Nuông Chiều Nhục Dục

TG3 Chương 35: Cháu trai lớn (H)

Niên Nguyệt không ở lại nhà Hạ Tư Niên quá lâu.

Mối hận kéo dài nhiều năm hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm, thậm chí bởi vậy mà cô đã cô phụ người đàn ông yêu cô sâu sắc, điều này đối với ngườii luôn mạnh mẽ như Nguyệt phu nhân mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích to lớn.

Ngay cả tình cảm của mình cũng xử lý không xong, Niên Nguyệt cũng không có lập trường để nghi ngờ tình cảm giữa Sở Kiều cùng Hạ Tư Niên, vội vàng mà đi, chỉ mang theo chiếc đồng hồ quả quýt mà Hạ Tư Niên đã nhét vào trong tay cô.

Khi trong phòng chỉ còn lại Sở Kiều cùng Hạ Tư Niên, hai người nhìn nhau.

"Cho nên, cô mẫu của em thật ra là bà anh?" Sở Kiều biến trở về hình người, dựa vào trong lòng Hạ Tư Niên, bắt đầu bẻ ngón tay tính toán mối quan hệ giữa hai người.

"Khụ, là trên danh nghĩa." Hạ Tư Niên sửa đúng.

Sở Kiều mắt điếc tai ngơ, "Vậy A Niên nên là" Cô xoay một vòng, bỗng nhiên chụp lên đùi Hạ Tư Niên.

"Cháu trai lớn của em!?"

"Ha ha ha ha ha!" Sở Kiều rất vui vẻ đối với loại chuyện chiếm tiện nghi trên miệng này với chàng trai, đắc ý vênh váo, "Chào cháu nha, cháu trai lớn! Có phải cháu nên kính già yêu trẻ, đấm vai bóp chân gì gì đó cho ta không?"

Hạ Tư Niên nhếch khóe miệng, "Cháu trai lớn" bế cô gái đi vào phòng ngủ.

"Nếu em đã nói " kính già yêu trẻ "," Hạ Tư Niên cố ý dùng háng đỉnh đỉnh vào mông thịt của cô gái, ""Cháu trai nhỏ " của em hiện tại... Đang cần em yêu thương đây..."

"Cháu trai nhỏ . . . gì" Sở Kiều ngay từ đầu còn chưa hiểu, nhưng rất nhanh vật cứng ngắc kia chống vào mông cô làm cô phản ứng lại, "Hạ Tư Niên, anh là tên đại lưu manh!"

Lại một phen mây mưa, Sở Kiều yêu thương " cháu trai nhỏ " yêu đến eo đau lưng mỏi, hận không thể cắn Hạ Tư Niên một ngụm cho hả giận. Hai người ôm ấp nhau trên giường, Hạ Tư Niên vuốt ve đôi tai mèo trên đầu cô gái, đột nhiên nhắc đến những lời Sở Kiều đã nói trước mặt Niên Nguyệt trước đó.

"Kiều Kiều..."

"Em thật sự sẽ bồi anh cùng nhau biến già sao?"

Em có lẽ sẽ có thời gian hàng trăm năm, hàng nghìn năm, chỉ cùng anh ngắn ngủn vài chục năm, có đáng không?

Hạ Tư Niên luyến tiếc mèo con của hắn hy sinh thọ mệnh của cô, nhưng lại ích kỷ muốn cô gái đi cùng mình đến hết cuộc đời.

"Đương nhiên rồi!" Sở Kiều vô tâm vô phế, "Bởi vì em thích anh." Hơn nữa, cô không biết mình có thể ở lại thế giới này bao lâu.

"Ồ?" Hạ Tư Niên có chút bất mãn với câu trả lời của cô gái, xoa xoa phần thịt mềm bên hông cô, "Chỉ là thích? Anh yêu em như vậy, em chỉ thích anh sao?"

Sở Kiều bị giam cầm trong l*иg ngực của chàng trai, chỉ đành cười trốn tránh, "Được rồi được rồi, đương nhiên là yêu anh rồi! -" Cô sáp tới hôn hôn môi Hạ Tư Niên, lời tỏ tình ban nãy của chàng trai ở trước mặt Nguyệt phu nhân, khiến cô không thể không cảm động.

Có một người yêu cô, thương cô, bất kể cô có bộ dáng gì đều trân trọng cô như vậy, làm sao cô có thể không động tâm đây? Cô không thể nào làm như không thấy sự nuông chiều của anh, cũng không thể ngăn cản sự mềm mại trong lòng.

"A Niên, em yêu anh."

Trong đôi mắt nhánh của chàng trai hiện lên vầng sáng, sau đó hắn đè cô gái xuống giường.

"Kiều Kiều, anh cũng yêu em."

Tiểu phôi đản, em có biết, vì câu nói này tôi đã đợi rất lâu rồi không.

