Đốc Chủ Ở Dưới Ta Ở Trên

Chương 4: Đốc chủ bị làm đến khóc (dạo đầu, cao trào bằng ngón tay)

Buổi đêm này đối với Tống Đình mà nói được định trước là khó ngủ, từ sau khi hắn thành đại thái giám trong cung liền không bao giờ dùng cùng một phòng nghỉ ngơi với thái giám khác, sau khi có phủ đệ của mình càng là không cần ở cùng một phòng với người khác.Nhưng hiện tại...

Chẳng những hắn ở cùng trên một cái giường với người khác, mà người kia còn là một nữ nhân.

Bên cạnh dần truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tống Đình không khỏi hơi quay đầu sang nhìn thoáng qua người bên cạnh, trong bóng tối tuy rằng hắn không thấy rõ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn được bộ dáng đối phương co ở trong ổ chăn ngủ rất yên ổn.

Chẳng lẽ người này không cảm thấy ngượng ngùng hay sao?

Nhưng sau đó Tống Đình lại tự giễu cười một tiếng, nàng rất rõ thân phận của mình, biết hắn chẳng qua là một thái giám, căn bản sẽ không tạo thành uy hϊếp gì với nàng, sao có thể đề cao cảnh giác không ngủ được chứ? Ngược lại, nàng hẳn là thực yên tâm mới đúng!

Mang theo khó xử khó có thể mở miệng, Tống Đình nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối, bất tri bất giác trước mắt trở nên có chút mơ hồ.

...

Đến khi nghe được tiếng hít thở bên cạnh trở nên vững vàng, lúc này Hứa Hoàn mới chậm rãi mở mắt, phải biết rằng, nàng không dễ dàng ở bên cạnh người xa lạ mà ngủ như vậy, mặc dù người kia không tính là nam nhân chân chính, cho nên nàng chỉ có thể vùi mình vào trong chăn, chờ đợi hô hấp bên cạnh trở nên vững vàng lúc này mới thả lỏng xuống.

Hứa Hoàn xoay người qua, ở trong bóng tối quan sát người bên cạnh một hồi.

Sau đó, nàng lớn mật nâng người dậy, mặt đối mặt quan sát Tống Đình.

Có lẽ là bởi vì thân thể, sắc mặt Tống Đình vẫn tái nhợt như cũ, khoé mắt hơi mang theo nếp nhăn, nhưng cũng không làm người trước mắt này nhìn có vẻ già nua, ngược lại có thêm một chút thành thục.

Hắn có mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng thoạt nhìn có chút mê người, tổ hợp ngũ quan cũng coi như là nam thần ở đời sau, chỉ tiếc...hắn là một thái giám.

Nhưng hắn có thân phận gì đối với Hứa Hoàn mà nói cũng không có trở ngại, bởi vì nàng biết, bản thân cũng không giống với nữ nhân bình thường.

Nếu như vậy...

Nàng có gì mà phải cố kỵ đâu?

Lúc Hứa Hoàn ở hiện đại từ trước đến nay là người tùy tâm sở dục, tới bây giờ cũng như vậy, nàng nhìn Tống Đình, nhẹ nhàng nắm hàm dưới của hắn, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên môi hắn.

Sau khi nhấm nháp đôi môi hơi khô khốc của hắn, Hứa Hoàn nhanh chóng vươn đầu lưỡi, chui vào trong miệng Tống Đình, liếʍ láp khoang miệng của đối phương, cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ liếʍ đầu lưỡi đối phương.

Vừa làm như vậy, Hứa Hoàn vừa lén lút bỏ chăn ra, sau đó vươn tay cởi nội y của Tống Đình, mềm nhẹ mà lại thong thả, lộ ra nửa người trên có chút gầy của hắn.

Làn da của nam nhân cũng không được coi là bóng loáng, mặc dù là trong bóng tối, tay Hứa Hoàn cũng có thể sờ đến vết sẹo loáng thoáng trên cơ thể hắn.

Lúc tay Hứa Hoàn dần dần bò lên đến ngực hắn, nàng cuối cùng cũng rút đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong khoang miệng hắn ra, lúc này, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng trên môi hắn, làm cho nam nhân trước mặt này thoạt nhìn càng thêm mê người.

