"Chú ơi, trong quần chú giấu cái gì thế? Chọc vào người cháu này."
Sở Mân Thâm nghe thấy đóa hoa nhỏ hỏi như vậy.
Vật tinh thần phấn chấn của hắn giờ phút này đang để trên mông của đóa hoa nhỏ, run rẩy ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn đóa hoa nhỏ chớp đôi mắt to tò mò, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, quỳ trên ghế sô pha, duỗi tay về phía hạ thân hắn tìm kiếm.
Đóa hoa nhỏ được hắn dưỡng đến ngây thơ không rành thế sự, để tránh nghi ngờ, mấy năm nay hắn đều tránh giảng một số kiến thức sinh lý cơ bản, sợ cô giống như khi còn nhỏ suýt lau súng cướp cò kia.
Dù sao trường học sớm muộn gì cũng sẽ dạy, hắn tự sa ngã mà nghĩ.
Mà lúc này, đóa hoa nhỏ đã kéo khóa quần của hắn ra, tìm tìm kiếm kiếm, tìm ra cây gậy vừa rồi mới chọc vào mông cô.
"Thì ra là em trai nhỏ của chú nha."
Cô chớp mắt vươn tay, chọc chọc cây côn ŧɦịŧ cứng ngắc kia.
"Oa , cứng quá nha."
"Hì hì, em trai nhỏ của chú y như một cây kẹo que siêu lớn."
Sở Mân Thâm nghe thấy đóa hoa nhỏ so sánh, không biết nghĩ đến cái gì, côn ŧɦịŧ lại thô một vòng.
"Oa, nó còn có thể biến lớn!"
Đóa hoa nhỏ vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, hai tay nắm lấy, "Cháu sắp cầm không được rồi này."
Sở Mân Thâm cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Sắp bị tiểu yêu tinh ngây thơ này bức điên rồi.
Với đôi mắt đỏ hoe, hắn khàn giọng nói, "Kiều Kiều, có muốn nếm thử kẹo que lớn của chú không?"
Hắn nghe thấy giọng nói của ác ma ẩn náu dưới đáy lòng vang lên.
Những lời dâʍ đãиɠ như vậy sẽ không bao giờ được nói ra khi hắn còn tỉnh táo.
Nhưng bây giờ, hắn đã buột miệng nói ra.
Hắn thấy đóa hoa nhỏ ngẩng đầu, nhếch môi cười với hắn, "Được nha, cháu muốn nếm thử cây kẹo que lớn này, có hương vị như thế nào!"
Sau đó hắn thấy đóa hoa nhỏ cúi đầu.
Mái tóc xoăn dài không nghe lời lướt qua bụng dưới của hắn, mang theo một trận rùng mình.
Hắn thấy đóa hoa nhỏ mở ra đôi môi kiều nộn, hơi thở phun lên qυყ đầυ hắn, càng ngày càng gần.
Ngay sau đó.
Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt kéo tới.
"Nha, Chu Quân, ƈôи ŧɦịŧ lớn của anh, cứng rồi."
Trong TV, cốt truyện còn đang tiếp tục.
Chàng trai trên giường bệnh cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại.
"Thật lớn, thật thô." Nữ chính vai ác hai tay cầm cây côn ŧɦịŧ, nhẹ nhàng hạ thấp người xuống, mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, dùng đôi môi bao bọc lấy nó.
"Ưʍ... A..."
Cơ thể chàng trai bị cố định, hạ thân bị vây trong cảm giác sảng kɦoáı làm anh ta không nghĩ được gì khác, theo bản năng đẩy hông lên.
Sở Mân Thâm cảm giác ƈôи ŧɦịŧ của mình được bao bọc bởivách tường thịt ấm áp, trong mơ cảnh tượng Sở Kiều khẩu giao cho hắn khiến sự tự chủ hắn lấy làm tự hào nhiều năm qua bị tan rã, chỉ theo du͙ƈ vọиɠ bắt đầu đĩnh động vòng eo.
Đây là mơ. Hắn tự nhủ.
Đây là hư ảo, là vọng tưởng, là ma quỷ tiềm tàng dưới đáy lòng hắn.
Tuy nhiên, cảm giác ấm áp chân thật từ dưới hạ thân truyền đến, từng chút làm hắn từ thâm trầm ở cảnh trong mơ đánh thức.
Hắn mở hai tròng mắt, cảm nhận được cảm giác cực kỳ chân thật đang bao lấy hạ thân hắn, hắn nhìn thẳng vào TV, không thể tin được.
Cũng không dám cúi đầu.
Trong TV, nữ chính đang nằm sấp cạnh giường bệnh, cúi đầu trên dưới phun ra nuốt vào cự căn của nam chính, trong miệng phát ra tiếng nước chụt chụt cùng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Mà dưới thân hắn, một cô gái nhỏ, đang ngoan ngoãn nằm trên sô pha, giống như liếʍ kẹo que, khi thì bao lấy, khi thì liếʍ ɭáρ trên dưới côn ŧɦịŧ hắn.
"Ư!" Sở Kiều cảm giác được côn ŧɦịŧ trong miệng lại thô thêm một vòng, thét chói tai trong lòng.
