"A ~~ sư tôn... Nhanh, nhanh lên một chút ~"
Sở Kiều bị nam nhân thọc vào rút ra va chạm mạnh mẽ mà dâʍ ŧɦủy̠ văng ra khắp nơi, rồi lại không thỏa mãn với động tác không nhanh không chậm của Lăng Việt, chống lên ngực hắn, dùng âm thanh vụn vặt thúc giục.
"Nhanh một chút?"
Nam nhân giờ phút này vốn còn muốn khắc chế mình một chút, thế nhưng tiểu yêu tinh trên người quá mức câu nhân, lúc này lại còn dùng lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn. Vốn đối với tiểu đồ nhi hết mực cưng chiều, Lăng Việt bèn xoay người lại, đè chặt thiếu nữ cơ khát lại dâʍ đãиɠ ở dưới thân.
Trên bãi cỏ không biết từ khi nào đã được nam nhân trải lên một tấm thảm trắng, tấm lưng trần trụi của Sở Kiều dán lên mặt trên, hôn lên dàn da mềm mại của nàng.
Nam nhân chống trên mặt đất chăm chú nhìn nàng, Sở Kiều lại lần nữa câu lấy cổ Lăng Việt, dâng lên đôi môi anh đào của mình.
Bắp chân câu lấy thắt lưng nam nhân, hạ thể của cả hai áp chặt vào nhau, nam nhân vừa cướp đoạt nước bọt trong khoang miệng thiếu nữ, vừa bắt đầu nhanh chóng mạnh mẽ thọc vào rút ra.
Bạch bạch. Bạch bạch.
Trong màn đêm dày đặc, ngoại trừ lác đác có tiếng côn trùng kêu ran trong rừng, thì chỉ còn tiếng da thịt va vào nhau bành bạch khi hai người giao hợp, cùng với tiếng rêи ɾỉ mềm mại uyển chuyển của thiếu nữ.
Sở Kiều bị thao đến mức sớm đã không còn sức câu lấy người, chỉ có thể nằm ngửa thừa nhận sự va chạm của nam nhân.
"Kiều Nhi... Kiều Nhi..."
Lăng Việt không biết thọc vào rút ra bao nhiêu lần, rốt cuộc nhịn không được du͙ƈ vọиɠ muốn bắn tinh, hắn nhìn khuôn mặt thất thần nhưng vẫn vũ mị như cũ của tiểu đồ nhi, trong mắt có chút xin lỗi cùng luyến tiếc.
Một khi nguyên dương của hắn bắn vào, dung hòa cùng nguyên âm của Sở Kiều, thân thể lô đỉnh bị đoạt đi nguyên âm, mặc dù công năng bị khai phá, nhưng tốc độ tu luyện sau này của Sở Kiều sẽ lại lần nữa bị chậm lại.
"Xin lỗi Kiều Nhi..."
Sở Kiều nghe được lời xin lỗi của nam nhân bên tai, có chút buồn cười, lại có chút chua xót, sư tôn thật là, không có lúc nào là không lo lắng cho nàng.
Nàng hôn người nam nhân này thật sâu, tiểu huyệt dùng sức co chặt, dùng ánh mắt và hành động nói với hắn, nàng không hối hận.
Bắn vào đi, sư tôn.
Chiếm hữu ta, sư tôn.
Lăng Việt dường như nghe được những lời Sở Kiều không nói ra khỏi miệng, đáp lại bằng một nụ hôn thâm tình mà bá đạo, hạ thân cấp tốc va chạm, rốt cuộc đem nguyên dương đậm đặc, bắn sâu vào bên trong lối đi của thiếu nữ.
"A —— a a ——"
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ mang theo hơi lạnh giống như con rắn, bắn vào hoa huyệt Sở Kiều, len vào đáy huyệŧ. Sở Kiều bị bắn đến kɦoáı ƈảʍ trào dâng, chỗ sâu trong đáy huyệŧ theo đó mà bắn ra nguyên âm.
Hai luồng chất lỏng hội tụ quấn quýt lấy nhau tại đáy huyệŧ, như thiên lôi câu địa hỏa, nhanh chóng dung hợp thành một thể, xoay tròn rồi ngưng tụ ở đáy huyệŧ của thiếu nữ, dần dần chia làm hai giọt tinh phách đậm đặc, một giọt lơ lửng ở trung tâm đan điền của Sở Kiều, còn giọt kia, giống như là bị cái gì đó hấp dẫn, chui ra khỏi đáy huyệŧ Sở Kiều, bắn vào trong mã mắt của nam căn cực đại vẫn chôn trong cơ thể thiếu nữ như cũ.
Lăng Việt rất nhanh liền cảm nhận được giọt tinh phách từ ƈôи ŧɦịŧ chui vào đan điền của hắn, hắn vốn định khống chế giọt chất lỏng kia điều tra một phen, không ngờ tinh phách nọ trực tiếp bốc hơi lan ra trong đan điền hắn, chỉ trong chớp mắt liền len lỏi vào kinh mạch tứ chi bách hài của hắn.
Hắn biết tiểu đồ nhi sẽ không hại hắn, nhưng về thân thể lô đỉnh trời sinh, hắn cũng chỉ biết đại khái, không rõ biến hóa thế này là từ đâu mà đến, sẽ dẫn đến loại phản ứng gì.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, hắn phát hiện 《 Cửu Thiên Huyền Băng Quyết 》trong cơ thể bị đình trệ ở chuyển thứ bảy đại viên mãn, đã lâu không có động tĩnh thế nhưng tự động vận chuyển! Mà đồng thời, chân khí bị " Hợp Hoan Tán " giam cầm cũng đột phá áp chế, lại lần nữa có thể để hắn điều động.
Lăng Việt mở ra một đôi mắt sáng, dùng tư thế hiện tại của hai người, bế Sở Kiều lên bay về phía hồ nước bên cạnh.
Bởi vì giờ phút này, hắn sắp tiến giai!