Nuông Chiều Nhục Dục

PN3: Muốn ăn em (H)

Trên cơ thể cô gái phủ đầy món ngon, từ cổ đến chân, không chỗ nào là không tinh xảo, không món nào là không thơm ngọt.

Mái tóc dài của cô xõa tung đến mép bàn ăn, khuôn mặt xinh xắn không tô vẽ nhưng vẫn trơn bóng như ngọc, mặt mũi điềm đạm. Đôi môi anh đào hồng hào của cô khẽ nhếch, như thể đang mơ thấy mộng đẹp, hơi thở tràn ngập vẻ mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn.

Trên xương quai xanh mảnh khảnh của cô là một chùm nho xanh, tựa như một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, trên da thịt trắng nõn đặc biệt trong suốt. Tầm mắt dời xuống, hai bầu vυ' đẫy đà trước ngực bị hai miếng bánh cuộn kem tươi che phủ, kem hình lốc xoáy từ dưới lên trên bao quanh bộ ngực sữa, mà trên đỉnh bánh kem, hai quả dâu tây đỏ tươi chễm chệ rơi trên đỉnh núi, mặc người đến hái.

Cổ họng Sở Mân Thâm giật giật, cưỡng chế ánh mắt mình không được dừng lại ở đó. Tiếp tục đi xuống, bụng nhỏ phẳng lì thon thả đặt ngay ngắn những lát phi lê cá hồi tươi sống, lát cá có màu vàng cam sẫm hơn màu da, vẫn còn mọng nước, hẳn là do khối băng bảo quản bị hòa tan, những giọt nước dọc theo đường cong thắt lưng ít nhiều trượt từ trên cơ thể cô gái xuống, bên hông ướt đẫm một mảng.

Món ăn tiếp theo, được đặt ở phần bụng dưới cô gái.

Một chiếc lá xanh và vài lát chanh che khuất bụi cỏ, trên đó đặt một ít sò điệp to mọng, theo hô hấp của cô gái, bụng dưới nhẹ nhàng nhấp nhô, khiến đám hải sản tựa như còn sống, nhẹ nhàng rung động.

Trên đôi chân thon là sushi cùng cuộn nhỏ, thanh cua, trứng cá, bắp... Đều là những món thường ngày hắn thích ăn, đều nói lên dụng tâm của người chuẩn bị bữa tối này.

Sở Mân Thâm kéo ghế bên cạnh bàn ăn ra, ngồi xuống.

Hắn không đánh thức Sở Kiều, cũng không có gấp gáp muốn làm gì với cô, ngược lại áp xuống du͙ƈ vọиɠ sinh lý, an tĩnh cầm đũa lên, nghiêm túc mà thành kính mà nhấm nháp thịnh yến cô gái nhỏ của hắn tỉ mỉ chuẩn bị cho một mình hắn.

Các món ăn rất phong phú, nhưng muốn bắt đầu ăn món nào, lại làm Sở Mân Thâm có chút chần chừ.

Đôi đũa của hắn lơ lửng trên không vài giây, rốt cuộc di chuyển về phía đùi. Nơi đó được đặt sushi, điều này rất tiện, sẽ không đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ.

Trong đĩa nước chấm trên bàn chuẩn bị nước tương mù tạt cùng salad, có thể thấy được dụng tâm của cô gái khi chuẩn bị bữa ăn. Sở Mân Thâm ăn từng miếng sushi, đêm tối yên tĩnh, goài cửa sổ không biết từ khi nào tuyết đã rơi, những bông tuyết trắng lơ lửng trên không, không biết nhà ai mở nhạc Giáng Sinh cũng theo gió tuyết phiêu đãng, truyền vào phòng khách yên tĩnh.

"I don"t want a lot for Christmas, There is just one thing I need.

And I don"t care about the presents, Underneath the Christmas tree."

...

"I just want you for my own, More than you could ever know."

Make my wish come true, All I want for Christmas is you.

