Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Sở Kiều không quan tâm quá nhiều đến những chuyện của Lý Mộng Nhi, cũng không biết chú nhà mình ở trong chuyện này, đã xuất ra bao nhiêu lực. Với cô mà nói, nếu chú đã nói giao cho hắn, cô sẽ không quan tâm nữa.
Cô càng quan tâm hơn chuyện mình còn lại bao nhiêu thời gian để có thể lưu lại thế giới này.
Từ sau lần đầu tiên làʍ ŧìиɦ cùng Sở Mân Thâm, cô thường xuyên có thể nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở, báo cho cô biết tiến độ tăng trưởng của nhiệm vụ.
Mặc dù lúc đầu cô còn cảm thấy thời gian còn sớm không vội, cô còn có rất nhiều thời gian làm bạn cùng Sở Mân Thâm, nhưng khi tình cảm giữa hai người ngày càng ấm áp và tần suất tiếp xúc thân thể ngày càng gia tăng, thì sự khó chịu cùng nỗi sợ hãi trong lòng cô cũng tăng lên từng ngày.
Cô không biết khi nào hệ thống sẽ để cô rời khỏi thế giới này, nên càng về sau, cô càng ra sức dùng thủ đoạn cả người quấn lấy Sở Mân Thâm, cả lúc ăn, lúc ngủ, đều không nỡ xa hắn nửa bước. Ngay cả Sở Mân Thâm cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhéo mũi cô trêu "cô gái nhỏ dính người".
"Dám nói em dính người!?" Lại một lần nữa lăn giường xong, Sở Kiều đang nằm sấp trên người Sở Mân Thâm, véo mũi hắn trừng mắt nhìn, "Hừ hừ, có phải chú bắt đầu chê em rồi không!"
"Nào dám a," Sở Mân Thâm nhịn cười, hôn đôi môi đang chu ra kia của Sở Kiều, thành thật nói, "Chú còn lo lắng tiểu Kiều Kiều nhà ta ghét bỏ lão nam nhân như chú đây."
Sở Kiều cười hì hì, "Vậy phải xem biểu hiện của chú nha ~"
"Xem ra chú phải ra sức thêm mới được nha..."
Sở Mân Thâm giả vờ đưa đẩy hạ thân, Sở Kiều sợ tới mức vội vàng đẩy hắn, dỗi, "Eo sắp bị chú làm gãy rồi này, không cho phép lộn xộn nữa!"
Hai người ôm ấp, âu yếm nhau trên giường, Sở Kiều thật hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài mãi, thế nhưng, âm thanh lạnh lẽo lại đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ hy vọng xa vời của cô.
【 Đinh ——】
【 Thế giới: 《 Chú hai quân nhân đẩy ngã tôi》, tỷ lệ hoàn thành mục tiêu: 100%.】
【 Thành công công lược nam chính Sở Mân Thâm. 】
【 Hệ thống đang chuẩn bị ... 】
【 Thời gian truyền tống mười phút đếm ngược bắt đầu. 】
Sở Kiều nhắm mắt lại, thầm hỏi trong đầu.
【419, sau khi tôi rời đi, Sở Mân Thâm cùng Sở Kiều ở thế giới này sẽ thế nào? 】
【 Câu chuyện đã được sửa đổi và thế giới đã ổn định. Các nhân vật và sự kiện sẽ tiếp tục vận chuyển dựa theo quỹ đạo đã chỉnh sửa. 】
Ý tứ chính là, Sở Mân Thâm sẽ không còn liên quan gì tới nữ chính nữa, mà vẫn tiếp tục sinh hoạt cùng " Sở Kiều " trong nguyên tác?
Như vậy... Cũng tốt.
Cô vốn chỉ là một tên trộm, vô sỉ chiếm cứ thời gian mười mấy năm vốn nên thuộc về " Sở Kiều " , cùng với, tình yêu say đắm của Sở Mân Thâm...
Sau khi cô rời đi, những thứ này đều trả lại cho " Sở Kiều "... Tất cả sẽ khôi phục lại bình thường.
Ngoại trừ việc trong thế giới này sẽ không còn sự tồn tại của cô.
Sở Kiều ôm eo Sở Mân Thâm, vùi đầu vào l*иg ngực hắn, giọng nói rầu rĩ truyền vào tai Sở Mân Thâm.
"Chú ơi... Nếu... Nếu có một ngày, em không ở cạnh chú... Liệu chú sẽ quên em sao?" Sở Kiều không biết mình hỏi vấn đề tự lừa mình dối người như vậy có ý nghĩa gì nữa, nhưng cô chính là nhịn không được muốn có một đáp án.
Sở Mân Thâm mặc dù không biết vì sao Sở Kiều lại hỏi một vấn đề như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến câu trả lời của hắn.
"Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không."
Hắn siết chặt cánh tay, cúi đầu hôn hôn vành tai đóa hoa nhỏ trong lòng ngực, "Chỉ cần một ngày Kiều Kiều còn nguyện ý muốn chú, chú vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em..." Mắt hắn trầm xuống, "Nếu một ngày nào đó... Kiều Kiều muốn chạy..."
