kết Tạ Trản nhấp nhô lên xuống, thanh âm khàn khàn, "Nhóc lẳиɠ ɭơ."
Huyệŧ rơi vào giữa ngón tay hơi lạnh, hết bóp lại xoa, eo Úc Ninh căng cứng, cứ thế phun ra đầy tay Tạ Trản.
Tạ Trản liếʍ dâʍ ŧɦủy̠ trên ngón tay rồi cười nói: "Ninh Ninh càng ngày càng nhạy cảm."
Úc Ninh mông lung nhìn Tạ Trản, nhìn động tác của hắn chỉ cảm thấy trong huyệt ngứa ngáy khó nhịn, chồm tới liếʍ ngón tay hắn nũng nịu cầu xin, "Muốn tướng công thao, tướng công không muốn đi vào sao, bên trong ướt lắm rồi."
Y ngứa ngáy không chịu nổi, lại đưa tay sờ tính khí Tạ Trản, qua lớp y phục có thể sờ được vật cứng rắn kia, lập tức thèm khát đỏ ngầu cả mắt, sờ soạng Tạ Trản như gãi không đúng chỗ ngứa, hơi thở nóng hổi mê người, "Thật lớn, tướng công vào đi."
Tạ Trản bị y mời gọi làm huyệt Thái Dương giật giật, bóp mông y vỗ một cái: "Vẫn chưa đến lúc, lỡ thao hỏng thì đứa nhỏ này của Ninh Ninh không còn nữa đâu."
Úc Ninh ủy khuất bĩu môi, "Nhưng ta muốn tướng công thao ta, muốn ăn tướng công." Y còn chưa dứt lời thì ngón tay đã vạch ra tính khí yêu quái dữ tợn phấn chấn, "Tướng công thao nhẹ thôi được không?"
Tạ Trản sầm mặt nhìn y, nhịn không được lột quần y rồi chậm rãi đẩy âm hành vào.
Úc Ninh càng lúc càng yếu ớt, huyệt da^ʍ thèm khát, lúc thật sự đi vào lại nghĩ tới con mình trong bụng, ngại lớn nên nức nở bảo Tạ Trản không được đi vào hoàn toàn, còn không được quá nhanh, Tạ Trản tức giận đến mức chỉ hận không thể túm lấy y hung hăng thao nát miệng nhỏ ướt sũng kia để yêu thai gặp quỷ luôn đi.
Tạ Trản vẫn không nỡ, cọ xát hồi lâu mới cho Úc Ninh ăn no, còn mình thì tự dùng tay làm bắn ra, nhìn tinh thủy bắn đầy mặt Úc Ninh mới hả lòng hả dạ.
Tạ Trản nghĩ đúng là càng sống càng thụt lùi mà.
Khi Tạ Trản đưa bấc đèn vào người Úc Ninh là giao thừa ở nhân gian, khi đó tuyết rơi rất lớn, đến nửa đêm mới ngừng.
Hạc Đình không biết từ đâu kiếm được rất nhiều pháo hoa đốt trong sân miếu trống trải, từng đám pháo hoa bay vυ't lên trời, âm thanh náo nhiệt khiến vùng sơn dã tối tăm và tháp cổ hoang vu này tưng bừng khói lửa.
Úc Ninh nhìn ngây người, đột nhiên đỏ cả vành mắt, Tạ Trản nhẹ giọng bảo y muốn chơi thì ra chơi đi.
Y chớp mắt rồi dè dặt chạy tới đốt pháo hoa với Hạc Đình, tay đông lạnh đỏ lên vẫn không nỡ đi vào. Đến khi Tạ Trản mở miệng gọi, Úc Ninh mới lưu luyến không rời thả pháo hoa trong tay xuống.
Y định đi vào, đưa mắt nhìn Hạc Đình lẻ loi đứng bên ngoài rồi lại nhìn Tạ Trản, chần chờ không dám mở miệng.
Tạ Trản nói mà không quay đầu lại: "Đã tới thì đừng đi nữa."
