Thì ra... là như vậy sao.
Sở Kiều ngoan ngoãn tựa vào trên người nam nhân, ngẩng đầu lắng nghe sư tôn phổ cập kiến thức cho nàng về nguồn gốc cùng chỗ đặc biệt của thân thể lô đỉnh trời sinh.
Trên người nàng đang khoác ngoại bào của nam nhân, y sam thật dài che khuất cơ thể xinh đẹp mê người của nàng, cả người trông như tiểu cô nương mặc trộm y phục của người lớn. Bên tai là nam nhân tận tình khuyên bảo cùng lo lắng cho thể chất của nàng, nhưng nàng lại vẫn nghịch ống tay áo rộng thùng thình, kéo nó tới kéo lui.
"Kiều Nhi!"
Bàn tay to lớn nắm lấy cằm nàng, Sở Kiều bị ép ngẩng đầu lên, đối mặt với người nam nhân.
"Có nghe lời vi sư nói không?"
Sắc mặt Lăng Việt hơi trầm xuống, nhìn bộ dáng không chút để ý của Sở Kiều, trong lòng hơi giận.
Chính hắn giờ phút này có chút nghĩ mà sợ, sợ nếu như hắn vẫn không phát hiện ra thể chất của Sở Kiều, nếu như tiểu đồ nhi có một ngày bị người ta phát hiện ra bí mật thân thể, giống như đạo lữ của vị Tiên Quân năm đó, bị tu sĩ lòng dạ khó lường bắt đi làm lô đỉnh, thải bổ làm nhục. Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng như vậy, hắn liền không kìm nén được tức giận trong lòng.
"Quyết không thể để cho những người khác biết thân thể lô đỉnh của nàng, đây là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân nàng, biết không!"
Thấy Sở Kiều không thèm để ý như thế, hắn sợ đến một lúc nào đó bởi vì sơ sẩy mà nàng sẽ bỏ mạng, nhịn không được tức giận.
Sở Kiều ngây người nhìn sư tôn nhà mình, có chút kinh ngạc trước sự tức giận hiếm thấy của nam nhân.
Phải biết rằng, Lăng Việt tuy nói là nghiêm sư, nhưng đối với nàng thật sự có thể nói là cưng chiều, ngoại trừ việc tu luyện, đối với nàng có thể nói là hữu cầu tất ứng. Chưa bao giờ nói chuyện với nàng bằng giọng điệu nặng nề thế này.
Sở Kiều bởi vì biết cốt truyện trong nguyên tác, nên hiểu rất rõ thể chất của mình. Mục đích nàng đến thế giới này vốn không phải vì trường sinh, tu chân chẳng qua chỉ là thủ đoạn cần thiết để nàng tiếp cận nam chính cũng như vì để cầu sinh tồn mà thôi. Thể chất này đối với nàng mà nói đích thưc là một phiền toái, nhưng nàng cũng không quá mức đặt nó trong lòng. Dù sao nàng chưa bao giờ bởi vì thể chất này mà bị thương tổn gì, hơn nữa nàng đến từ thời đại hòa bình, nói thật vẫn chưa lĩnh hội rõ ràng sự tàn khốc của Tu Chân giới.
Nhưng sau đó lại nghĩ đến, sư tôn giờ phút này biểu hiện như vậy, không phải chính là để ý đến nàng, trong lòng có nàng hay sao?
Nàng không sợ vẻ mặt nghiêm túc lúc này của sư tôn, ngược lại cười hì hì quay người lại, dán sát vào hôn lên má người nam nhân.
"Được rồi, được rồi," Sở Kiều cầm bàn tay to lớn của người nam nhân lắc lắc, "Yên tâm đi sư tôn, ngoại trừ chàng, ai cũng sẽ không biết."
"Dù sao ~" nàng cọ cọ mông mình vào háng nam nhân, "Ngoại trừ sư tôn, cũng không ai có thể làm loại chuyện này với ta nha ~"
Lời tuy không nói rõ, nhưng trong lòng hai người đều biết là chuyện gì.
"Hơn nữa."
"Có sư tôn ở đây," Cặp mắt Sở Kiều lấp lánh rạng ngời, tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại đối với người nam nhân, "Ta không sợ chút nào!"
Lăng Việt bật cười, biểu tình nghiêm túc vì câu nói của thiếu nữ nói mà nhu hòa xuống, rõ ràng vô cùng hưởng thụ. Hắn nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn đầy thịt của Sở Kiều, "Tiểu quỷ lanh lợi."
Hắn là người có tâm tính kiên định, một khi đã quyết định thì sẽ không hối hận.
