Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 597

CHƯƠNG 597

Làm trợ lý của Tống Nhiễm, luôn phải chịu một số áp lực ngoài công việc, ví dụ như lúc này, do dù trong lòng có đắn đo như thế nào, nhưng có những lời hỏi ra rồi sẽ chỉ khiến cô thấy mất kiên nhẫn, cô ta cũng chỉ có thể kìm nén, chậm rãi đồng ý yêu cầu rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng làm việc.

Khoảng một tiếng sau, trợ lý đến sân bay đón tiếp theo như lời dặn của ông Tống.

Không gặp được Tống Nhiễm, Đan Nhiêu có chút thất vọng, nhưng anh ta chỉ cười rồi gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Giống tính cách của cô ấy.”

Cô là cô Tống mà, được nhiên sẽ không dễ dàng bị người khác điều khiển rồi.

Lúc thư ký đi theo phía sau vẫn còn lẩm bẩm không ngớt, anh ta đã cất bước, đi thẳng vào trong xe, rồi đóng cửa xe lại, lạnh lùng nhìn tên vẫn còn đang chống nạnh oán trách, nói cô Tống không nể mặt phía trước.

“Cho cậu hai giây, không lên xe là bọn tôi đi trước đây, rồi cậu tự mua vé mà về.”

Vừa dứt lời, Nghiêm Hạo đã ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi vòng qua xe ngồi sang phía bên kia.

Trợ lý giẫm chân ga, lái xe ra đường chính, đồng thời quan sát hai người qua kính chiếu hậu, sau khi phán đoán được một vài điều cơ bản thì nói lời chế giễu thư ký có thái độ không phù hợp ban nãy.

“Cô Tống nhà chúng tôi không phải kiểu tiểu thư lá ngọc cành vàng ở nhà rảnh rỗi, thường xuyên đi thẩm mỹ viện hay mua sắm gì đó, công việc của cô ấy rất bận rộn, nếu bất cứ ai đến cũng phải đích thân tiếp đón, vậy chẳng phải là không cần ngủ nghỉ nữa à?”

Quả nhiên, thư ký kia lẩm bẩm vài tiếng muốn kiếm lời phản bác, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh liếc qua, lạnh nhạt quát một câu: “Cậu ngồi yên cho tôi.”

Lập trường rất rõ ràng, Nghiêm Hạo biết nếu cứ kéo dài như vậy sẽ bị đạp xuống xe nên lặng lẽ im miệng lại, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng phê phán: “Người còn chưa gặp được, mà hồn phách đã bị câu mất rồi.”

Đương nhiên, âm lượng được khống chế rất hoàn hảo, cùng với tiếng động cơ trong xe, đến cả anh ta cũng không nghe rõ mình đang nói cái gì.

Thành công áp chế được thư ký, trợ lý trộm cười, đưa hai người đến một nhà hàng trong khách sạn nào đó theo như kế hoạch có sẵn, phòng bao cũng đã được đặt trước, còn về món ăn, ngoài hai món đặc sắc của nhà hàng ra thì đợi chính chủ đến gọi sau.

Đan Nhiêu ngồi trên ghế ăn trong khách sạn, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ lật menu, hỏi: “Lát nữa cô Tống cũng sẽ tới đây chứ?”

“Không tới.” Trợ lý đứng bên cạnh, giọng nói rõ ràng.

Lúc này, người đàn ông không khỏi nhíu mày: “Cô ấy cũng phải ăn cơm chứ?”

“Tôi không ở đó, cô Tống của chúng tôi phải chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều, bữa trưa sẽ giải quyết ở công ty.” Ngừng một lúc, lại giải thích: “Cô ấy thường xuyên như vậy.”

Lời này khiến Đan Nhiêu không khỏi nghĩ đến một số chuyện, anh mỉm cười, đóng quyển menu trong tay lại, vất lên trên bàn, lại nói với nhân viên phục vụ đang đứng đợi bên cạnh: “Có cơm chiên không? Cho chúng tôi ba phần.”

“Cơm chiên?” Nhân viên phục vụ lập tức ngơ ra, nhìn trái nhìn phải, thấy sắc mặt hai người bên cạnh cũng đang ngạc nhiên, bèn khó xử hỏi: “Vậy món chính thì sao ạ?”

“Không cần nữa, những món đã đặt trước đó cũng không cần mang lên nữa, chỉ cho chúng tôi ba phần cơm chiên trứng là được.” Anh giơ tay lên, giọng điệu như là không cho phép thương lượng.

Tuy nhân viên phục vụ vẫn cảm thấy khó hiểu, biết phòng bao này là do cô Tống đặt, trước khi đến quản lý nhà hàng cũng đã dặn dò rồi, phải tiếp đón chu đáo, nên cô ta cũng chỉ có thể đáp một tiếng rồi ra ngoài.