You baby... "

Âm nhạc vui vẻ ấm áp đánh thức đánh thức đêm đông đang say ngủ, cũng đánh thức Sở Kiều trong mộng. Hàng mi của cô nhẹ nhàng rung động, hai mắt dần mở ra, mang theo một tia mông lung lúc mới tỉnh lại.

"Ưʍ... Chú?"

Đôi đũa đặt trên eo cô gái trong nháy mắt dừng lại. Sở Mân Thâm giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.

"Phụt ——"

Sở Kiều nhìn dáng vẻ đứng đắn mười năm như một ngày của hắn nay có chút đơ ra, nhịn không được bật cười thành tiếng, "Dừng lại làm gì nha, mau ăn đi."

Trên người cô đều là đồ ăn, không thể cử động, nhưng ngoài miệng lại bắt đầu trêu chọc người khác.

"Thế nào, bữa tối em chuẩn bị cho chú... Có thích không?"

Sở Mân Thâm đành phải tiếp tục động đũa, gắp một miếng cá hồi, chấm chút mù tạt.

"...Ừ."

Thích thì thích, nhưng mà... Quá khác người rồi. Sở Mân Thâm nghĩ thầm.

Nhưng hắn cũng không nói nên lời giáo huấn, dù sao cũng là món quà giáng sinh do chính tay tiểu nha đầu chuẩn bị cho hắn, cả trái tim già nua của hắn đều cuồn cuộn nóng lên.

"Em cũng ăn chút đi."

Hắn kẹp cá hồi đút đến bên miệng Sở Kiều, Sở Kiều cười khanh khách há miệng, "A ~"

Chú hai luôn tri kỷ như vậy, trong lòng Sở Kiều rất ngọt ngào, nhưng giây tiếp theo đã bị vị cay của mù tạt xộc vào, "Hô! Cay quá!"

Sở Mân Thâm lúc này mới giật mình, chính mình vừa rồi tinh thần không tập trung, thế nhưng lại chấm mù tạc cho tiểu nha đầu không thể ăn quá cay!

"Mau uống nước!"

Hắn cầm lấy đồ uống bên cạnh, lại phát hiện cô gái nhỏ lúc này đang nằm trên bàn, đầu không nhấc lên được, vừa động, đồ vật trên toàn thân đều đến rơi xuống.

"Hô... Mau đút cho em..." Sở Kiều bị cay đến sắp trào nước mắt, đôi môi đỏ bừng làm nũng với Sở Mân Thâm, "Mau lên ~"

Làm sao đút? Còn có thể đút thế nào nữa?

Sở Mân Thâm bật nắp lon nước có ga, ngửa đầu uống một ngụm, đứng dậy một tay chống bàn, cúi đầu truyền nước vào miệng cô gái.

Hắn vừa đứng dậy, bộ dáng trần trụi của hắn cũng bị Sở Kiều nhìn thấy hết sạch. Trong mắt Sở Kiều phát ra ánh sáng, cổ họng càng khát khô. Trong lòng nhủ thầm, quả nhiên... chú hai nhà cô mặc nội y tình thú như thế này, quả thực... quả thực... quá hấp dẫn rồi.

Miệng đối miệng truyền nước, Sở Kiều giống như một chú chim nhỏ được cho ăn, há ngoan ngoãn hút uống vị ngọt lành trong miệng người đàn ông. Sau khi uống xong, hình như vẫn cảm thấy còn chưa đủ, câu lấy môi Sở Mân Thâm, lưỡi nhỏ càn quét trong khoang miệng hắn, có vẻ như còn muốn nhiều hơn.

Sở Mân Thâm từ trước đến nay chưa bao giờ cự tuyệt cô gái nhỏ của mình. Hắn ngửa đầu uống thêm một ngụm nữa, truyền cho cô.

Hai người cứ như vậy miệng lưỡi quấn lấy nhau, nương theo việc uống nước mà hôn nhau, cho đến khi Sở Kiều bại trận trước.

