Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 11: Tranh Nhau Trả Giá

Trương Hồng Sinh vừa dứt lời thì có một tên thư sinh đem tờ giấy cầm lấy "Cho ta xem". Một số người bạn của tên thư sinh kia cũng xúm lại cùng đọc với nhau.

Đỗ Cẩm Ninh biết là Đỗ Hồng Văn đang giúp nàng, liền lấy nốt đem phần sau của thoại bản lôi ra giơ lên ở không trung:

"Huynh đài đang xem chỉ là phần mở đầu thôi, phần hay hơn vẫn còn ở phía sau này"

"Tốt, truyện này viết rất hay" Sau khi những thư sinh kia xem xong đều tỏ ra khen ngợi

"Tiểu huynh đệ, ngươi bán cuốn truyện này bao nhiêu tiền vậy?"

"Đây là lần đầu tiên ta tới bán sách nên cũng không biết định giá bao nhiêu là thích hợp"

"Một lượng bạc, có được không?" Thư sinh đầu tiên nói:

"Ngày thường chúng ta mua thoại bản là khoảng năm, sáu trăm văn một quyển. Giờ ta cho ngươi một lượng bạc đã là thể hiện đủ thành ý rồi".

"Ta ra giá một lượng hai" Một thư sinh khác nói.

Sau khi xem xong cuốn thoại bản, Trương Thiện rất thích, thấy Đỗ Cẩm Ninh có ý định đồng ý liền chen ngang:

"Đợi chút, ta sẽ cấp vị huynh đệ này một lượng năm bạc".

Hắn chắp tay hướng vị thư sinh vừa ra giá nói:

"Vị công tử này, đợi ta mua lại thoại bản sẽ mang đi ấn thành sách. Lúc đó ngươi chỉ cần dùng năm, sáu trăm văn tiền là mua được. Hơn nữa cũng có thể làm cho nhiều người hơn cùng nhau thưởng thức, mong công tử thông cảm"

Thấy chưởng quỹ nói vậy hắn mới đem bản thảo thả xuống, biểu tình lưu luyến nói: "Thôi được rồi".

"Chậm đã". Đỗ Cẩm Ninh vươn tay đem bản thảo cầm lấy, rồi chắp tay hướng Trần Thiện:

"Trước khi ta đi, ông bác ta đã dặn là nếu thấp hơn hai lượng bạc thì sẽ không bán. Không phải ta cố tình nâng giá mà do đây là tâm huyết của người, nếu bán giá thấp thì ta sẽ không thể ăn nói được với ông bác của ta như thế nào".

Rồi lại quay ra đối thư sinh kia nói:

"Nếu công tử chịu ra hai lượng bạc thì ta sẽ đem cuốn truyện này bán cho ngươi".

Tuy người thư sinh này cũng ăn mặc giống như những thư sinh khác nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện chất vải của hắn tốt hơn.

Chiếc ngọc bội đeo bên eo hắn thì càng là thượng phẩm. Đỗ Cẩm Ninh đoán đây chắc chắn là một công tử con nhà giàu thích điệu thấp làm việc.

Chi ra hai lượng bạc để mua một cuốn truyện yêu thích chắc là một chuyện dễ dàng.

Vốn nàng muốn đem truyện bán cho thư quán, dù giá thấp một chút cũng không sao bởi vì nàng sẽ còn cần bán nhiều cuốn sách nữa.

Nhưng theo nàng quan sát thì chưởng quỹ của cả hai tiệm sách đều chẳng ra sao cả. Vương Diệu thì không nói, Còn Trương Thiện thì dựa vào đạo đức mà khuyên tên thư sinh kia không mua sách của nàng, làm tổn hại lợi ích của nàng, vậy mà không thèm hỏi đến ý kiến của nàng coi nàng như không tồn tại.

Nếu nàng đồng ý với đề nghị của ông ta thì ông ta sẽ cho rằng nàng dễ bắt nạt, sau này sẽ ép giá xuống càng thấp hơn nữa.

Thư sinh kia nghe thấy nàng nói như vậy liền vui vẻ ra mặt, quay ra hỏi Trương Thiện "Trương trưởng quầy, ý ngươi thế nào?".

"Ta.." Trương Thiện rất khó xử, ông một mặt không muốn trả giá cao như vậy để mua một cuốn thoại bản, một mặt lại không muốn bỏ qua một cơ hội để kiếm tiền, ông quay ra nói với Đỗ Cẩm Ninh.

"Mở đầu cuốn truyện này ngươi viết rất tốt nhưng ta không thể biết được phần sau ngươi có viết hay đến như thế hay không, ta phải đọc hết thì mới đưa tiền cho ngươi".

"Nàng quay đầu nhìn về phía thư sinh nọ, công tử còn muốn mua hay không"

"Muốn, muốn", thư sinh vốn dĩ liền không thiếu tiền lại rất thích cuốn truyện đó liền mặc kệ Trương Thiện móc ra hai lượng bạc đưa cho Đỗ Cẩm Ninh.

Đỗ Cẩm Ninh đem phần còn lại của truyện đưa hết cho hắn nói:

"Nếu lại có truyện tương tự không biết công tử còn muốn mua hay không?".

Thư sinh ánh mắt sáng lên gật đầu nói "Muốn nhưng chất lượng phải hay như cuốn này mới được".

"Đó là đương nhiên rồi, không biết công tử xưng hô như thế nào, ta phải liên hệ với công tử như thế nào?".

"Ở chỗ cây hòe phía thành đông có một phủ họ Quan, ngươi chỉ cần hỏi thăm là sẽ tìm được, ta là quan gia Thất thiếu gia".

"Mẫu thân chúng ta về nhà thôi", Trương Thiện thấy Đỗ Cẩm Ninh chuẩn bị ra về bèn nóng nảy kéo lại tay nàng nói:

"Sao ngươi có thể đem thoại bản bán cho hắn".

Đỗ Cẩm Ninh xem thường "Ngươi không mua thì ta tất nhiên phải bán cho người khác".

Nàng vừa nói vừa lôi kéo Trần thị đi thẳng.

Nàng định mua sắm một ít đồ nhưng ở thời cổ đại này trộm cướp rất nhiều, hai người chỉ là phụ nữ và trẻ em, ở lâu tại đây không an toàn, Nàng mướn một chiến xe la kêu hắn chạy thẳng về thôn đào hoa.

"Này, tiền thuê xe đắt quá, hay là mẫu thân ta đi đi bộ đi"

Mướn xe mất tận hai ngươi văn tiền, Trần thị đau lòng vô cùng.

Nhớ lúc Đỗ Cẩm Ninh bị ốm, nàng quỳ trên mặt đất nửa ngày mà Ngưu thị vẫn luyến tiếc chi một văn tiền cho đến khi Đỗ Phương Phỉ phải đáp ứng chuyện hôn sự thì mới chịu chi ba mươi năm văn tiền chữa bệnh cho Đỗ Cẩm Ninh.