Đồ Ngốc

Chương 4

Bên ngoài tiếng mưa rả rích, trời dần tối hẳn.

Tạ Trản thắp nến lên, thấy Úc Ninh còn tần ngần cạnh bờ ao, do dự nắm lấy quần áo thì cười nói: "Đồ ngốc, quần áo cũng không biết cởi à?"

Trong phòng thiền có một ao nước nóng dẫn xuống từ suối nước nóng trên núi, nóng hôi hổi. Tạ Trản sống ở tháp cổ lâu năm, lại biến thành yêu quái trong tháp cổ này chứ không phải chim thú nên tập tính cũng gần giống con người.

Úc Ninh lầu bầu: "Ai không biết cởi, đừng gọi ta đồ ngốc, ngươi mới là đồ ngốc."

"Vậy ngươi tên gì?" Tạ Trản hỏi.

"Úc....." Úc Ninh im bặt rồi trừng Tạ Trản lẩm bẩm, "Không nói ngươi biết."

Tạ Trản lơ đễnh nói: "Đồ ngốc, cởϊ qυầи áo ra, không cởi thì để ta giúp ngươi."

Trên mặt Úc Ninh lộ vẻ khẩn trương, y lắc đầu, "Không được, ngươi ra ngoài đi, ta tự cởi."

Tạ Trản sờ mặt y, "Ngoan nào."

Giọng nói của Tạ Trản giống như rượu mạnh, thanh âm trầm thấp, lúc nói chuyện như lông vũ gãi vào lòng người nhộn nhạo. Úc Ninh ngẩn người, vô thức lui ra sau mấy bước rồi nói: "Không được, nhũ mẫu nói không được cởi đồ trước mặt người khác......"

Phía sau chính là ao nước, Úc Ninh không đề phòng đạp hụt, cánh tay chới với muốn tóm lấy Tạ Trản nhưng Tạ Trản lại rút tay về, nhìn Úc Ninh ngã xuống ao.

Úc Ninh uống mấy ngụm nước, vùng vẫy thò đầu lên, hoảng hồn trừng mắt nhìn Tạ Trản.

Tạ Trản cười nói: "Đồ ngốc."

Úc Ninh đưa tay lau mặt mình rồi tức giận tạt nước vào người Tạ Trản, "Ngươi xấu lắm! Yêu quái xấu xa!"

Tạ Trản cười càng to hơn, gật đầu đồng ý, "Hầu hết yêu quái đều xấu cả."

Tạ Trản đưa tay cởϊ áσ tràng ướt sũng, chợt nghe Úc Ninh hét lớn, "Ngươi làm gì đó!"

Tạ Trản nhíu mày nói: "Tắm rửa, ngươi làm quần áo ta ướt hết rồi."

Úc Ninh đuối lý nên nhất thời không biết nói gì, cảm thấy hắn nói chẳng có đạo lý nhưng cũng không biết phản bác thế nào, dứt khoát co rúm người lui sát vào vách ao hệt như một con chim cút. Tạ Trản hết sức vui vẻ, hắn lưng rộng eo hẹp, chân lại dài, cơ bắp căng đầy, Úc Ninh vẫn là lần đầu thấy thân thể trần trụi của người trưởng thành, hai mắt mở to, trong lòng vừa ghen tị vừa thẹn thùng.

Y giơ bàn tay ướt đẫm lên bịt mắt: "Không biết xấu hổ, lớn như vậy mà còn tắm với người khác!"

Tạ Trản vừa cười vừa nắm vai y đè lên vách, "Nhũ mẫu còn dạy ngươi gì nữa?"

Lui không thể lui, trước mặt lại là l*иg ngực trần trụi rắn chắc của Tạ Trản, không biết có phải vì nước quá nóng hay không mà Úc Ninh hơi khó thở, quay đầu sang chỗ khác nói: "Ngươi đừng lại gần ta!"

Tạ Trản vờ như không nghe thấy, xoa nắn vành tai đỏ ửng của y trêu đùa: "Chẳng lẽ nhũ mẫu không dạy ngươi khi tắm phải cởϊ qυầи áo hay sao. Hay là ngươi quên mất rồi?

Úc Ninh tức giận đáp: "Ta không quên!"

Tạ Trản cười: "Bé ngoan, vậy ngươi tự cởi đi."

Úc Ninh hừ một tiếng, bắt đầu tháo đai lưng cởϊ áσ ngoài ra, áσ ɭóŧ mỏng màu trắng ngâm nước dán vào da thịt gần như trong suốt. Y đột nhiên dừng tay lại, do dự nhìn Tạ Trản rồi lí nhí nói: "Không thể cởi được."

Tạ Trản mỉm cười tinh quái, dời tay xuống vuốt ve cần cổ và bả vai y, "Tại sao?"

Úc Ninh nói: "Chính là không thể cởi."

Tạ Trản nheo mắt lại, cảm thấy có gì đó kỳ quái nên giơ tay lột áσ ɭóŧ của y. Úc Ninh lập tức giằng co, "Ngươi đi ra......."

Người này cực kỳ xấu tính, rõ ràng có thể làm phép khiến Úc Ninh bất động nhưng lại không làm, mặc cho đồ ngốc liều mạng giãy dụa, thanh âm càng lúc càng hoảng. Tạ Trản đẩy ra một chân của Úc Ninh, thấy y lộ vẻ thất kinh thì kề sát vào tai y cười trêu: "Nhóc hư, còn để người khác giúp ngươi cởi đồ nữa."

Áo cởi ra để lộ l*иg ngực trắng nõn, thiếu niên quá gầy, xương sườn nhô lên dưới da thịt mỏng manh lộ ra cảm giác yếu ớt. Núʍ ѵú hồng nhạt xinh đẹp, Úc Ninh đang khẩn trương nên l*иg ngực phập phồng dữ dội, đầṳ ѵú cũng rung động, xuân tình tràn lan.

Hai mắt Úc Ninh đỏ lên, bắt lấy tay hắn đang bóp hông mình, muốn khép chân lại cũng không được, kiễng chân lên nghẹn ngào nói: "Ngươi đừng bắt nạt ta!"

Tạ Trản liếʍ răng nanh, trở tay đè y vào tường rồi cúi đầu xuống cọ xát lên môi y, "Đây gọi là bắt nạt à?"

Úc Ninh chưa từng hoảng sợ như thế, hai tai ù đi, mùi nhang trầm trên người Tạ Trản càng nồng hơn, lại có thêm ý vị bức người, dày đặc bao bọc lấy y như một tấm lưới.

Quần y dính sát người, khi Tạ Trản luồn tay vào, hai chân Úc Ninh đều mềm nhũn, có một nỗi hoảng sợ không thể nói rõ, cả người bị nhốt giữa khuỷu tay và l*иg ngực Tạ Trản như thú con bé nhỏ mềm yếu.

Đột nhiên y sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nghe Tạ Trản ghé vào tai mình chậm rãi nói: "Đồ ngốc, đây là cái gì?"