Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 656

CHƯƠNG 656

“Chúng tôi cũng ngại tiếp tục nói mình là người thân của nhà họ Thiệu, hôm qua sau khi về nhà, cậu của cháu đã buồn tới mức phải nằm viện rồi, bác sĩ nói huyết áp ông ấy quá cao không hạ, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa e là tính mạng khó mà bảo đảm…”

Dứt lời, bà ta vươn tay ra, ra vẻ lau nước mắt nơi khóe mắt, nhưng lại liếc nhìn Lương Hạnh, dường như đang quan sát biểu lộ trên mặt cô.

Lương Hạnh rủ mắt, nhanh chóng đoán được đây không đơn giản là cuộc gặp ngẫu nhiên.

Sau khi hiểu rõ mục đích của đối phương, liền cố ý không hiểu hàm ý trong lời nói của bà ta, nghe nói chủ tịch Mạc nhập viện rồi, cô hơi nhíu mày: “Vậy bây giờ mợ phải đi bệnh viện phải không? Mợ mau đi đi, đừng chậm trễ. Sau khi Mịch Thanh ở công ty họp xong quay về, cháu sẽ báo lại với anh ấy để anh ấy đi bệnh viện khuyên giải giúp mợ một chút.”

Thấy Lương Hạnh cố ý giả ngu, sắc mặt bà Mạc có vẻ khó coi, nhưng lại thấy cô không hề định giữ lại thì thở dài đánh thượt một cái rồi cầm lấy cánh tay cô: “Chuyện giữa cháu và Mịch Thanh, cậu mợ là người lớn cũng đã nghe nói qua một chút, biết hai cháu tình cảm rất tốt. Thế này, cháu có thể giúp ông Mạc nhà mợ khuyên một chút, để Mịch Thanh cho ông ấy ở lại công ty làm văn phòng …”

Vừa nói, tay còn lại của bà ta đã móc điện thoại từ trong túi ra: “Mợ lập tức gọi điện cho Mịch Thanh, cháu nói với nó nhé.”

Lương Hạnh thấy đối phương sẽ không dễ dàng để mình đi.

Cô vươn tay ra ấn điện thoại của bà ta xuống, đồng thời định rút cánh tay đang bị nắm chặt ra, nhưng sau khi giãy dụa không có kết quả mới thuyết phục: “Hiện Mịch Thanh đang ở công ty họp, anh ấy không nghe điện thoại được đâu.”

Vừa nói chuyện, cô vừa liếc mắt về cửa kính cách đó không xa, thầm nghĩ lúc này trong đó có lẽ hai bà lão đang tranh cãi hăng say, tạm thời cô cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để thoát thân.

Đang nghĩ ngợi, liền cảm giác cổ tay bị bóp mạnh hơn. Bà Mạc cảm thấy lời của Lương Hạnh có lý, ánh mắt đầy tủi thân khẩn cầu: “Cháu nói đúng, nó chắc chắn không muốn nghe điện thoại của mợ, nhưng của cháu thì khác, cháu hãy dùng điện thoại của cháu gọi, chắc chắn nó sẵn lòng nghe.”

Tối qua, trên bàn cơm, Lương Hạnh từng nghe mẹ Triệu phàn nàn về người em dâu này, nói bà ta là người biết quấy nhiễu người khác nhất, còn nói việc vợ chồng bọn họ tìm tới cửa chắc chắn là chủ ý của bà ta, lúc ấy nghe không để ý, nhưng bây giờ được chứng kiến, nói chung suy đoán của mẹ Triệu không hề sai.

Bị bà Mạc này ép, người Lương Hạnh đã lui đến tận góc tường, thật ra cô cũng không muốn làm phiền Triệu Mịch Thanh vì chút chuyện vặt vãnh này, nên mới do dự một chút, còn ngoài dự liệu của đối phương sa sầm mặt.

Tiện thể gạt bàn tay vẫn luôn nắm chặt cánh tay mình ra, nghiêm mặt nói: “Cháu xin lỗi, chuyện này, cháu không giúp được.”

Lý do của cô cũng rất rõ ràng: “Triệu Mịch Thanh có ý định cải tạo môi trường làm việc của Long Đằng, trước mắt việc cần làm là phải công bằng hợp lý, nếu như công khai bao che cho người thân, vô cớ để người ta mượn cớ, vậy anh ấy chẳng những không quản lý được Long Đằng, mà còn vì vậy tạo thành phiền phức lớn hơn.”

Cho nên, cô không có khả năng giúp chuyện này.

Thái độ của cô đã rõ ràng, bà Mạc còn đang giả vờ thân thiện, lập tức trở mặt: “Bây giờ cậu nó còn đang ở bệnh viện, cũng đã bệnh đến mức nào rồi mà cả nhà các người còn nói ra những lời châm chọc như vậy?”

Dứt lời, bà ta lập tức kéo tay Lương Hạnh đi tới ven đường đón xe: “Đi, cô đi với tôi đến bệnh viện nhìn một chút, nhìn xem một người đang yên đang lành bị người nhà họ Triệu các người bức chết như thế nào, tôi xem cô còn có lương tâm hay không?”

Bất ngờ bị túm lấy, Lương Hạnh không kịp phòng bị lảo đảo về phía trước hai bước, cuối cùng bị bà ta kéo đến giao lộ, mắt thấy một chiếc xe trống đang lái về phía này, cô giãy dụa muốn thoát khỏi, đồng thời tìm cớ.