Cuối cùng sau khi Sở Mân Thâm bắn ra, Sở Kiều híp híp mắt, lười biếng nằm sấp lên người chú hai nhà mình không muốn động.
Tiểu huyệt của cô còn hàm chứa ƈôи ŧɦịŧ nửa mềm của Sở Mân Thâm, chỉ cần một cử động nhẹ, chất dịch màu trắng đυ.c mà Sở Mân Thâm bắn trong cơ thể cô liền chảy ra theo đường tiếp giáp giữa hai người, nhỏ xuống băng ghế. Bất quá Sở Kiều mới không thèm để ý, cô nắm lấy hai viên thịt trước ngực Sở Mân Thâm đùa bỡn, hôn hôn liếʍ liếʍ, câu đến Sở Mân Thâm vừa mới hạ hỏa lại có xu thế bùng lên.
Hai người đang yên lặng hưởng thụ dư vị cao trào qua đi, bỗng trên hành lang vang lên âm thanh từ xa tới gần phá vỡ thời khắc lưu luyến này.
"Ưm a... Ca ca tốt... Mộng Nhi muốn anh..."
"Đừng nóng vội... Bé ngoan... Ca ca cho em ngay..."
Sở Mân Thâm vỗ vỗ mông nhỏ của Sở Kiều, ý bảo cô nhanh đứng dậy, hắn không muốn bảo bối nhà mình bị người khác nhìn thấy.
Thế nhưng Sở Kiều lại co rút tiểu huyệt, lưu luyến không rời níu giữ ƈôи ŧɦịŧ Sở Mân Thâm muốn rút ra, vòng tay ôm lấy cổ Sở Mân Thâm, hai chân dùng sức kẹp phần eo hắn, ghé sát vào lỗ tai hắn thì thầm, ""Chúng ta trốn đi..."
Cô có thể nghe ra, giọng nữ kia còn không phải là của nữ chính Lý Mộng Nhi khó được an tĩnh vài ngày không tác quái sao, đây là... Không câu đươc chú Sở nhà cô, liền đổi người?
Trong lòng Sở Kiều có chút vui vẻ lại nhẹ nhõm, cô nghĩ, chỉ cần cô gái này không có bất kỳ tiếp xúc nào với chú cô, ai thèm quản cô ta lêu lổng với ai.
Bất quá... cô cũng thầm muốn khoe ra tâm tình, nếu Lý Mộng Nhi biết bộ dáng hiện giờ của cô và Sở Mân Thâm bị cô ta phá vỡ, nữ chính có thể hay không càng thêm tuyệt vọng đến hết hy vọng?
Phòng thay đồ chỉ có hai cánh cửa, một cái hướng ra cửa chính của đại sảnh, còn lại là cửa hông thông với toilet. Chỉ có đi qua toilet, mới có thể tiến vào phòng tắm.
Lúc này khóa cửa trước đã bị người bên ngoài vặn, Sở Kiều tuy ôm tâm tư không để ý, nhưng cảm giác thẹn thùng khi bị người ta phá vỡ vẫn khiến tiểu huyệt của cô hơi co lại, kẹp đến Sở Mân Thâm hít hà một hơi.
"Cạch, cạch."
"Sao lại bị khóa... Ư ưʍ... Đi... Qua bên kia..."
Thì ra cửa đã bị Sở Mân Thâm khóa lại rồi, trách không được tên đàn ông này không chút hoang mang. Sở Kiều trừng mắt dùng hạ thể cọ cọ Sở Mân Thâm, "Chú nhanh lên ~"
Côn ŧɦịŧ Sở Mân Thâm chôn trong cơ thể Sở Kiều lúc này đã lần thứ hai ngóc đầu dậy, hắn nhìn dáng vẻ lớn mật không sợ trời không sợ đất của Sở Kiều, ngay cả bị người ta phá vỡ cũng không sợ, thật muốn hung hăng đánh vào mông nhỏ của cô một trận.
Nhưng mà hắn luyến tiếc.
"Tiểu nghịch ngợm!" Hắn cắn một ngụm lên núʍ ѵú của cô gái, đổi lấy chính là cô gái cười hì hì hôn hắn.