Tuy rằng trước hôm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh một mối quan hệ vượt quá quan hệ thầy trò cùng tiểu đồ nhi —— được rồi, hắn thừa nhận trong nội tâm mình có lẽ nghĩ tới —— nhưng khi thật sự đã đi tới một bước này, hắn cũng sẽ không bởi vì cái nhìn của thế tục mà phủ định những chuyện mình đã làm.
Trước kia hắn chỉ có một mình, không biết cô độc là gì.
Nhưng chỉ khi chân chính cảm nhận được sự ấm áp, mới hiểu được ấm áp trân quý nhường nào.
Sở Kiều đã mang màu sắc tươi sáng đến với thế giới trắng tinh của hắn, mà hắn cũng vì màu sắc này mà trở nên càng thêm sống động. Hắn luyến tiếc, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trong lòng Lăng Việt nghĩ như vậy, nhưng không hề nói ra. Hắn chưa bao giờ là hạng người hoa ngôn xảo ngữ, trong lòng đã có quyết định, cũng sẽ không mở miệng đảm bảo. Vì thế, cứ như vậy là được rồi.
Cứ tựa vào nhau thế này, hai người ngồi tựa đầu vào vai nhau, bầu không khí thoáng vẻ triền miên cùng ấm áp.
Sở Kiều có phần thích bầu không khí như thế này.
Nàng được một thân hình rộng lớn và rắn chắc ôm vào trong lòng, cảm giác an toàn và đáng tin cậy như thế, khiến người ta quyến luyến không thôi.
Khoảnh khắc ấm áp này không kéo dài được lâu.
Bởi vì không lâu sau, một tia sáng từ bên ngoài động phủ bắn vào, Lăng Việt duỗi tay kẹp lấy, đó là thông tin phù được Tu Chân giới sử dụng để truyền tin tức.
Lăng Việt thi thuật mở ra, lướt nhanh qua, lá bùa liền bốc cháy trên đầu ngón tay, chỉ trong chốc lát đã không còn dấu vết.
"Hiện nàng mới lên Trúc Cơ, đoạn thời gian này phải hảo hảo củng cố tu vi," Lăng Việt đốt phù xong, thay Sở Kiều gom lại y sam trên người, nói, "Vi sư nhớ rõ trong Tàng Kinh Các của tông môn có cất giữ một số sách liên quan đến thể chất đặc thù, nàng tìm đọc thử xem."
Sở Kiều nghe được lời này của Lăng Việt như là đang dặn dò trước khi rời đi, bèn vội vàng cầm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt nam nhân, "Sư tôn, người phải đi sao?"
Lăng Việt thân là trưởng lão của Hạo Khí Tông, tuy quyền lực rất lớn, nhưng trách nhiệm đồng dạng cũng không nhỏ. Mặc dù phần lớn thời gian hắn đều ở đỉnh Lãng Phong tu luyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số việc quan trọng cần hắn phải ra mặt giải quyết.
"Ừ," Lăng Việt gật đầu, "Phải đi ra ngoài một chuyến, ngắn thì mấy năm, dài thì... Mười mấy năm."
"Lâu như vậy sao!?" Sở Kiều đứng dậy, cau mày chu môi, đối với việc sắp chia ly rất là bất mãn. Tuy nói tu chân không có ngày tháng, nhưng lúc này thật vất vả mới bồi dưỡng được chút tình cảm, mới đó mà phải xa nhau lâu như vậy!? Quả thực chính là quá đáng giận.
"A," Lăng Việt dùng ngón cái xoa xoa đôi môi mềm mại của thiếu nữ, trong lòng hơi động, "Kiều Nhi đây là, luyến tiếc vi sư sao?"
"Đương nhiên rồi!" Sở Kiều chồm tới cắn một ngụm lên hầu kết nam nhân, căm giận, "Sư tôn người chính là của ta! Toàn thân trên dưới đều là của ta! Thật vất vả mới có được bảo vật lại muốn rời ta mà đi, ta làm sao bỏ được!?"
Hóa ra ... Hắn không phải là của chính hắn nữa sao?
Hơn nữa... Còn biến thành bảo vật chỉ thuộc về thiếu nữ?
Để mặc thiếu nữ liếʍ cắn hầu kết hắn cho hả giận, trong cổ họng Lăng Việt chuyển động, truyền đến ý cười trầm thấp.
"Bảo vật tuy tạm thời rời đi, nhưng lại sớm đã nhận chủ."
"Mà chủ nhân hắn nhận định... Chỉ có một."
Hắn không hề quan tâm đến việc bị phản đối, ngược lại, Lăng Việt rất vui, vui vì Sở Kiều có thể thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình với hắn như vậy.
"Kiều Nhi," hắn hôn lên trán thiếu nữ.
"Nếu muốn gặp vi sư sớm hơn..."
"Hãy thông qua đại hội tông môn, đi tiên đài thí luyện."