Nuông Chiều Nhục Dục

Chương 32: Chú đâm vào hoa tâm rồi (Phòng thay đồ Play)

Sở Kiều đẩy Sở Mân Thâm ngã nằm trên ghế, mình thì hạ thân trần trụi cong mông bò lên, ngồi trên đùi Sở Mân Thâm.

Băng ghế trong phòng thay đồ vốn được đặt để thuận tiện cho việc thay quần áo giày vớ của học viên quân sự, nên chỉ là một mảnh dài rộng có nửa mét, Sở Mân Thâm sau khi nằm lên, chỉ còn thừa ra một khoảng hở cỡ bằng bàn tay.

Phần áo trên của Sở Mân Thâm giờ phút này đang được mở rộng ra, quần bên dưới cũng được cởi tới đầu gối, để lộ ra cơ bụng tuyệt đẹp cùng đường nhân ngư hằn sâu.

Sở Kiều dang rộng chân, đầu gối kẹp hai bên vòng eo thon chắc của Sở Mân Thâm, khó khăn lắm mới quỳ được ở mép băng ghế. Một tay cô chống lên cơ bụng Sở Mân Thâm, dùng đầu gối chống đỡ, chậm rãi nâng nửa người trên của mình lên, tay còn lại duỗi ra phía sau sờ soạng, nắm lấy cây côn ŧɦịŧ bự vẫn luôn chọc vào mông cô kia.

Cô nắm lấy thân côn ŧɦịŧ, cúi đầu, đem nơi riêng tư của mình nhắm ngay cây côn ŧɦịŧ đang dựng đứng, từng chút từng chút một, chậm rãi ngồi xuống.

Sở Mân Thâm ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp da^ʍ mĩ mất hồn trước mắt.

Hắn thích nhìn Sở Kiều chủ động, như thể mỗi lần cô chủ động, cảm giác bất an trong lòng hắn liền ít đi một chút. Hắn thích nghe thích nghe tiếng rêи ɾỉ và những lời nói dâʍ đãиɠ ngây thơ của Sở Kiều, như thể mỗi lần cô rêи ɾỉ, chính là đang nói với hắn "Em yêu chú".

Bàn tay to của hắn đặt hờ lên eo Sở Kiều, tránh cho cô sơ ý ngã xuống, nhìn vẻ sắc dục khó nhin lại kiều mị trên gương mặt cô, hầu kết hắn khẽ nhúc nhích.

Sở Kiều nắm lấy cự vật của Sở Mân Thâm, chậm rãi ngồi xuống. Mép thịt kiều nộn của cô chạm được qυყ đầυ Sở Mân Thâm đầu tiên, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng trơn trượt từng chút một tách hai môi âʍ ɦộ ra, chui vào trong hoa huyệt.

"A..." Bị vật nóng rực kia đâm vào khiến đầu gối Sở Kiều mềm nhũn, suýt chút nữa toàn thân cô đều gục lên người Sở Mân Thâm. May mà hai tay còn có chút sức lực, chống lên cơ bụng Sở Mân Thâm, đỡ nửa thân trên của cô.

"Cần chú giúp không... Kiều Kiều..." Sở Mân Thâm thanh âm khàn khàn, mặc dù nói vậy nhưng cũng không ra tay giúp đỡ. Hắn thích xem bộ dáng tiểu Kiều Kiều cố gắng chống đỡ.

"Không... Không cần..." Quả nhiên, Sở Kiều cự tuyệt sự giúp đỡ của chú hai nhà mình, cô không tin, một người bị thượng còn có thể làm khó được cô.

Cô hít một hơi, đỡ ƈôи ŧɦịŧ Sở Mân Thâm tiếp tục ngồi xuống. Cảm nhận được đầu nấm trên côn ŧɦịŧ của Sở Mân Thâm đang hùng dũng khí phách mà tách môi âʍ ɦộ của cô ra, quét qua âm hạch. Khe mũ thô to kia gắt gao dán chặt vào vách tường của hoa huyệt, mỗi khi cô trầm xuống, khe mũ kia liền cọ xát vào huyệt đạo.

Cảm giác xâm phạm thong thả mà rõ ràng như vậy còn sâu hơn cả khi cô nằm bị động bị cắm vào, khiến cô vừa trướng vừa ngứa. Mà giờ phút này Sở Mân Thâm thế nhưng đột nhiên dùng sức đẩy hông về phía trước, khiến cho cự vật vốn còn hơn phân nửa ở bên ngoài kia lập tức bị đẩy toàn bộ vào trong u huyệt chặt hẹp của Sở Kiều.

"A a a a..."

