Editor: vananh
Đến cổng trường, Lâm Sơ thấp thoáng thấy mái tóc vàng, kế cây ngô đồng
"Nhìn bạn học tóc vàng kia, cậu ta hảo phi chủ lưu (Không phải dạng tốt đẹp)—— Chậc Chậc... Nhan sắc đẹp vậy, sao lại nhuộm tóc vàng chứ?"
"Tôi nhìn kiểu nào cũng hảo đẹp trai? màu tóc đơn điệu đặc trên người cậu ta liền biến thành không tầm thường, người gì đâu lớn lên trắng, nhìn như bước ra từ truyện tranh"
"Ah cậu nói giống truyện tranh, tôi thấy hơn vậy nhiều"
"làm ơn đi đừng hảo hoa si nữa? Ở Thất Trung cậu ta thuộc dạng côn đồ! Người như vậy tuổi trẻ ỷ gia thế tiêu tiền như nước, Lớn lên không việc nghề nghiệp liền làm...... Vịt. " (Bên Trung ý là Trai Bao)
"Thần linh ơi, nữ sinh mặc đồng phục trường chúng ta phải không? Đang đi lại cậu ta?"
"
"Không phải đôi tình lữ mới sợ"
"Sao vậy nữ sinh kia nhìn thế nào? Cậu biết hả?"
"Ừ, hình như chung lớp...""
Lời xì xào đủ kiểu xung quanh đang hướng về. Lâm Sơ và Trần Chấp
Lâm Sơ rũ mắt xuống, sắc mặt nhàn nhạt, đi thẳng tới chổ Thiếu niên
Trần Chấp đang cắn điếu thuốc trong miệng, tựa vào gốc cây sa mộc, một tay nghịch điện thoại, nghe thấy động tĩnh liền ngước mắt lên, bóng dáng cô gái đang bị khói thuốc vây quanh vô cùng thanh tú. .
Những lời vụn vặt vẫn văng vẳng bên tai, vẻ mặt không thay đổi, hất hất bay hết khói trước khi cô bước tới chổ anh
...
Trần Chấp đi trước, Lâm Sơ không vội theo sau
Anh đưa cô đến con hẻm gần trường.
Trong ngõ, vài nam sinh nữ sinh đang trò chuyện. Ngoại trừ một vài người cô thấy ở lối vào quán internet ngày hôm đó, những người khác đều lạ mặt
Đám học sinh đang đứng đó, người đi ngang có thể nhìn thoáng qua — Đám học tra
"Chấp ca đến rồi!"
Có người hét lên.
Mọi người đều hướng ánh nhìn vào Lâm Sơ và Trần Chấp
Cô không thích cảm giác bị đám người nhìn mình chằm chằm. theo phản xạ có điều kiện thiếu nữ cúi đầu.
Trong hẻm lúc này đang có "sóng gió"
Lâm Sơ đứng dựa vào tường, quay đầu lại nhìn, đơ người.
Vài nữ sinh kéo, ba người Lý Tư Xảo vào ngỏ nhỏ
"Người đã mang đến.”
Một cô gái, đánh giá cả ba từ trên xuống bước lên hỏi "Chấp ca, làm gì tiếp theo?”
Trần Chấp nghịch điếu thuốc chưa đốt trên tay, không nói gì mắt đen từ đầu tới cuối vẫn trên người Lâm Sơ
Đám người đã hiểu ra chuyển sự chú ý sang Lâm Sơ
Cô toàn thân hơi run, liếʍ môi nhìn Lý Tư Xảo
Người bên kia cũng đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt mang theo vẻ uy hϊếp, cùng sợ hãi cố gắng đè nén.
Hình ảnh Lâm Sơ như nhắc nhở Lý Tư Xảo điều gì đó, cô ta bắt đầu giãy dụa, cố gắng rũ bỏ bàn tay đang trói chặt cánh tay mình.
"Nói cho các người biết! "tôi là bạn gái Từ Dật", nếu cứ giữ tôi vậy, anh ấy tìm các người tính sổ!"
Nói một tràn, mặt ngông nghênh chứa 10 phần ác ý
Nhưng mà, cô ta như làm trò hề trong mắt đám học tra kia.
Họ cười chăm chọc đủ kiểu
Vài nữ sinh còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Buông tay ra để nó gọi.”
Lý Tư Xảo nghiến răng hất đôi tay đang nắm mình, lấy điện thoại trong túi ra, tay cô ta run bần bật mất kiểm soát.
Vài nam sinh ồn ào huyên náo, cô ta khó khăn lắm mới thành công gọi cho Từ Dật
Tiếng chuông Đổ, đến lúc gần hết nhạc, đầu dây bên kia liền bắt máy.