Nuông Chiều Nhục Dục

TG5 Chương 38: Diêm đại ca, em yêu anh ( hoàn )

Trên cổ bị mũi đao kề lên, nhiệt độ lạnh lẽo nhắc nhở Sở Kiều, giờ phút này tình thế nguy hiểm đến mức nào.

"Sở tiểu thư không muốn hợp tác... Vừa lúc, tôi cũng không muốn."

Giọng ả rít lên như một con rắn độc khè khè bên tai, Đỗ Khê Nhược nhìn Diêm Chiến cách đó không xa đá văng Đỗ Thọ Vinh, giơ súng nhắm vào mình mà trong mắt lại lộ rõ nét kinh hoảng, cô ta cười sảng khoái, "Đỗ Khê Nhược tôi chỉ có một cái mệnh tiện, chính là không biết Diêm đô đốc, có bỏ được đóa kiều hoa trong tay tôi hay không đây?"

Cô ta vừa nói, dưới tay vừa dùng sức thêm vài phần, trên cần cổ trắng nõn của Sở Kiều rất nhanh đã chảy ra máu.

"Cô chớ làm càn," Diêm Chiến nâng súng lên, làm một động tác không có tính uy hϊếp, "Cô muốn cái gì cũng được, đừng động đến em ấy."

Sở Kiều giờ phút này đang chán nản

Cô không chỉ có một lần ngã quỵ trên người nữ chính này, rốt cuộc nguyên nhân vẫn là do bản thân quá mức tự đại.

Phong bế 419 có thể thông báo tin tức cho mình còn không nói, trong thế giới này còn luôn ỷ lại nam chính, cho tới bây giờ bị người ta bắt làm con tin, quả thực chính là ngoài ý liệu.

"Ha ha, tôi muốn cái gì..." Đỗ Khê Nhược nhướng mày, "Tôi đương nhiên muốn phần bảo tàng này."

Đám người có tiền có thế này làm sao hiểu được, tiền quan trọng với cô ta như thế nào.

Có mớ tài bảo này, cô ta không cần phải khom lưng hạ khí làm ngũ di thái gì đó nữa, không cần phải tâng bốc nịnh bợ đám đàn ông kia nữa, không cần phải phụng lệnh cha nuôi làm bất cứ điều gì... Đúng rồi, hiện giờ cô ta cũng không cần nữa... Ha ha, rốt cuộc, ông ta đã chết rồi.

"Có thể. Bảo tàng tất cả đều thuộc về cô, tôi không muốn gì hết," Diêm Chiến không chút do dự, "Chỉ cần cô trả lại em ấy cho tôi là được."

Ở trong lòng hắn, không có gì có thể quan trọng hơn Sở Kiều.

"Chậc," Đỗ Khê Nhược không biết vì sao, thấy Diêm Chiến thâm tình như vậy đối với ả đàn bà mình bắt trong tay, một cỗ ghen ghét xông thẳng lên đầu cô ta, "Sở tiểu thư thật có phúc khí..." Dựa vào cái gì!

"..." Sở Kiều cảm thấy đau đớn trên cổ mình lại tăng thêm vài phần, trong lòng biết lời nói của Diêm Chiến đã chọc trúng điểm đau của nữ chính này, chỉ có thể âm thầm nháy mắt ra hiệu với người đàn ông: Đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!

Mắt thấy Diêm Chiến phất tay cho đám thủ hạ rời khỏi địa cung, rất nhanh bên trong Phật tháp chỉ còn lại ba người bọn họ.

Sở Kiều giật giật ngón tay, khẩu Browning của cô bị kẹp ở sau eo, bây giờ không thể lấy ra, đành phải tìm thời cơ. Máu trên cổ đã sắp nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng, Sở Kiều có chút choáng váng, nghĩ thầm, cô gái này xuống tay tàn nhẫn như vậy, phỏng chừng là cắt trúng động mạch chủ rồi.

Mà Diêm Chiến giờ phút này trong mắt cũng tràn đầy lo lắng.

Khuôn mặt của cô gái tái nhợt, hắn oán giận mình sơ suất không thôi.

