Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 7: Nhận Nuôi

Nghe được lời hứa hẹn của Đỗ Dần Sinh, Đỗ Cẩm Ninh cảm thấy yên lòng hơn, nàng lại vái Đỗ Dần Sinh một lần nữa: "Vậy tất cả làm phiền ngài, chúng cháu xin cáo lui".

"Trời tối, đi đường nhớ cẩn thận."

Đỗ Dần Sinh dặn dò.

Nàng bỗng nhiên nhớ ra quay sang hỏi "Ông bác, cháu có thể đứng ở cửa sổ ngoài học đường để nghe giảng được hay không". Nhìn đôi mắt trong trẻo lại mang theo sự mong đợi của nàng, Đỗ Dần Sinh gật đầu đồng ý. Rồi lấy ra một sấp giấy và hai cây bút lông, một cái nghiên mực, gói lại rồi đưa cho Đỗ Cẩm Ninh dặn dò:

"Ngươi hãy cất đi, đừng để tổ phụ ngươi nhìn thấy."

Đỗ Cẩm Ninh rất là vui mừng, thứ này sẽ giúp Nàng làm lại nghề cũ. Nàng hành lễ lần nữa, chân thành cảm tạ Đỗ Dần Sinh.

"Được rồi, đi đi."

Đỗ Dần Sinh phất phất tay nhìn thấy hai người đã ra khỏi cửa mới quay vào gọi thê tử Mông Thị, cùng Đỗ Vân Xương vào nói chuyện.

Sau khi kể lại chuyện hôm trước hắn kiểm tra Đỗ Cẩm Ninh rồi tiếp tục nói:

"Ninh nhi có tài xem qua là nhớ, lại hành sự ổn thỏa, quả quyết, là người làm nên đại sự, hơn nữa lại có tấm lòng đôn hậu, không người lòng dạ hẹp hòi, ghi thù hận vào lòng. Ta muốn đem nhận nuôi Ninh nhi, các ngươi cảm thấy thế nào."

?

Đỗ Vân Xương rất vui mừng đang định đáp ứng, thì nghe thấy mẫu thân mình quả quyết nói:

"Không được."

Đỗ Dần Sinh nhíu mày hỏi "Vì sao không được"

"Nó có tiếng là khắc phụ, mặc kệ là thật hay giả thì ông cũng không được lấy đứa con duy nhất của mình để mạo hiểm."

Đỗ Dần Sinh tức khắc nhíu mày lại, ông thật đúng là không nghĩ tới điểm này. Hắn thở dài "Vậy thì thật là đáng tiếc, với tài năng của Đỗ Cẩm Ninh chắc chắn sau này sẽ gây dựng được một sự nghiệp của riêng mình".

Đỗ Vân Xương thấy phụ thân như vậy bèn nói "Cha, ta có một biện pháp. Người đem Đỗ Vân Thành nhận nuôi đưới danh nghĩa của người, như vậy Ninh nhi sẽ thành cháu nội của Người".

Đỗ Dần Sinh lắc đầu "Điều đó là không thể. Thúc thúc của ngươi rất coi trọng Vân Thành, mặc dù Vân Thành đã chết nhưng chắc chắn không chịu cho hắn nhận nuôi dưới danh nghĩa của ta.

Đỗ Vân Xương trầm mặc, đường huynh của hắn là một người rất xuất sắc, từ lúc bắt đầu đi học đã được phu tử khen rất nhiều, mới hai mươi tuổi liền thi đậu tú tài, nếu không phải do phu tử sợ hắn thành tài quá sớm nên kìm nén hắn ba năm, không thì đã lấy được công danh tú tài sớm hơn. Huynh ấy không chỉ thiên tư thông minh mà tướng mạo cũng xuất chúng. Tuy xuất thân là một gia đình làm nông, lại như một thế gia công tử, Đỗ Thần Sinh từ trước đến nay rất tự hào về đứa con trai này.

Ai ngờ được huynh ấy lại chết sớm như vậy vì nghe nói thê tử đến ngày sinh liền vội vàng chạy từ huyện về vào ban đêm nên bị lật xe xuống mương mà qua đời. Đỗ Dần Sinh thở dài một hơi:

" Thôi vậy, ta chở về phòng đây. "

Lại nói đến Đỗ Cẩm Ninh cùng Đỗ Phương Phỉ khi trở về thì đã thấy mọi người đang dọn đồ chuẩn bị chuyển sang phòng mới.

" Các ngươi trở lai rồi hả? "

Trần thị đứng dậy vội vàng hỏi Đỗ Phương Phỉ:

" Ông bác của ngươi có đồng ý giúp đỡ không? "

" Ông bác bảo chúng ta đừng lo lắng, ngày mai người sẽ sang nói chuyện với tổ phụ. "

" Cảm ơn ông trời phù hộ, vậy thì tốt, vậy thì tốt. "

Trần thị thở phào nhẹ nhõm, nét cười thấp thoáng trên mặt.

" Tỷ, là thật sao? "

Đỗ Phương Linh vui mừng chạy tới ôm chầm lấy một cánh tay của Đỗ Phương Phỉ:

" Ông bác thật sự nói như vậy sao? Ngươi không cần phải gả cho Vương Cường nữa đúng không? "

Đỗ Phương Phỉ gật đầu:

" Chắc là không. Ông bác đã hứa với Ninh nhi, hắn sẽ đem việc này xử lý tốt. "

" A. Thật tốt quá. "

Đỗ Phương Linh nhảy dựng lên suýt thì đập đầu vào xà nhà.

Căn phòng phía đông khá rộng rãi, khoảng chừng 30 mét vuông. Trong phòng chỉ có 1 chiếc giường, 1 cái bàn và 1 cái ghế dựa. Mọi người dọn đồ sang phòng mới xong thì màn đêm cũng buông xuống. Sợ quấy rầy mấy người ở phòng chính thì lại bị ăn chửi nên họ cũng chỉ ăn qua loa rồi lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau Đỗ Cẩm Ninh tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn một mình nàng, trên bàn là bát cháo cùng với một ít dưa muối. Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong, Đỗ Cẩm Ninh đóng lại cửa phòng rồi lôi văn phòng tứ bảo ra trải lên bàn.

Ở hiện đại nàng cũng làm một tác giả viết truyện online nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, viết truyện không tránh khỏi sẽ viết theo góc độ của mình. Với lại nàng cũng không tự tin vào tài năng của mình có thể so sánh được với các bậc thi hào ngày trước.

" Liêu Trai Trí Dị."

Là một trong những truyện ngắn ưu tú nhất, kể cả ở thời hiện đại cũng rất nổi tiếng. Nội dung của nó là nhiều câu chuyện xưa ghép lại, tình tiết khá ly kì kịch tính, rất phù hợp để nàng sử dụng.