Sở Kiều đột nhiên không kịp đề phòng bị chàng trai bắt lấy đôi môi, cái lưỡi to lớn quấn lấy đầu lưỡi cô, mạnh mẽ cướp lấy nước bọt trong miệng cô, như là muốn ăn cả người cô vào bụng.

Sở Kiều bị ép buộc thừa nhận, chỉ cảm thấy lần này tìиɦ ɖu͙ƈ của chàng trai dị thường mãnh liệt cùng bạo liệt. Hai chân cô bị banh ra thật rộng, quấn lên eo chàng trai, nhục huyệt vừa mới thừa hoan hãy còn ửng màu phấn hồng, mép thịt lại một lần nữa bị ngón tay của chàng trai đâm vào mà tách ra, vách thịt ướŧ áŧ như bị chấn kinh mà hút chặt lấy ngón tay thon dài, lại mẫn cảm run rẩy giữa những cú thọc vào rút ra, rất nhanh lại một lần nữa nước nôi tràn lan.

"Ô A Niên..."

Sở Kiều nới lỏng vòng tay ôm chàng trai, cô thực sự là không còn sức lực nữa, cũng không biết người này sao lại có tinh lực sung mãn như thế.

"Gọi anh là chủ nhân!"

Hạ Tư Niên tâm triều dâng trào, ngữ khí lại không cho phép nghi ngờ.

"A a -- chủ nhân nhẹ... Nhẹ một chút"

Côn ŧɦịŧ thô to thay thế ngón tay khẩn cấp đâm vào trong hoa huyệt, Sở Kiều tuy đã thích ứng được với kích thước cực đại của côn ŧɦịŧ, nhưng vách thịt lại bởi vì sự thô lỗ của chàng trai mà cảm thấy một trận đau đớn, Sở Kiều nhịn không được kinh hô ra tiếng.

"Hô... Thực xin lỗi... Kiều Kiều..." Hạ Tư Niên hít vào một hơi, thả chậm tốc độ hạ thân đĩnh động, "Anh rất nhớ em..." Nhớ đến không khống chế được bản thân mình.

Bởi vì em là tất cả tìиɦ ɖu͙ƈ của tôi, bởi vì em có thể điều động tất cả du͙ƈ vọиɠ của tôi.

Sở Kiều có chút không rõ " rất nhớ em " trong miệng chàng trai là có ý gì, trong lòng cô có chút khác thường, nhưng giờ phút này cô vẫn bao dung ôm lấy đầu chàng trai, hôn lên đôi lông mày của hắn, "Không sao, em không có việc gì."

Vừa nói, cô còn vừa chủ động uốn éo phần eo, phối hợp ngậm chặt lấy côn ŧɦịŧ thô to của chàng trai.

"Tiểu yêu tinh" Hạ Tư Niên giờ phút này cũng không muốn giải thích, bàn tay to ôm lấy eo cô gái, bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, mỗi một lần va chạm, đều như muốn cắm sâu vào tận đáy huyệt cô gái, cắm đến trong người cô, trong tim cô, toàn bộ đều là hắn.

"A a... Sâu quá... Chủ nhân... Sâu quá..."

"Kiều Kiều... Thích không? Thích chủ nhân - thao em thế này không?

"A thích thích... Chủ nhân thật lớn -- ƈôи ŧɦịŧ lớn thao Kiều Kiều. . . thật thoải mái... A A"

"Hô... Tiểu yêu tinh... Thật muốn mỗi ngày mang theo em bên người... Mỗi ngày thao em . . . tùy thời tùy chỗ thao em. . ." Những lời thẳng thắn này của Hạ Tư Niên thật không giống ngày thường cấm dục lại nội liễm, mà càng giống như một người tầm bảo kiềm nén chia ly đã lâu cuối cùng cũng tìm lại được bảo bối của mình.

"A a... Vậy chủ nhân... Mỗi... Mỗi ngày đều mang theo Kiều Kiều bên người... Tùy thời tùy chỗ a thao Kiều Kiều... A a ~" Sở Kiều cảm nhận được sự va chạm ngày càng mãnh liệt, trong miệng đứt quãng đáp lại lời nói dâʍ đãиɠ của chàng trai.

"Được... Như em mong muốn" Hạ Tư Niên áp sát cơ thể mình lên người cô gái,, ngực dán ngực, mặt đối mặt, hô hấp quyện vào nhau, cơ thể quấn lấy nhau, "Tiểu phôi đản -- càng ngày càng dâʍ đãиɠ."

"A..." Sở Kiều giảo biện phản bác, "Còn không phải còn không phải... Bị anh dạy dỗ..."

Chàng trai sau khi nghe xong, phát ra tiếng cười trầm thấp suиɠ sướиɠ, "A đúng vậy... Tiểu bảo bối của tôi... Tôi chờ em... Cho tôi kinh hỉ lớn hơn nữa..."

Nói xong, hắn dán môi lên nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt cô gái, hạ thân hung hăng đĩnh động, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đυ.c, toàn bộ bắn vào trong cơ thể Sở Kiều.