Tay Hứa Hoàn đi tới hai viên trước ngực Tống Đình, nhẹ nhàng vươn tay, giống như là đùa dai mà khảy nơi đó.

"Hô?" Tống Đình ngủ cũng không sâu, giờ phút này cảm giác thân thể của mình trở nên có chút kỳ quái, giống như...giống như hơi ngứa? Lại hơi tê?

Hắn mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, còn chưa biết rõ tình hình hiện tại là như thế nào, liền phát hiện Hứa Hoàn đè ở trên người mình, vì thế trong nháy mắt, tất cả cơ buồn ngủ của hắn đều biến mất, hắn vội vàng vươn tay đi bắt lấy đôi tay đang tác loạn của Hứa Hoàn: "Ngươi, ngươi đang làm gì?"

Hứa Hoàn nhẹ nhàng cười, cũng không trả lời, chỉ là cúi đầu xuống, cắn lấy đầṳ ѵú trước ngực hắn.

"Ách hô!" Tống Đình cả kinh, toàn thân giống như có điện chạy qua mà run rẩy, hắn vội vàng buông tay nàng ra, thật giống như mình cầm phải thứ gì ghê tởm.

"Ngươi, rốt cuộc ngươi đang làm gì!" Trong bóng tối, Tống Đình gắt gao mà nhìn chằm chằm Hứa Hoàn, biểu cảm trở nên vô cùng khó coi.

Hứa Hoàn không trả lời, ngược lại dùng môi ngậm chỗ đó mυ'ŧ lên.

"A! Ách ách!" Trong nháy mắt, cảm giác kỳ diệu dị thường truyền vào trong óc Tống Đình, hắn mờ mịt mở to hai mắt, vẻ mặt không thế tin tưởng.

Dù sao, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác như vậy.

Nhưng phản ứng của Tống Đình hiển nhiên khiến Hứa Hoàn hài lòng, nàng tiếp tục liếʍ láp nhũ viên của hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn dần dần tăng lên.

"Không, không được! Ngươi, rốt cuộc ngươi đang làm gì! Hô a!" Tống Đình vốn định bày ra dáng vẻ đốc chủ của hắn hung hăng răn dạy Hứa Hoàn, nhưng hắn vừa mở miệng liền không tự chủ được phát ra tiếng rêи ɾỉ kỳ lạ.

Lúc này Tống Đình chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân mình dâng lên, cảm giác kỳ lạ như vậy khiến hắn không tự chủ được, trước mắt một mảng mơ hồ.

Thoạt nhìn tiến hành cũng không tệ lắm, Tống Đình cũng rất có cảm giác!

Vì thế giây tiếp theo, Hứa Hoàn buông đầṳ ѵú trước ngực hắn ra.

Chỉ là Tống Đình còn chưa kịp thở phào một hơi, tiếp theo đó, viên bên kia của hắn lại bị ngậm lấy.

"Hô! A a!" Tống Đình không tự chủ được hít hà một hơi, hắn muốn đẩy nàng ra, rồi lại sợ đυ.ng vào nàng, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

Lúc vẻ mặt Tống Đình đang hoảng hốt, tay Hứa Hoàn chậm rãi di chuyển đến dưới eo hắn, rốt cuộc đi tới tiết khố của hắn, chỉ là tay nàng mới vừa đặt ở đai quần, còn chưa chuẩn bị kéo xuống, giây tiếp theo, Tống Đình liền phản ứng lại.

"Ngươi muốn làm gì? Không, không được!" Tống Đình rốt cuộc cũng phản ứng lại, giờ này khắc này, vì bảo vệ bí mật của mình, vì bảo vệ tự tôn của mình, hắn đã bất chấp những thứ khác, hắn vội vàng bắt lấy đôi tay nàng, muốn làm nàng dừng động tác lại.

Quả nhiên, nơi này là nhược điểm lớn nhất của hắn sao? Không muốn để nàng nhìn thấy đến như vậy! Nếu hắn tỉnh lại trễ một chút thì tốt rồi.

Lúc này Hứa Hoàn cuối cùng cũng nói chuyện với hắn, nàng nắm hàm dưới của hắn: "Không sao, đừng sợ."