Hạc Đình ngẩn người: "Không thèm, tặng quà rồi, đi đây."
Tạ Trản nói: "Hạc Đình, ở lại đi."
Trong giọng nói của hắn lộ ra ý tứ khác, Hạc Đình lập tức phản ứng được, nhìn Tạ Trản một hồi, rốt cuộc chậm rãi đi vào.
Ánh nến chiếu sáng cửa sổ, trong tháp cổ một người một yêu một quỷ ngồi, trên bàn bày biện đồ ăn và rượu nóng, dăm ba câu cười nói khiến cả gian phòng ấm áp dễ chịu.
Đêm nay Úc Ninh ngủ rất sớm, tinh thần y không tốt, gối lên đùi Tạ Trản, sắc mặt tái nhợt nhưng ngủ rất say.
Tạ Trản và Hạc Đình im lặng cụng chén rượu.
Khi lấy bấc đèn, Hạc Đình hỏi Tạ Trản, "Ngươi không sợ ta thừa nước đυ.c thả câu à?"
Tạ Trản cười như không cười nhìn hắn: "Ngươi sẽ làm vậy sao?"
Hạc Đình yên lặng nhìn đi chỗ khác, không nói gì thêm nữa.
Bấc đèn nằm trên nguyên thân của Tạ Trản nên lấy ra cũng không dễ, một khi chia cắt chẳng khác nào xé nát linh hồn, ngay cả Tạ Trản cũng đau đớn không chịu nổi. Đây chính là lúc hắn suy yếu nhất.
Yêu quái có tính đề phòng rất mạnh nên tuyệt đối sẽ không để lộ sự suy yếu của mình cho người ngoài thấy.
Hành động lần này của Tạ Trản có thể nói là liều lĩnh cực độ.
Giống như Mộ Tiễn Nghiên tin tưởng hắn, hắn cũng vì Úc Ninh mà tin tưởng Hạc Đình.
Đêm nay dài dằng dặc, Úc Ninh mơ thấy một giấc mộng rất dài, y mơ thấy một cây đèn được thợ thủ công tạo hình tỉ mỉ đưa vào cung điện vàng son lộng lẫy, miệt mài nhiều năm, cuối cùng đứng dưới chân Phật Tổ.
Cả ngày trống chiều chuông sớm, lắng nghe kinh kệ.
Dần dà cây đèn sinh ra linh thức, giống như đứa trẻ mới sinh mở to mắt, ngây ngô nhìn chúng sinh trước mắt.
Nhân thế thay đổi, thương hải tang điền.
Giữa núi thây biển máu, cây đèn hóa thành Tạ Trản, áo tràng tóc đen, dáng người thẳng tắp, đưa tay ra với y.
Úc Ninh còn chưa kịp nắm chặt thì đã tỉnh lại, y mở bừng mắt, Tạ Trản đang ngồi bên cạnh, ngoài trời đã sáng từ lâu.
Úc Ninh mơ hồ nhận ra có gì đó khang khác nhưng lại không biết rõ, chỉ ngồi ngẩn người.
Tạ Trản véo mặt y cười nói: "Ngủ ngon không?"
Úc Ninh khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, mờ mịt nói: "Tướng công, ta mơ thấy ngươi đó."
Tạ Trản nói: "Mơ thấy gì?"
Úc Ninh nhìn Tạ Trản, nắm lấy tay hắn rồi chậm chạp nghiêng người ôm Tạ Trản nói: "Không biết, hình như sống cực kỳ lâu......"
Tạ Trản dịu dàng hỏi, "Bao lâu?"
Úc Ninh lẩm bẩm: "Mấy ngàn mấy trăm năm? Không nhớ nữa."
"Đồ ngốc," Tạ Trản cười nói: "Chúng ta cũng sẽ bên nhau lâu như vậy đấy."
Úc Ninh hỏi: "Thật sao?"
"Ừ."
Tạ Trản khẳng định chắc chắn, "Chúng ta sẽ bên nhau vĩnh viễn."