"Ngay cả khi cô có được bảo tàng, làm thế nào một mình cô có thể vận chuyển ra ngoài?" Hắn mở miệng, hướng dẫn từng bước.

"Hừ, chúng tôi có người dưới chân núi," Đỗ Khê Nhược uy hϊếp Diêm Chiến, "Anh lệnh cho người của anh rút lui hết đi! Tôi chuyển bảo tàng đi rồi, tự nhiên sẽ trả lại vị hôn thê Kiều Kiều của anh cho anh!"

"Tôi để người của tôi lui lại, tôi có thể giúp cô chuyển mọi thứ ra khỏi Tấn Trung," Diêm Chiến không đồng ý với lời nói của Đỗ Khê Nhược, từng bước đi về phía cô ta, "Nhưng cô phải trả em ấy lại cho tôi ngay bây giờ!"

Đỗ Khê Nhược sao có thể đồng ý, giờ phút này toàn thân cô ta đều là gai nhọn, trong mắt lóe lên thần sắc điên cuồng, "Anh đừng tới đây! Tôi cảnh cáo anh! Anh tới đây tôi liền gϊếŧ cô ta!"

Diêm Chiến dừng bước. Nhưng Sở Kiều giờ phút này lại ngẩng đầu, trên gương mặt tái nhợt là một đôi mắt đen láy, cùng Diêm Chiến nhìn nhau trong chốc lát.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, Đỗ Khê Nhược chỉ cảm thấy bụng mình bị cùi chỏ của người trước mặt đánh trúng, lực đạo ép buộc trên cánh tay Sở Kiều hơi nới lỏng ra, Sở Kiều liền linh hoạt rụt người lại, Diêm Chiến theo đó nổ súng, mà Sở Kiều cũng móc khẩu Browning bên hông ra.

"Đoàng."

"Đoàng."

Sau hai tiếng súng vang lên, " keng " một tiếng, thanh đao sắc bén rơi xuống, Đỗ Khê Nhược ngã thẳng xuống đất, mà Sở Kiều cuối cùng cũng quay lại vòng ôm của Diêm Chiến.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều!?"

Trước mắt cô có chút choáng váng, cảm giác được thể lực đang trôi đi cùng với cơn buồn ngủ nặng nề.

Cô có chút tiếc nuối.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được được sinh mệnh của cơ thể này đang trôi đi.

Nhiệm vụ lần này, hẳn là xem như thất bại đi?

Nếu cô chết ở chỗ này, liệu còn có thể quay lại thế giới ban đầu của mình không?

Sở Kiều miên man suy nghĩ, trong lúc mê mê mang mang, bên tai là tiếng kêu kinh hoảng của người đàn ông. "Kiều Kiều, Kiều Kiều, em đừng chết..."

Diêm đại ca... Thực xin lỗi a.

Môi cô mấp máy, không tiếng động thì thào.

Cảm ơn vì đã cưng chiều em, quan tâm em, bảo vệ em như vậy.

Dù không thể tiếp tục ở bên anh, nhưng ... Em yêu anh.

"Em đừng nhắm mắt, đừng..."

"Mau, mau mở miệng..."

Có âm thanh lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt.

Giọng nói kinh hoảng của Diêm Chiến ở bên tai cô càng ngày càng xa, Sở Kiều chỉ cảm thấy trước khi cô hoàn toàn hôn mê, có chất lỏng nào đó mãnh liệt tràn vào trong miệng mình, mằn mặn âm ấm, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống.

【 Đinh ——】

【 Thế giới: 《 Đại lão bá yêu tiểu đào thê 》, thể dịch thu thập xong, tỷ lệ hoàn thành mục tiêu: 100%.】

【 Nam chính Diêm Chiến công lược thành công. 】

【 Đang chuẩn bị truyền tống... 】

【 Ba... 】

"Kiều Kiều, đừng sợ."

【 Hai... 】

"Em sẽ không chết."

【 Một. 】

"Nhớ ngoan ngoãn đợi tôi ở thế giới tiếp theo."