"Ngươi...hô!" Lời phản bác của Tống Đình còn chưa nói hết, Hứa Hoàn liền cúi đầu, hôn lên, lúc này, đầu lưỡi của nàng trực tiếp chui vào khoang miệng hắn, ở trong khoang miệng liếʍ láp từng chút một.

"Hô? Hô hô!" Tống Đình kinh ngạc mở to mắt, hắn sống 38 năm, chưa từng có người làm chuyện như vậy với hắn, huống chi người trước mắt này là nữ nhân, là công chúa.

Hắn trước nay, trước nay cũng không ngờ tới.

Ngay lúc Tống Đình phát ngốc, đầu lưỡi của Hứa Hoàn ôn nhu đảo qua khoang miệng, hàm răng của hắn, sau đó muốn dẫn theo đầu lưỡi của hắn cùng nhau nhẹ nhàng khuấy động.

Nhưng lúc này toàn thân Tống Đình đã cứng đờ.

Nương theo ánh trăng, Hứa Hoàn nhìn thấy khoé mắt hơi phiếm hồng của nam nhân, không khỏi làm trong lòng nàng dâng lên một cảm giác thương tiếc.

Trong mắt Hứa Hoàn nhiễm chút ý cười, vào lúc hắn ngây ngốc lén lút cởi bỏ tiết khố của hắn, kéo xuống một ít, sau đó vươn ngón tay, sờ soạng tìm được một vết sẹo giữa hai chân hắn.

Toàn thân Tống Đình đột nhiên run rẩy, hắn tránh thoát nụ hôn của Hứa Hoàn, giọng run rẩy dò hỏi: "Ngươi, rốt cuộc nguơi, rốt cuộc muốn làm gì!"

Hứa Hoàn không trả lời, chỉ là cười với hắn.

"Không, không được! Buông, buông ra! Đừng chạm vào! Đừng..." Tống Đình muốn đẩy nàng ra toàn thân đều run rẩy, mặc dù hắn không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được ngón tay Hứa Hoàn ở nơi đó vuốt ve, vuốt ve ở nơi khiến hắn cảm thấy khuất nhục cùng thống khổ.

"Không sao, tin tưởng ta." Hứa Hoàn nói với hắn.

"Sao, sao có thể không, hô hô! Ách..." Tống Đình gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, nhưng còn không kịp nói hết lời, Hứa Hoàn liền cúi đầu xuống.

Cảm giác có ánh mắt ở nơi đó quan sát hắn, điều này làm cho Tống Đình nhịn không được muốn vươn tay che khuất nơi đó, nhưng giây tiếp theo, nơi đó lại lần nữa bị một thứ ấm áp liếʍ láp lên.

"Ách a a!" Toàn thân Tống Đình thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên: "Ngươi, ngươi đang làm gì? Ngậm, ngậm miệng! Ngươi, ngươi không cảm thấy ghê tởm sao? Ngậm, ngậm miệng vào!"

Giọng của hắn mang theo run rẩy, cũng không biết rốt cuộc là vì sợ hãi, hay là bởi vì chỗ đó truyền đến cảm giác kỳ diệu.

"Ghê tởm? Sao có thể chứ?" Hứa Hoàn thấy rất rõ ràng, nam nhân không có cây dươиɠ ѵậŧ kia, thay thế là nơi đó có vết sẹo hình tròn không lớn, chắc là lúc tiến cung, có lẽ đã qua đi quá nhiều năm, chỗ đó đã không có khác biệt quá lớn với màu da của hắn, nơi đó còn có hai cái lỗ nhỏ tròn tròn.

Lúc nàng vươn đầu lưỡi liếʍ lên cũng không cảm giác được mùi vị đặc biệt gì, nhưng...toàn bộ cơ thể Tống Đình đều run rẩy.

"Ách, ách? Ách a...đừng, đừng chạm vào!" Giờ này khắc này, Tống Đình khó có thể nói rõ mình rốt cuộc có cảm giác gì, hắn không ngờ rằng, nơi bí ẩn của thân thể hắn vậy mà còn có người nguyện ý chạm vào, rõ ràng, rõ ràng đến chính hắn cũng...