"Hô a... Đủ rồi..." Cô thở hổn hển, "Mau ăn xong..." Cô thúc giục Sở Mân Thâm, "Em muốn..." Ăn chú.

"Được..."

Sở Mân Thâm nhìn ra du͙© vọиɠ đối với hắntrong mắt cô gái nhỏ của mình, liền nhanh chóng quét sạch mỹ thực trên eo cô, bởi vì... du͙© vọиɠ của mình cũng sắp ức chế không được.

Hiện tại, các món ăn được đặt trên cơ thể Sở Kiều đều đã được Sở Mân Thâm ăn hơn phân nửa.

Chỉ còn lại cổ, trước ngực cùng với... bụng dưới.

Sở Mân Thâm không ngồi xuống nữa, hắn đứng ở mép bàn ăn, hai tay chống lên hai bên đầu Sở Kiều, dán vào miệng cô nỉ non, "Chúng ta cùng ăn... được không?"

Sở Kiều chưa kịp đáp ứng, thịt non trên cổ đã bị người đàn ông ngậm lấy. "A ~"

Sở Mân Thâm cắn một quả nho, thịt quả thơm ngọt tràn ngập trong miệng, hắn vừa nhai thịt quả, vừa nhấm nháp cổ Sở Kiều, nhẹ nhàng liếʍ cắn.

Lại cắn tiếp một quả nữa. Hắn miệng đối miệng đút vào trong miệng Sở Kiều.

Thật ngọt. Hai người nhìn nhau cười.

Cứ như vậy ăn hết từng quả nho, rốt cuộc đã tới món ăn thứ hai đếm ngược.

Hai miếng bánh ngọt vẫn bọc lấy bộ ngực sữa như cũ, đôi mắt đen láy Sở Mân Thâm nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, trong khi Sở Kiều thì nửa cắn môi, nhìn hắn cười.

Muốn ăn thế nào đây, chú hai?

Sở Kiều cố ý bôi một đống kem lên trên, chỉ để nhìn xem khuôn miệng đầy kem của người đàn ông trông như thế nào.

Nhưng Sở Mân Thâm làm sao lại không nhìn ra mưu ma chước quỷ của Sở Kiều đây? Hắn phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp, cúi đầu, lại không có một ngụm ăn hết bánh ngọt, chỉ cắn nhẹ quả dâu tây trên cùng, nhẹ nhàng rút lên.

Phần đáy của quả dâu tây ban đầu được bao bọc trong lớp kem, lại ngăn cản không được người đàn ông kéo lên, dễ dàng bị hái xuống. Sở Mân Thâm cuốn quả dâu tây vào miệng nhấm nuốt, thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ lên phần kem bị thiếu quả dâu.

"A nha!"

Thân thể Sở Kiều đột nhiên run lên.

Sở Mân Thâm liếʍ như vậy, núʍ ѵú cô gái được lớp kem bao phủ liền bị hắn dò ra, run rẩy bại lộ trong không khí, dưới sự phụ trợ của một vòng kem xung quanh, tựa như dâu tây diễm lệ đáng yêu.

Hắn thưởng thức kiều nhan động tình của cô gái, tiện tay lấy một cái muỗng nhỏ, giống như chân chính ăn một món tráng miệng, xúc một muỗng vào chiếc bánh trên ngực cô gái.

Cạnh inox mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng quét qua bầu vυ' Sở Kiều, mỗi lần quét qua, cơ thể cô gái liền run lên một phần, như là ngứa ngáy khó nhịn vậy, rồi lại không dám cử động quá lớn, chỉ có thể phát ra từng trận rêи ɾỉ.

"Ư ~" một muỗng.

"Ư a ~" lại một muỗng.