Gậy thịt thô dài mang theo cảm giác tồn tại không thể bỏ qua thật sâu cắm vào, lấp đầy toàn bộ lỗ thịt hư không của Sở Kiều. Sở Kiều bị đâm đến thất thần trong một lúc, hai tay cùng đầu gối chống đỡ thân thể mất đi sức lực, nửa người trên theo trọng lực toàn bộ trầm xuống, mông áp chặt vào háng Sở Mân Thâm, nơi riêng tư cũng nặng nề ngồi lên côn ŧɦịŧ Sở Mân Thâm, khiến cho côn ŧɦịŧ vốn đã đâm sâu vào trong theo đó càng thâm nhập sâu hơn vài phần.

"A a a... Sâu quá... Sâu quá... Không được... Đâm đến hoa tâm..."

Sở Mân Thâm thấy Sở Kiều hoàn toàn mất hết sức lực, rốt cuộc đại phát từ bi, buông tha cho tiểu bảo bối muốn tự lực cánh sinh này.

Nửa thân trên của hắn ngồi dậy, bàn tay to nắm lấy eo thon của Sở Kiều, bắt đầu đĩnh động vòng eo tinh tráng, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

"Sao không còn chút sức lực nào thế này... Hử?... Ban ngày tiểu Kiều Kiều của chúng ta không phải... Thể lực tốt lắm sao..."

Sở Mân Thâm vừa hài hước trêu chọc vừa đưa đẩy về phía trước.

"A... Ưʍ... Ban ngày... Mệt muốn... mệt muốn chết..." Sở Kiều vừa thừa nhận cự long dưới thân không ngừng xâm lấn, vừa giả bộ mắng, "Buổi tối... Chú... Chú còn tới... giày vò em..."

Sở Mân Thâm cong môi, "Cái này sao có thể gọi là... giày vò..." Cặp đùi thô tráng của hắn lúc này phồng lên cơ bắp, dùng sức đâm về phía trước, còn thỉnh thoảng chôn sâu trong hoa huyệt nghiền nát, "Chú đây là... đang rèn luyện em... giúp em... Tăng thể lực..."

"A... Ưʍ... Vậy ngài đây là muốn... Muốn thực hiện... chức trách của huấn luyện viên sao... A a... Sở huấn luyện viên?" Sở Kiều nhớ tới thân phận của Sở Mân Thâm ở chỗ này, không khỏi thay đổi xưng hô, cảm giác côn ŧɦịŧ bên trong tiểu huyệt lại thô hơn vài phần.

"Hô... Ha ha... Đúng vậy..." Sở Mân Thâm nghe thấy xưng hô này, trong lòng cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác thường, "Sở huấn luyện viên... Hôm nay muốn cho Kiều Kiều biểu hiện tốt ... Chút khen thưởng..."

"Ưʍ... Khen thưởng gì..." Sở Kiều đong đưa lên xuống theo từng cú nhấp của Sở Mân Thâm, cặρ √υ' vẫn lộ ra trước ngực theo đó mà lắc lư lên xuống, lắc đến Sở Mân Thâm ngứa ngáy trong lòng, lại vừa mυ'ŧ vừa cắn.

"Đương nhiên là khen thưởng thứ quý giá nhất của huấn luyện viên... Tϊиɦ ɖϊƈh͙..." Sở Mân Thâm một bộ nghiêm trang.

"A ách... Ưm a... Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Sở huấn luyện viên... trân quý như vậy..." Sở Kiều mị nhãn như tơ, ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực Sở Mân Thâm, "... Vậy Kiều Kiều... Có phải hay không... Còn phải cảm ơn chú a... Ưʍ... Sở huấn luyện viên..."

Sở huấn luyện viên giờ phút này chỉ cảm thấy mình sắp bị cô nữ sinh câu người này câu đến hồn phách cũng không còn, hắn hung hăng va đập vào hai cánh mông của Sở Kiều, ánh mắt thâm trầm, "Vậy Kiều Kiều chuẩn bị dùng cái gì... để cảm ơn huấn luyện viên đây..."

"Đương nhiên là..." Sở Kiều từ trong du͙ƈ vọиɠ lấy ra một tia thanh tỉnh, tiểu huyệt bên dưới đột nhiên kẹp chặt, gắt gao quấn lấy côn ŧɦịŧ nóng rực kia, như muốn vặn gãy nó, "Đương nhiên là... Dùng nơi này a... Ưm ư a... A a..."

Đáp lại cô, là nụ hôn như mưa rền gió dữ của Sở Mân Thâm cùng hắn càng thêm dùng sức dập sâu vào, Sở Kiều cảm thấy mình như đang cưỡi trên người một con dã thú không biết mệt mỏi, theo động tác của Sở Mân Thâm chìm nổi trong bể dục.

Trong phòng thay đồ trống rỗng chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của hai người cùng tiếng bạch bạch do da thịt va vào nhau, mang theo cảm giác nhịp nhàng khiến người mê say, dâʍ đãиɠ mà lại êm tai.