Làm sao còn có thể biến lớn!! Quá thô! Đây, đây quả thực là không khoa học!
"Kiều Kiều... Cháu... Đang làm gì?"
Cô nghe thấy phía trên truyền đến, giọng nam, trầm thấp, khàn khàn.
Nam chính rốt cuộc cũng tỉnh, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngậm mệt rồi.
Sở Kiều ngẩng đầu, lúc đôi môi rời khỏi côn ŧɦịŧ, còn ác ý mà "không cẩn thận" hút qυყ đầυ một cái, khiến cự vật của Sở Mân Thâm lại nhịn không được mà nảy lên.
Sở Kiều thè lưỡi, liếʍ liếʍ khóe miệng.
"Cháu đang uống thuốc nha."
Cô chỉ chỉ TV.
Bên trong, nữ đang ngẩng đầu, nói với nam chính, "Ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh, em vẫn có thể giải được độc. Em luyến tiếc đại ƈôи ŧɦịŧ của anh, hì hì ~ chờ em khôi phục thành người lớn, đến lúc đó, chúng ta sẽ từ từ chậm rãi tính chuyện giữa hai ta ~"
Nói xong, lại vùi đầu, hé môi ngậm lấy côn ŧɦịŧ, trên dưới phun ra nuốt vào.
Sở Mân Thâm rốt cuộc biết vấn đề ra ở đâu.
Mấy thằng nhóc đáng chết, thế nhưng ở trường học thảo luận phim khiêu da^ʍ, còn để đóa hoa nhỏ của hắn nghe thấy!
Còn hoàn toàn không biết gì tải về! Còn làm theo!
Chỉ có thể nói, năng lực não bổ của chú Sở là hạng nhất.
Hắn một bên tình nguyện mà cho rằng mình dưỡng một bông hồng nhỏ ngây thơ, lại không biết, kỳ thật là đang dưỡng một con tiểu hồ ly giảo hoạt.
Tiểu hồ ly giờ phút này đảo tròng mắt, tiếp tục thêm củi vào lửa.
"Chú hai, Kiều Kiều mỏi quá à. Đại ƈôи ŧɦịŧ của chú, sao còn chưa bắn giải dược ra?"
"Kiều Kiều muốn nhanh lớn lên, trưởng thành là có thể gả cho chú hai làm cô dâu!"
Cô nói xong, lại vùi mình xuống, tận lực dùng cái miệng nhỏ ngậm lấy côn ŧɦịŧ thô tráng, trúc trắc học bộ dáng trong TV, trên dưới phun ra nuốt vào.
Sở Mân Thâm nhìn cô gái nhỏ trước mắt, trong lòng thì lại dậy sóng không ngừng.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn làm một người chú xứng chức.
Nhưng cũng không biết là từ khi nào , cảm giác của hắn với đóa hoa nhỏ đã chậm rãi biến chất.
Có lẽ là khi cô lần đầu tiên tự nấu một bàn đồ ăn, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, chờ hắn về nhà?
Có lẽ là khi hắn đêm khuya về muộn, nhìn cô mở đèn ôm chăn bông rúc trên sô pha đôi mắt nhập nhèm mông lung mà nghênh đón hắn?
Hoặc có lẽ là khi cô co rút ở trong chăn, bởi vì không muốn rời giường mà làm nũng chủ động hôn hắn?
Vào khoảnh khắc hắn phát hiện ra, hắn đã không thể quay đầu được nữa.
Hơi thở của cô, đã tràn ngập khắp mọi nơi trong sinh hoạt của hắn, bao vây kín kẽ không một kẽ hở.
Trưởng thành là có thể gả cho chú làm cô dâu?
Kiều Kiều, cháu biết cái gì gọi là "cô dâu" không?
Bị câu nói ngây thơ non nớt lại đầy chân tình của Sở Kiều làm cho khϊếp sợ, Sở Mân Thâm nhất thời hoảng hốt, phân không rõ đâu là mơ, đâu là thực.
Hắn vươn bàn tay to, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ trước mặt.
Côn ŧɦịŧ cứng đến sắp nổ tung, tiếng rêи ɾỉ trong TV xen lẫn với tiếng rêи ɾỉ dưới thân của cô, Sở Kiều trúc trắc liếʍ ʍúŧ chính là xuân dược tự nhiên nhất, khiến hắn rốt cuộc không thể khắc chế được du͙ƈ vọиɠ của mình.
Phóng túng đi.
Hung hăng yêu cô đi.
Hắn nghe thấy tiếng ma quỷ trong lòng mình thấp giọng nỉ non.
-----
Tiểu kịch trường:
Sở Mân Thâm: Kiều Kiều, có muốn nếm thử kẹo que lớn của chú không?
Sở Kiều: Không muốn.
Sở Mân Thâm: Vì sao, cây kẹo của chú rất lớn rất ngọt, không tin cháu liếʍ thử xem?
Sở Kiều: Không muốn. Không phải chú bảo cháu kiêng ăn sao?
Sở Mân Thâm:... Mình thật là tự vác đá nện vào chân mình.