"A ~"

Sở Mân Thâm cuối cùng cũng ăn sạch sẽ không chừa chút nào lớp kem trên hai bầu vυ' cô gái, rốt cuộc nhịn không được, vùi đầu ngậm lấy quả dâu nhỏ đang run rẩy kia hung hăng liếʍ cắn, tay nắm lấy bầu vυ' bên kia, trằn trọc xoa niết.

"A ~ Ư nha ~" Sở Kiều nhấc tay lên ôm lấy gáy người đàn ông, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ động lòng người, hai tay luồn vào mái tóc ngắn cưng cứng của hắn, ấn sát đầu hắn vào ngực mình.

"Ư ~ thật thoải mái ~ a ~ chú ơi ~"

Trên hai bầu vυ' tỏa ra vị thơm ngọt của kem cùng dâu tây, làm Sở Mân Thâm yêu thích không buông tay, hắn duỗi tay đè lên bầu vυ' mềm mại của cô gái, như muốn nuốt trọn bộ ngực sữa vào trong bụng, dùng răng và lưỡi nhấm nháp, cho đến khi hai hạt đậu đỏ vừa hồng vừa sưng, hắn mới thở hổn hển ăn xuống bên dưới.

Món ăn cuối cùng là bữa tiệc hải sản được đặt ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô gái.

Đầu lưỡi của hắn từ trước ngực dựng lên, dọc theo bụng đi xuống, đầu lưỡi nóng hổi lướt nhẹ qua cơ thể Sở Kiều, mang đến từng trận run rẩy. Sở Kiều nhịn không được co chân lại, hai chân không ngừng cọ xát, đã là khó nhịn.

"Ư a... Chú ơi..." Khi Sở Mân Thâm cúi đầu chuẩn bị ăn uống thỏa thích, Sở Kiều vươn một bàn tay, câu lấy đai lưng siết chặt trên người hắn kia, "Người ta... Người ta cũng muốn... " ăn " chú..."

Ánh mắt Sở Mân Thâm tối lại, khàn giọng hỏi, "Kiều Kiều... Muốn... ăn chú... như thế nào? Hử?"

Sở Kiều một tay duỗi về phía dưới bàn, cầm lấy một cái ống, một tay câu lấy đai lưng của hắn, để hạ thể của người đàn ông hướng về phía mình một chút.

"Dùng cái này... Ăn."

Đó là vật cô dùng để trang trí bánh ngọt, được đựng trong một chiếc túi tam giác ngược hình nón, bóp nhẹ một cái, sẽ cho ra lớp kem đẹp mắt.

Côи ŧɦịŧ của Sở Mân Thâm sớm đã dựng đứng từ lâu, nghe vậy lại càng nặng nề nảy lên hai cái.

"Được... Chú ăn Kiều Kiều... Kiều Kiều... Cũng ăn chú..."

Hắn nâng một chân giẫm lên ghế, đưa hạ thể của mình chĩa thẳng vào mặt cô gái.

Sở Kiều giơ tay nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ cô đã chơi đùa rất nhiều lần kia. Giờ phút này, cự vật dài gần hai mươi centimet đang bị mảnh vải co giãn gắt gao giam cầm dưới háng, bất khuất ngoan cường căng lên thành một cái lều nhỏ, hình dáng rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng kéo lớp vải ra, phóng thích căn ƈôи ŧɦịŧ thô dài ra khỏi đó, dịch nhầy trào ra từ cái lỗ nhỏ trên qυყ đầυ tức thì dính đầy tay cô.

"Hì hì... Chú ơi, hóa ra chú đã chờ không kịp thế này rồi..." Sở Kiều chọc chọc qυყ đầυ, cười Sở Mân Thâm muộn tao.

"Tiểu nghịch ngợm..." Sở Mân Thâm cắn một miếng hàu sống, cố ý quét chiếc lưỡi to của mình qua giữa hai chân cô gái, thành công nghe thấy tiếng kinh hô của cô gái, chống lại được một ván.

