Úc Ninh nghĩ Tạ Trản thật quá xấu xa.
Vừa đảo mắt liền quên ngay lời y nói Tạ Trản là yêu quái tốt, thẹn đến nỗi ánh mắt không biết để đâu. Y nằm đè lên người Tạ Trản, nghe hắn nói xong thì núʍ ѵú tựa như ngứa thật, muốn được hắn mυ'ŧ hôn.
Úc Ninh thẹn thùng cắn môi, Tạ Trản kiên nhẫn dỗ dành mấy câu, phía dưới trêu đùa huyệŧ mẫn cảm, xoa nắn vuốt ve đến khi đồ ngốc mơ màng cởϊ áσ rồi đưa ngực đến miệng yêu quái.
L*иg ngực nhỏ gầy trắng nõn, núʍ ѵú hồng nhạt động tình dựng thẳng, nhìn vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, lúc bị cắn thì cả người run rẩy trong lòng Tạ Trản như cành hoa mong manh yếu đuối giữa giông bão. Thư huyệt phía dưới siết chặt, mυ'ŧ lấy ngón tay hắn, dâʍ ŧɦủy̠ thấm ướt quần Tạ Trản.
Tạ Trản nói: "Vυ' của Ninh Ninh thật xinh đẹp, sau này có sữa không?"
Da^ʍ mỹ không chịu nổi, Úc Ninh ngửa cổ khẽ thở dốc, ngón tay vô thức nắm lấy tóc Tạ Trản, "Không...... không có."
Tạ Trản bật cười, đầu lưỡi đùa bỡn đầṳ ѵú như muốn hút ra sữa, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Úc Ninh nghẹn ngào thở dốc, "Sắp đứt rồi, không có sữa, đừng hút."
Tạ Trản nhả ra núʍ ѵú đỏ bừng ướŧ áŧ, ngón tay dính dâʍ ŧɦủy̠ quệt lên đầṳ ѵú rồi kề vào tai Úc Ninh nói: "Sao không có, nhìn này."
Hắn liếʍ vành tai Úc Ninh dụ y cúi đầu xuống: "Đây không phải sữa đó sao?"
Úc Ninh ngơ ngác nhìn, chỉ thấy núʍ ѵú vừa ngứa vừa căng, phía dưới càng khó nhịn, đói khát siết chặt hai ngón tay trong huyệt, đuôi mắt xấu hổ đỏ bừng như thoa son, "Tạ Trản, Tạ Trản......"
Y nức nở gọi tên Tạ Trản, nước mắt lộp độp rơi xuống, "Ngươi liếʍ liếʍ được không, uống hết sữa đi."
Tạ Trản thấy dáng vẻ ý loạn tình mê của y thì tim lại nhảy lên, hơi thở cũng trở nên bất ổn: "Ninh Ninh sao làm nũng quá vậy?" Trong giọng nói chứa đựng sự hung ác, sau đó cắn núʍ ѵú nho nhỏ như y mong muốn.
Úc Ninh rêи ɾỉ ưỡn người ra sau, thư huyệt cũng chảy nước dầm dề. Tạ Trản rút ngón tay ra rồi chậm rãi đẩy tính khí vào từ dưới lên trên, âm hành của yêu quái nóng bỏng thô dài vạch ra thịt mềm ẩm ướt, Úc Ninh bị thao vừa sợ lại vừa sảng khoái.
Thiếu niên quá ngây ngô mẫn cảm không nhịn được, tính khí cọ xát vào áo tràng của Tạ Trản bắn ra, thư huyệt đã ướt đẫm, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi quỳ trong ngực Tạ Trản. Y đã hoàn toàn trần trụi nhưng áo quần Tạ Trản vẫn còn nguyên, nhìn bộ dạng cực kỳ thành thạo điêu luyện.
Hắn bóp đùi Úc Ninh đâm vào sâu hơn, một cái lại một cái, thao càng sâu thì phía dưới Úc Ninh càng động tình tham lam, kɦoáı ƈảʍ càng nhiều hơn, ngay cả Tạ Trản cũng không kìm nén nổi, hung hăng đâm vào đáy huyệŧ non nớt của thiếu niên.
Úc Ninh kêu khóc, âm cuối run lên đầy mê hoặc, yếu ớt ôm cổ Tạ Trản, "Chậm..... chậm một chút."
Tạ Trản hôn lên gò má ửng hồng tràn đầy du͙ƈ vọиɠ của y, yêu thích không nỡ buông tay hôn thêm một cái rồi cười khẽ: "Ninh Ninh cắn chặt như thế bảo ta làm sao chậm được?"
Thân thể hai người kề sát, người Úc Ninh ướt đẫm mồ hôi, Tạ Trản là yêu quái nhưng giờ phút này cũng thấy hơi nóng, dường như cũng rịn ra mồ hôi. Hắn chậm rãi ma sát cổ đáy huyệŧ, ánh mắt Úc Ninh tan rã, trong người lại càng thấy kỳ quái, không biết là muốn hắn nhanh hơn hay chậm hơn, nước mắt rơi lã chã, giụi mặt vào cổ Tạ Trản lẩm bẩm: "Tạ Trản, ngươi đừng có bắt nạt ta."
Tạ Trản thở hắt ra, phía dưới lại không lưu tình dùng sức thao tiểu huyệt nhỏ hẹp, trong giây lát thiếu niên không thốt nên lời, vách trong kẹp chặt hắn, nước tràn ra lênh láng, linh hồn đê mê như vừa đi dạo một vòng tiên cảnh về.
Tạ Trản sảng khoái thở hổn hển, ngón tay vuốt ve gương mặt Úc Ninh, lúc này mới chậm rãi nói: "Đồ ngốc, ta bắt nạt ngươi lúc nào, rõ ràng là thương ngươi mà."