Sở Mân Thâm eo bụng dùng sức, lập tức dễ dàng ôm Sở Kiều đứng lên. Hắn đứng dậy rời khỏi băng ghế, côn ŧɦịŧ vẫn chôn trong tiểu huyệt của Sở Kiều, ôm cô cất bước đi về phía trước.
Sở Kiều giống như một con gấu túi nhỏ, gắt gao bám trên người Sở Mân Thâm, ngay cả hắn khom lưng nhặt quần áo mà hai người vứt trên mặt đất, cô cũng không bị tuột xuống, chẳng qua tứ chi càng thêm dùng sức bám vào, mà tiểu huyệt kẹp côn ŧɦịŧ, cũng bất giác siết chặt lại, cắn chặt cự vật trong cơ thể.
Sở Mân Thâm hưởng thụ tra tấn ngọt ngào như thế, từng bước từng bước tiến về phía cửa hông. Mỗi một bước đi, côn ŧɦịŧ cắm trong cơ thể Sở Kiều theo bước chân hắn mà thọc vào rút ra. Sở Kiều treo trên người hắn, lực hút không ngừng kéo cơ thể cô trầm xuống, bởi vì đi lại mà cặp đùi của Sở Mân Thâm liên tục va chạm vào bờ mông đang trầm xuống của cô, làm cơ thể cô lần lượt bị va chạm nâng lên rồi lại rơi xuống, nâng lên lại rơi xuống, côn ŧɦịŧ thô tráng cứ như vậy cọ xát lỗ thịt nhỏ kiều nộn, đâm đến hai mắt cô trợn lên, dâʍ ŧɦủy̠ tràn lan.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Sở Mân Thâm vốn định đưa Sở Kiều tới phòng tắm chỉ có thể mắc cạn. Hắn ôm Sở Kiều, trốn vào trong một buồng vệ sinh nữ.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng cửa bj đá văng, nhưng âm thanh lại có hơi trầm, như là từ cách vách truyền đến.
Hóa ra hai người kia đúng là bước vào buồng vệ sinh nam, ngăn cách với họ bằng một bức tường.
Trong một căn cứ huấn luyện như thế này, mặc dù cơ sở vật chất đầy đủ nhưng hiệu quả cách âm lại cực kém. Một nam một nữ kia sau khi vào cửa liền bắt đầu ve vãn, đối thoại giữa hai người vừa trắng trợn vừa hoang da^ʍ.
"A... Ưʍ... Huấn luyện viên ca ca... ca ca tốt... Mau... Mộng Nhi muốn anh..."
"Tiểu tao hóa... Nói, có phải lúc huấn luyện hôm nay đã nhịn không được?"
"A a... Đúng vậy... Mộng Nhi đứng ở chỗ đó... Nhìn huấn luyện viên ca ca... Chân như nhũn ra... Phía dưới cũng ướt..."
"Mẹ nó... Tiểu da^ʍ phụ, tuổi còn nhỏ mà dâʍ đãиɠ như vậy... Được... Xem ca ca hôm nay thu thập em thế nào..."
"A ách... Tới đi, tiểu da^ʍ phụ muốn cho huấn luyện viên ca ca thao nha... A... Phía dưới ngứa quá..."
Kế tiếp, chính là âm thanh da thịt tiếp xúc bạch bạch cùng tiếng thọc vào rút ra nhóp nhép khiến người mặt đỏ tim đập, rõ ràng mà chui vào trong tai hai người tránh trong phòng cách vách.
Sở Kiều lúc này đã rời khỏi người Sở Mân Thâm, đang nghiêng người dựa vào cửa nghe tiếng kêu phóng túng bên kia tường, trong lòng khẽ nhúc nhích, vì thế câu lấy đầu Sở Mân Thâm, liếʍ ʍúŧ vành tai của người đàn ông, "Huấn luyện viên... Ca ca... Ca ca muốn thao Kiều Kiều không..."