"Ư a ~ đáng ghét ~"

Một liếʍ kia, như gãi không đúng chỗ ngứa, càng làm cho sự hư không trong cơ thể Sở Kiều thêm mạnh mẽ. Cô dạng chân ra thêm chút nữa, "Chú mau chút ~ Ư ~ ăn ~"

Trong khi thúc giục, cô cũng nhẹ nhàng bóp kem lên trên côn ŧɦịŧ của người đàn ông. Từng dải kem dài được cô xoay tròn từng vòng, vòng ra hoa văn tinh xảo, trang trí côn ŧɦịŧ giống như tác phẩm nghệ thuật vậy.

"Chú ơi... Em bắt đầu đây..."

Sở Kiều vươn đầu lưỡi nhỏ, liếʍ một cái câu đi một đóa hoa nhỏ điểm xuyết trên qυყ đầυ, nhưng kem tràn ra lại chảy xuống rãnh qυყ đầυ, nhuộm đỉnh người đàn ông thành một vòng trắng.

Sở Kiều lại phải thè đầu lưỡi ra, liếʍ vòng quanh rãnh qυყ đầυ một vòng, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng chùn chụt, rồi theo đường cong của lớp kem chảy xuống, đầu lưỡi nhảy múa trên thân côn ŧᏂịŧ, từng chút để kem tràn vào bụng.

"Hô... Thật ngọt ~" Cô bóp quá nhiều, ăn được một nửa thì thấy hơi ngấy, dứt khoát không ăn nữa, vươn ngón tay ra, phết đều phần kem còn lại lên thân gậy, ngay cả hai trứng dái xù xì cũng không buông tha, giống như một người thợ đang trang trí cho kiệt tác của mình.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp phối hợp với kem bôi trơn, không ngừng trêu chọc ở hạ thể, Sở Mân Thâm chỉ cảm thấy ƈôи ŧɦịŧ của mình trướng đến sinh đau. Hắn sớm đã ăn xong món cuối cùng, lưỡi to thọc thẳng vào trong hoa kính, dùng hành động thực tế nói cho cô gái nhỏ của hắn, cái gì mới gọi là " ăn ".

"A a ~"

Đầu lưỡi nóng rực tách ra mép thịt, động tác trong tay Sở Kiều khựng lại, hạ thể truyền đến tê dại làm cô hô hấp dồn dập, động tác gấp gáp hôn nút của người đàn ông cũng làm cô động tình không thôi. Cuối cùng cô cũng ngừng đùa giỡn, há miệng, đem côn ŧɦịŧ dựng đứng của người đàn ông ăn vào trong miệng.

"Hô ~ hô ư ~"

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, trong nhà lại là một mảnh kiều diễm.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông rốt cuộc ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt cương nghị của hắn giờ phút này ửng hồng một mảnh, đôi mắt ưng cũng nhuộm vẻ tình sắc. Hắn ngồi dậy, cô gái nhỏ trên bàn đang nghiêng đầu ngậm côn ŧɦịŧ của hắn cũng theo động tác của hắn mà ngồi dậy, miệng không ngừng ngậm mυ'ŧ.

Cô gái ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn, giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất trên đời. Sở Mân Thâm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ấn đầu cô xuống, hạ thể một trận thọc vào rút ra bắn từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào trong miệng cô gái.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông vừa nồng vừa nhiều, Sở Kiều cố gắng nuốt xuống, nhưng vẫn có chút trào ra khóe miệng.

Sở Mân Thâm thương tiếc lau đi, "Tiểu nghịch ngợm... Ăn ngon không?"

Sở Kiều giơ tay, Sở Mân Thâm hiểu ý cúi người xuống, tùy ý để cô vòng tay qua cổ mình, bế cô lên khỏi bàn.

"Ăn ngon..." Sở Kiều nuốt hết toàn bộ tinh hoa của người đàn ông, "Chỉ cần là của chú... Đều ăn ngon..."

Ánh mắt trấn tĩnh của Sở Mân Thâm lại một lần nữa tối sầm lại, ôm cô đi vào phòng tắm.