Sở Mân Thâm có chút không nói được, hắn không muốn có một ngày như vậy chút nào, nhưng vẫn tiếp tục nói bằng ngữ khí hơi chua chát, "Chú sẽ để em đi, chỉ cần... Chỉ cần em có thể cho chú biết em hạnh phúc... Là đủ rồi..."
Sở Kiều chôn trong lòng ngực Sở Mân Thâm lắc đầu nguầy nguậy, cô nào muốn chạy! Cô cũng không muốn rời đi chút nào! Cô không muốn có ngày đó chút nào!
Thế nhưng, kể từ khoảnh khắc cô đồng ý giao dịch với hệ thống, cô đã không còn quyền lựa chọn nữa.
"Chú..." Sở Kiều ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, "Đừng quên em..."
"Em tên Sở Kiều..."
"Sở trong sở hữu vẻ đẹp động lòng người... Kiều trong yêu kiều..."
Vẻ đẹp động lòng người của em chỉ mỗi anh có thể nhìn thấy, vẻ yêu kiều của em cũng chỉ có mình anh biết.
Cảm ơn anh, đã cho em biết ý nghĩa của cái tên này.
Sở Mân Thâm bật cười, "Chú đương nhiên biết Kiều Kiều của chú gọi là gì," hắn hôn lên nốt ruồi son càng lúc càng rực rỡ nơi đuôi mắt Sở Kiều , hứa hẹn, "Kiều Kiều của chú, chú vĩnh viễn sẽ không quên em."
Không, anh sẽ.
Nước mắt Sở Kiều nhịn không được rơi xuống.
Sau khi em rời đi, anh sẽ quên mất em, sau đó yêu một "" Sở Kiều " khác.
Người đó không phải em
Thế nhưng anh lại không biết.
Anh mãi mãi sẽ không biết.
"Chú, chú còn nhớ câu chuyện 《 Hoàng Tử Bé 》 mà chú từng kể cho em nghe không?" Trong đầu vang vọng âm thanh đếm ngược, trong lòng Sở Kiều lại vô cùng bình tĩnh. Cô gối lên cánh tay Sở Mân Thâm, thấp giọng hỏi.
"Ừ, nhớ."
"Chú có nhớ điều cuối cùng Hoàng tử bé nói với người lái máy bay không? Lúc ông ta sắp khởi hành rời đi..."
Sở Kiều tự hỏi tự đáp.
"Cậu ấy nói ——" Ông biết đấy. Đường xa lắm! Tôi không mang nổi cái thân xác này. Nặng lắm. "."
"" Nhưng nó cũng sẽ chỉ như cái vỏ già bỏ lại. "."
Sở Mân Thâm đã vô cùng quen thuộc với câu chuyện này, hắn nghe được nửa câu trên Sở Kiều nói ra, đã lập tức tiếp lời nửa câu dưới, "" Những cái vỏ già thì có gì đáng buồn... "."
"Đúng vậy ..." Sở Kiều lẩm bẩm, "Có gì đáng buồn.."
Cô nghĩ thầm, không có gì đáng buồn, tất cả chỉ là nhiệm vụ, cô không yêu bất cứ ai, cô vẫn là Sở Kiều cô độc như trước.
【 Đếm ngược kết thúc, truyền tống đang chuẩn bị... 】
【 Ba, hai, một. 】
"Chú ơi, cảm ơn chú."
Cảm ơn anh đã cho em biết, cái gì gọi là ấm áp.
Em sẽ mang theo phần ấm áp này đi tiếp, tựa như anh vẫn đang đồng hành cùng em.
"Còn có, em yêu chú."
Sở Kiều cười nhắm mắt lại, trước khi rơi vào bóng tối, hôn lên môi Sở Mân Thâm, sau đó như là buông bỏ cái gì đó, nói ra năm chữ này.
Cô không nhìn thấy sau khi Sở Mân Thâm nghe được những lời này hai mắt sáng lên, cô cũng không nghe được lời tỏ tỉnh của Sở Mân Thâm ——
"Kiều Kiều, chú cũng yêu em."
Trong bóng tối, bên tai cô dường như quanh quẩn một giọng nói trầm thấp từ tính, giống như khi cô còn nhỏ dỗ cô ngủ, chậm rãi kể cho cô nghe câu chuyện cổ tích ——
"Giống như bông hoa của tôi. Khi ông yêu một bông hoa ở trên một ngôi sao, thật là êm đềm, ban đêm, khi ông nhìn trời. Tất cả các ngôi sao đều nở hoa."
"Ông biết đấy... đoá hoa của tôi... tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật là yếu đuối! Nàng thật ngây thơ! Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm vào đâu để mà chống trọi trên đời..."
"Ta không nỡ để nàng lại một mình nơi đó... Cho nên... Ta sẽ tìm được nàng... Che chở nàng..."
【 Thế giới thứ nhất hoàn】