Vốn rất ư bất mãn đối với sự xâm nhập cùng những ngôn từ phóng đãng của đôi dã uyên ương kia, Sở Mân Thâm bị một tiếng "Huấn luyện viên ca ca" của Sở Kiều kêu đến hai mắt đỏ lên, cuối cùng không còn tinh lực để quản âm thanh cách vách nữa.
Hắn nâng một chân Sở Kiều lên vòng qua eo mình, một tay chống cửa, một tay đỡ côn ŧɦịŧ, hung hăng thọc vào trong hoa huyệt còn chưa khép kín của Sở Kiều, thoải mái than một tiếng. Nơi đó ấm áp lại chặt khít, trong lối đi vẫn còn tàn lưu chất lỏng hắn vừa lưu lại, vô cùng ẩm ướt trơn trượt, không chút phí sức khi tiến vào, làm hắn lại một lần nữa lâm vào mê say.
"A a... Ca ca tốt... Thật thoải mái... A ƈôи ŧɦịŧ bự thao tiểu huyệt thật thoải mái..."
"Tiểu tao hóa... Tiểu bức thật mềm... Nói... Có phải sớm đã cho nhiều người thao rồi không!! A... Cơ khát như vậy..."
"Tiểu tao hóa một ngày không ăn ƈôи ŧɦịŧ liền đói... A... Huấn luyện viên ca ca... Cho em ƈôи ŧɦịŧ bự..."
Hai người cách vách không ngừng tuôn ra da^ʍ từ lãng ngữ, Sở Mân Thâm mắt điếc tai ngơ. Hắn ôm eo nhỏ Sở Kiều, chuyên tâm nỗ lực đĩnh động hạ thân cày cấy, trong lòng trong mắt đều là đóa hoa nhỏ nhà mình. Nhìn đóa hoa nhỏ nở rộ dưới thân mình chính là xuân dược mạnh nhất với hắn.
Còn Sở Kiều lại bị ảnh hưởng bởi những lời dâʍ đãиɠ không ngừng truyền vào trong tai, những từ ngữ thẹn thùng nói không nên lời ngày thường hiện cũng nhịn không được muốn phun ra bên tai Sở Mân Thâm.
Cô kìm nén tiếng rêи ɾỉ của mình, nhẹ nhàng phun khí vào trong tai Sở Mân Thâm, nói.
"Ưʍ... Huấn luyện viên ca ca... Côи ŧɦịŧ của ca ca thao em gái nhỏ thật thoải mái..."
"Kiều Kiều... Một ngày không ăn ƈôи ŧɦịŧ bự của ca ca... Liền đói... Ưʍ... Huấn luyện viên ca ca... Cắm Kiều Kiều thật thoải mái..."
Sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn dâʍ đãиɠ của Sở Kiều khiến trong lòng Sở Mân Thâm sinh ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng ngứa ngáy xưa nay chưa từng có, hắn điên cuồng hôn lên môi, lên cổ, lên vυ' Sở Kiều, "Kiều Kiều... Em tiểu yêu tinh giày vò người ta này... Chú thật muốn... Thao chết em..."
"A ưʍ... A a..." Sở Kiều để mặc cho Sở Mân Thâm đốt lửa trên người cô, thấp giọng lung tung nói, "A... Vậy thao chết Kiều Kiều... Làm Kiều Kiều... Chết trên người chú... A..."
"Hô... Nhưng chú luyến tiếc..." Sở Mân Thâm hôn lên đôi mắt ướŧ áŧ Sở Kiều, "Chú muốn cả đời... Đều có thể thao Kiều Kiều..."
"A... Ưm a..." Sở Kiều đưa tay lên vuốt ve hai má Sở Mân Thâm, lúm đồng tiền như hoa, nốt ruồi đỏ chót ở đuôi mắt làm cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ càng thêm yêu mị, "A... Vậy chú... Liền... Liền thao Kiều Kiều... Cả đời đi..."
Sở Mân Thâm thâm tình nhìn thiếu nữ, nhịn không được lại một lần nữa tiến sát lại, cuồng liệt hôn lên môi, lên mắt, lên nốt ruồi son của cô, nửa thân dưới đĩnh động mạnh mẽ, hung hăng chôn vào trong hoa tâm của cô.