"Vậy đêm nay... Chú nhất định cho em ăn no..."

*

Bị người đàn ông lăn qua lộn lại đút ăn cả đêm, rốt cuộc bản thân Sở Kiều cũng cảm nhận được, " ăn đến no " là ý gì.

"Hô... Từ bỏ..."

Ánh nắng sớm mai chiếu rọi vào phòng, trong giấc ngủ, cảm thấy hạ thể có thứ gì đó chọc vào, Sở Kiều khép chặt đôi chân vô lực, mơ hồ nỉ non.

"Nha đầu ngốc," Sở Mân Thâm nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, "Ngoan, mở chân ra, chú bôi thuốc cho em."

Hắn có chút hối hận, tối hôm qua quá làm càn, nhưng nhìn người đang ngủ, hắn lại nở nụ cười. Còn không phải nha đầu này trêu chọc hắn, khiến hắn không kiềm chế được sao.

Nghe Sở Mân Thâm nói như vậy, Sở Kiều mới mơ mơ màng màng mở chân ra, dáng vẻ tín nhiệm nhìn không sót một chút gì, làm cho trong lòng Sở Mân Thâm mềm nhũn.

Hắn cẩn thận bôi thuốc mỡ mua bên ngoài lên thịt non đỏ hồng cùng bên trong hoa huyệt, lại nhịn không được động đậy ngón tay trong lối đi ấm áp, dẫn tới cô gái phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

"Được rồi, không làm em nữa."

Hắn thu tay lại, kéo chăn đắp lên người cô gái.

Để cho cô gái tiếp tục ngủ bù, Sở Mân Thâm tinh thần sung mãn bắt đầu dọn dẹp toàn bộ căn nhà bị biến thành bừa bộn đêm qua.

Hầu như ở mỗi ngóc ngách trong căn nhà này họ đều đã làm qua, Sở Mân Thâm hiện tại nhớ tới đều có chút đỏ bừng lỗ tai. Bản thân quả thực quá túng dục.

Nhặt lên mảnh vải sớm đã rách nát mà mình mặc đêm qua, Sở Mân Thâm không vứt đi, ngược lại giặt sạch phơi khô rồi cất nó vào một chiếc hộp dưới cây thông Noel.

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng đây là món quà cô gái nhỏ của hắn tặng cho hắn, cũng không thể vứt đi được.

Lại nhặt quần áo hôm qua đã cởi trên ghế sô pha lên, chiếc hộp nhỏ trong túi quần theo đó trượt ra ngoài.

Sở Mân Thâm cầm trong tay, cười khẽ một tiếng.

Hắn vốn định dùng cái này để xoa dịu nội tâm bất an của mình.

Nhưng cô gái nhỏ của hắn hình như đã nhận ra nỗi bất an của hắn, thế nên hôm qua mới có thể sắp xếp một phen như vậy. Cô hành động thực tế của mình để nói với hắn.

Tình yêu của cô dành cho hắn, không ít hơn của hắn.

Quá khứ là như vậy, hiện tại, tương lai cũng vẫn không thay đổi.

Sở Mân Thâm lấy món đồ trong hộp ra, rón rén đi vào phòng ngủ.

Cô gái trên giường ngủ say sưa, khuôn mặt ửng đỏ, đáng yêu vô cùng.

Sở Mân Thâm nhẹ nhàng nâng cổ tay Sở Kiều lộ bên ngoài chăn lên, đeo chiếc nhẫn trong tay vào ngón tay áp út của cô.

"Kiều Kiều, tôi yêu em."

Dù chúng ta không thể kết hôn, không thể nói cho cả thế giới biết, nhưng tôi yêu em, đến chết cũng không thay đổi.

Hắn cúi đầu đặt lên môi Sở Kiều một nụ hôn, mà cô gái trên giường, giờ phút này dường như đang mơ thấy một đẹp, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.