Sở Kiều nằm sấp trên người Lăng Việt, mặc cho hai bàn tay to lớn của nam nhân xoa nắn cặp mông non mềm của nàng, chính mình thì theo động tác của Lăng Việt, như một con thuyền nhỏ trên mặt hồ gợn sóng, nhấp nhô cơ thể lên xuống, đặc biệt là nửa người dưới, vừa hưởng thụ được nam nhân xoa bóp, vừa nhẹ nhàng cọ xát lên nơi nào đó dựng thẳng của nam nhân.
Nàng vùi đầu xuống, liếʍ ɭáρ núʍ ѵú màu nâu đỏ của nam nhân.
Sở Kiều có chút xấu xa vươn cái lưỡi nhỏ, gảy gảy hạt châu trên l*иg ngực cường tráng, thỉnh thoảng nhe răng nhẹ nhàng dây cắn, muốn nhìn thấy khuôn mặt luôn luôn cấm dục của sư tôn đổi sắc.
Nâng đôi mắt sáng ngời ánh nước lên, lại phát hiện sư tôn vẫn như cũ là biểu tình dù núi Thái Sơn có sập trước mặt thì mặt vẫn không đổi sắc, chẳng qua, đôi mắt xanh thẳm trầm lắng kia, trở nên càng thêm thâm sâu, như muốn hút lấy nàng vào trong.
Nàng không phục, miệng càng thêm biến đổi đa dạng mà liếʍ cắи ʍút̼ mát, nhưng nàng không nghĩ rằng du͙ƈ vọиɠ của nam nhân không bao giờ biểu hiện ra mặt mà là ở trong hành động.
Vì thế, trong lúc nàng hết sức chuyên chú chơi đùa núʍ ѵú của nam nhân, nửa người dưới của mình đã hoàn toàn bị nam nhân khống chế, bàn tay vuốt ve cặp mông cũng dần dần mò xuống phía dưới, không biết từ lúc nào đã cởi bỏ tiết khố của nàng, xâm nhập vào hoa phùng của nàng.
Hoa huyệt của thiếu nữ giờ phút này sớm đã lênh láng nước, nước chảy róc rách, đầu ngón tay của Lăng Việt đẩy cánh hoa sang hai bên, liền có dâʍ ɖịƈɦ theo đó tràn ra. Ánh mắt hắn càng thêm sâu, hai ngón tay thon dài thuận lợi tách hai mảnh môi âʍ ɦộ của thiếu nữ ra, chậm rãi cắm vào bên trong.
"A ưʍ..."
Dị vật xâm lấn làm Sở Kiều mẫn cảm kêu ra tiếng, hoa huyệt hư không hút thật chặt ngón tay của nam nhân, không muốn buông ra.
Lăng Việt hiển nhiên bị phản ứng của thiếu nữ lấy lòng, hắn tiếp tục khai phá, chậm rãi thọc vào rút ra, thấy thiếu nữ đã hơi thả lỏng, mới tăng thêm ngón thứ ba.
"Ưm ~ sư tôn... Mau tiến vào ~"
Bụng dưới của Sở Kiều ngứa ngáy nóng rực, dược lực Hợp Hoan Tán sớm đã thấm vào kinh mạch, tiểu huyệt của nàng cũng bởi vậy mà cảm thấy cực độ hư không, không thỏa mãn với ngón tay thon dài, nàng càng khát vọng có thứ gì đó to lớn lấp đầy nàng.
Lăng Việt kỳ thật cũng đã nhịn đến cực hạn.
Trong lòng hắn vốn mang theo du͙ƈ vọиɠ với Sở Kiều, lại thêm sự ăn mòn của dược lực Hợp Hoan Tán, giờ phút này ƈôи ŧɦịŧ của hắn đã thô to đến kinh người.
Vốn định khai phá thêm chút nữa, để giảm bớt chút đau đớn thiếu nữ, thế nhưng sau khi nghe câu nói như mời gọi lại như câu dẫn của Sở Kiều, cuối cùng hắn rút ngón tay về, thay vào đó là côn ŧɦịŧ của mình.
"Chỉ như vậy mà chờ không kịp rồi? Hử?"
Lăng Việt vừa hỏi, vừa ôm eo thiếu nữ, chậm rãi ấn xuống, thong thả mà hữu lực cắm ƈôи ŧɦịŧ vào trong tiểu huyệt.
"A... Ưm a... Đúng vậy..." Sở Kiều ngửa đầu, chịu đựng cảm giác xé rách do côn ŧɦịŧ mang đến, đôi mắt mị hoặc nhìn nam nhân.
"Chờ không kịp... Chờ không kịp muốn ăn côn ŧɦịŧ lớn của sư tôn..."
Lăng Việt thật sự là yêu muốn chết dáng vẻ vừa mị nhân vừa dáng yêu này của Sở Kiều, một lần nữa hôn lên, một bên hơi nới lỏng cánh tay đang ôm thiếu nữ, hạ thân theo đó đẩy lên.
Phụt ——
Sở Kiều không có ngoại lực, cứ như vậy ngồi thẳng xuống, côn ŧɦịŧ của nam nhân cũng theo đó hung hăng cắm phập vào hoa tâm.
"A a a ——"
Trong nháy mắt nàng bị đâm đến thất thần, nhưng giây tiếp theo, kɦoáı ƈảʍ liền ập vào mặt.
Lăng Việt hôn môi nàng, dùng đầu lưỡi to lớn nút lấy lưỡi nàng, trong khi cặp chân thon chắc dùng sức, không nhanh không chậm bắt đầu đưa đẩy đâm chọc, ƈôи ŧɦịŧ thô dài ra vào thuận lợi trong hoa huyệt lênh láng nước, không ngừng cọ xát bên trong lối đi mềm mại mà lại mang theo lực hút chặt chẽ của thiếu nữ, thọc vào rút ra.