Nuông Chiều Nhục Dục

Chương 31: Chú là đến yêu đương ᐯụиɠ Ŧяộm sao

Chậc... Chậc...

Âm thanh dính nhớp phát ra từ miệng hai người, Sở Kiều há to môi, đầu lưỡi hồng nộn thè ra khỏi miệng, khiêu vũ cùng chiếc lưỡi to lớn của người đàn ông trong không khí. Lưỡi của hai người giống như hai con rắn nhỏ linh hoạt, dính sát vào nhau, quấn lấy nhau liếʍ láp, lại như là hai con thú nhỏ tranh giành lãnh thổ lẫn nhau, thử thăm dò tấn công nhau, đều muốn nhân dịp đối phương sơ ý xâm lược cướp đoạt nước bọt thơm ngọt trong miệng đối phương.

"A... Ưʍ... Chú..."

Lực chú ý của Sở Kiều dồn hết lên môi, không ngờ cặp mông đột nhiên bị hai bàn tay to bao lấy, mạnh mẽ nhào nặn, chọc đến cô rêи ɾỉ ra tiếng.

"Suỵt—— ngoan... Nhỏ giọng chút..." Sở Mân Thâm dán lên môi cô nói, "Chỗ này cách âm không tốt... Vạn nhất có người đi WC... Chú không muốn âm thanh mỹ diệu của Kiều Kiều... để kẻ khác nghe thấy..."

Sở Kiều trừng mắt liếc hắn một cái, "Biết có người... Ưm a... Còn gọi em tới đây... Chú đây là muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao..." Nói như vậy, nhưng cô vẫn hạ giọng xuống.

"Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?... Ưʍ... Không tồi... Chú muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với em..." Sở Mân Thâm tiếp tục một tay xoa bóp mông Sở Kiều, trong khi tay kia thò vào từ bên dưới quần áo vẫn chưa được buộc kỹ, "Hết cách rồi... Chú vừa nhìn thấy em... Liền nhịn không được..."

Một bên vυ' Sở Kiều đột ngột bị tóm lấy, cô thiếu chút nữa ngâm nga ra tiếng, nhưng lại đè giọng lại, "Ưm a... Nhịn không được... Nhịn không được cái gì?..."

"Đương nhiên là..." Sở Mân Thâm nỉ non vào tai cô, đồng thời đẩy đẩy hông đυ.ng vào cái bụng nhỏ mềm mại của cô, "Nhịn không được... Muốn thao em..."

Nói xong, Sở Mân Thâm một tay bế Sở Kiều lên, thuận tiện bật đèn trong phòng thay đồ lên, đưa cô đến chỗ băng ghế duy nhất trong phòng.

Hắn mở lớn chân khóa ngồi trên mép ghế, để Sở Kiều ngồi lên đùi hắn, môi hai người vẫn gắn bó như cũ, đầu lưỡi quấn quít đùa giỡn. Sở Kiều vươn bàn tay nhỏ bé bắt đầu cởi cúc áo của hắn.

Sở Mân Thâm vẫn mặc quân phục rằn ri như ban ngày, không giống với vẻ nghiêm trang đứng đắn mà quân trang chính thống mang lại, ngược lại có loại hương vị đẹp trai lưu manh. Hắn để mặc cho Sở Kiều làm loạn trên người mình, dù cô bị hôn đến không còn sực lực, cởi một chiếc cúc áo cũng phải mất nửa ngày.

Vừa liếʍ hôn, Sở Mân Thâm vừa thò tay vào trong áo thun rằn ri của Sở Kiều, cầm lấy một bên no đủ mềm mại của Sở Kiều, mạnh mẽ xoa nắn

"Ư... Kiều Kiều... Hô... Sao chú cảm thấy... Chỗ này của em to ra rồi..."

"A... Ưm a... Em vốn dĩ đang tuổi... lớn..." Sở Kiều bị xoa đến nhũn cả ra, hai tay vẫn đang tiếp tục chiến đấu với cúc áo của Sở Mân Thâm, "Nói... Nói không chừng... Tháng sau chú... Sờ lại... A... Đều nắm không hết đó... Ưm a..."

"Ồ? Chú không chờ được tới tháng sau..." Sở Mân Thâm bị mê hoặc thật sâu trước cảm giác đẫy đà mềm mịn trong lòng bàn tay, nhịn không được muốn xoa cho nó lớn hơn nữa, "Lại nói... Sao chú cảm thấy... Chỗ này của em... Là bị chú xoa lớn ?"

"Ưm a a..." Sở Kiều trong mắt mê ly, cô gật đầu với hắn, còn chủ động ưỡn ngực đưa vυ' vào trong tay hắn, "Vậy chú ... Chú lại xoa xoa... cho Kiều Kiều... Kiều Kiều... Muốn nó to nữa..."

"Sao lại muốn nó to nữa... Hử?" Sở Mân Thâm dụ dỗ.

"Bởi vì..." Sở Kiều ngậm môi dưới của Sở Mân Thâm, mơ hồ nói, "Bởi vì muốn... Muốn để chú ăn... Muốn làm chú sướиɠ..."

Thiếu nữ muốn hiến dâng toàn bộ thể xác và tinh thần cho hắn như thế khiến trong lòng Sở Mân Thâm nóng lên, hắn nhịn không được giật phăng cúc áo sơ mi của mình ra, nắm lấy tay Sở Kiều kéo xuống dưới, "Ngoan, mau cởi cho chú, em trai nhỏ của chú muốn yêu em rồi..."

Chiếc quần của Sở Mân Thâm tương đối rộng, Sở Kiều chưa tới hai cái đã cởi bỏ dây lưng kéo quần xuống, phóng thích côn ŧɦịŧ đã bị đè nén vài ngày của chú hai ra ngoài.

Lúc này, côn ŧɦịŧ đã phủ đầy gân xanh, ngẩng đầu dựng đứng, từ mã mắt tí tách tiết ra dịch thể. Sở Kiều dùng đầu ngón tay đè lên cái miệng nhỏ, quệt chất lỏng bôi lên thân gậy.

Sựt... Sựt...

Hai tay cô bao lấy cự vật kia, tuốt lên tuốt xuống, trong khi Sở Mân Thâm đang từ từ dùng tay cuốn quần áo của cô lên, từng chút từng chút một cuốn lên tới vυ', sau đó kéo chiếc áσ ɭóŧ màu đen của cô xuống, không cởi nó ra ngay mà là kéo nó xuống bên dưới cặρ √υ' cô.

Ngay sau đó, hai viên tròn trịa nhỏ nhắn mà dựng đứng bị giấu trong áσ ɭóŧ của Sở Kiều, cứ như vậy trần trụi phơi bày trong không khí,

Sở Mân Thâm chôn sâu vào, hung hăng hít ngửi mùi thơm cơ thể của cô gái, sau đó một bàn tay thưởng thức nơi đẫy đà bên trái, mặt thì nghiêng về bên phải, vùi đầu ngậm gần hết bầu vυ' vào trong miệng.

"Chậc... Ách... Ngọt quá..."

Sở Mân Thâm như đang hút thạch hoa quả, từng ngụm từng ngụm mυ'ŧ mát, liếʍ cắn nhũ thit trắng nõn của Sở Kiều, thỉnh thoảng đầu lưỡi còn rê qua đỉnh nhọn, dẫn tới Sở Kiều thấp giọng rêи ɾỉ.

"A ách... A... Chú ơi... Ưʍ... Ngứa quá... Chú ơi..." Đầṳ ѵú bị cái lưỡi thô ráp ma sát vừa sướиɠ lại vừa ngứa, Sở Kiều khó nhịn bật thốt lên.

Sở Mân Thâm ăn một hồi lâu, mãi đến khi bầu ngực phải của cô gái phủ đầy dấu đỏ, mới đổi phương hướng, tiếp tục nhấm nháp vị ngon bên kia.

Sở Kiều bị hắn làm cho không có sức lực, đôi tay đã sớm buông côn ŧɦịŧ ra, ngón tay cắm vào trong mớ tóc ngắn dày rậm của Sở Mân Thâm, kéo sát đầu hắn lại ấn lên vυ' cô, trên mặt đều là mị ý.

"Vυ' Kiều Kiều ăn ngon quá..." Sở Mân Thâm mồm to ngậm mυ'ŧ vυ' nhỏ của cô gái, trong miệng không ngừng phát ra tiếng chậc chậc.

"Ư... Ưm a..." Sở Kiều cảm giác hạ thể mình đã ướt đẫm rồi, qυầи ɭóŧ mới thay buổi tối cũng bị tẩm ướt. Cô không muốn ngâm ướt chiếc quần rằn ri, vội đẩy đẩy Sở Mân Thâm, thở hổn hển đứng dậy cởϊ qυầи, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng kéo xuống.

Dưới ánh đèn mờ mờ, thiếu nữ đưa lưng về phía hắn cong người, chiếc quần dài hờ hững treo trên eo cô, theo động tác của cô chậm rãi trượt xuống, lộ ra cặp chân dài trắng nõn. Theo động tác khom lưng nhấc chân của cô gái, bí cảnh giữa hai đùi cô cũng dần được nâng lên, hướng về phía người đàn ông, để lộ ra bộ dáng lầy lội bất kham.

Sở Mân Thâm đang ở tư thế ngồi, ôm chầm lấy cô gái đang đưa lưng về phía mình, vẫn để cô duy trì tư thế cong người, tự tay tách mở cặp mông mật của cô, chôn mặt vào sâu bên trong háng cô.

Chiếc lưỡi to của hắn quét qua hoa huyệt của Sở Kiều, liếʍ ɭáρ sạch sẽ dịch hoa đang róc rách chảy ra, sau đó thở hổn hển hít hà mùi hoa nồng nàn da^ʍ mĩ, dùng đầu lưỡi linh hoạt tách ra mép thịt ướt sũng của cô gái, sau khi tìm được hoa hạch tinh xảo liền thọc vào rút ra, cái lưỡi xoay tròn ma sát đè nghiền, khiến Sở Kiều không ngừng hô.

"A... Đừng... Chú đừng liếʍ... Ưm a... Ách..."

"Ngứa quá... A ách... Thật thoải mái... A... Lưỡi chú nóng quá... Ưʍ... A..."

Lúc này mông Sở Kiều đang chu lên cao, tay chống trên đầu gối, toàn thân bị Sở Mân Thâm liếʍ đến kêu da^ʍ liên tục, mị nhãn như tơ.

Sở Mân Thâm nghe tiếng kêu dâʍ đãиɠ kiều mỵ của cô, bụng dưới sớm đã trướng đến sinh đau. Hắn xoay người cô gái lại, một lần nữa ôm cô ngồi lên người mình, để tiểu huyệt của cô dính sát vào vật đang dựng đứng kia.

"Hô... Kiều Kiều... Hôm nay ở phía trên được không?" Hai mắt hắn bị du͙ƈ vọиɠ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đỏ bừng, nhưng trong lòng vẫn đặt đóa hoa nhỏ lên hàng đầu, "Chỗ này không sạch sẽ lắm, em ngồi trên người chú động... Được không..."

"Được ~"

Giờ phút này hạ thân Sở Kiều vô cùng hư không, chờ đợi có thứ gì đó lấp đầy. Cô đẩy Sở Mân Thâm ngã xuống, để hắn nằm ngửa trên băng ghế.