Thật vất vả ổn định lại tinh thần, Tống Đình hít sâu một hơi, hắn nhìn nữ nhân vùi đầu ở giữa hai chân mình, lặng lẽ siết chặt nắm tay: "Ta, ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi muốn dùng việc này để trêu đùa ta, vậy vô cùng sai lầm!"

Nếu, nếu nàng thật sự dám làm như thế, vậy hắn liền, hắn liền....

Không đợi Tống Đình nghĩ xong muốn làm như thế nào, Hứa Hoàn liền ngẩng đầu lên, ở trong bóng tối, nàng hướng về phía Tống Đình lộ ra tươi cười: "Ta chỉ muốn cho ngươi vui sướиɠ!"

"Ngươi, ngươi..." Tống Đình hơi hé miệng, trong nhất thời không biết nên đáp lại cái gì.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của nam nhân, Hứa Hoàn không khỏi cười, nàng lặng lẽ tách hai chân hắn ra, bằng vào thị lực tốt tìm được mật huyệt hắn che giấu.

Chỗ đó vừa thấy liền vô cùng khô khốc chưa bị ai chạm qua, thoạt nhìn đêm nay nàng phải cẩn thận khuếch trương cho hắn, dù sao thì...nàng còn muốn thật sự nhấm nháp tư vị lần đầu tiên tiến vào nơi đó của nam nhân mà!

Vì không để nam nhân phản kháng, Hứa Hoàn vừa dùng ngón tay tới gần chỗ đó của hắn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thẳng Tống Đình, thừa dịp hắn không chú ý vươn đầu lưỡi liếʍ láp bờ môi của hắn.

"Hô! Hô hô!" Tống Đình vội vàng muốn tránh thoát: "Ngươi, nếu ngươi muốn dùng cách này làm ta dao động..."

"Vậy, ngươi dao động rồi sao?" Hứa Hoàn trực tiếp hỏi, dùng ngón tay đến gần mật huyệt của hắn, ở nơi đó bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát.

"Ta...ách ách! Làm, làm gì vậy?" Nam nhân đột nhiên cả kinh, vừa muốn phản kháng, miệng liền bị ngăn chặn.

"Hô ô ô ô!"

Cùng lúc đó, ngón tay của Hứa Hoàn cuối cùng cũng tiến vào hậu huyệt hắn.

Thân thể đột nhiên bị dị vật xâm lấn, Tống Đình bỗng nhiên mở to hai mắt, muốn nói gì đó, rồi lại không chống đỡ được một lần lại một lần hôn triền miên của Hứa Hoàn.

"Hô, hô ách...ô ô...ách ách..." Tống Đình muốn hỏi nàng chuẩn bị làm cái gì, nhưng giây tiếp theo dị vật tiến vào trong thân thể hắn bắt đầu động, ở trong thân thể hắn đảo lộng.

"Hô ách...hô ách ách!" Tống Đình đời này chưa từng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nhất thời toàn bộ vành mắt đều đỏ, hơi nước dần dần tràn ngập trong mắt hắn, lúc ngón tay Hứa Hoàn vừa tiến vào một đốt, khoé mắt nam nhân cuối cùng cũng lăn xuống từng giọt nước mắt nóng bỏng.

Trong lòng Hứa Hoàn mềm nhũn, buông môi hắn ra, nhưng tuy rằng mềm lòng, ngón tay thứ hai của nàng cũng đã chuẩn bị xong muốn đi vào thân thể hắn.

"Sao vậy, ngươi khóc cái gì?"

Tống Đình đương nhiên cũng cảm thấy rất mất mặt, hắn duỗi tay lau nước mắt, hung hăng trừng nàng: "Còn, còn không phải đều là vì ngươi! Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì" Tống Đình nói như vậy, giọng có chút nghẹn ngào.

Hứa Hoàn khẽ cười một tiếng: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta muốn cho ngươi vui sướиɠ!" Nói những lời này, đồng thời ngón tay thứ hai của nàng cũng thuận lợi tiến một ít vào trong cơ thể hắn.

"Ách a a !" Tống Đình không tự chủ được kinh hô một tiếng, ngay trong nháy mắt, hắn lại cảm giác được dưới thân của mình bị tách ra một ít, lại có cái gì tiến vào thân thể mình.

"Ngươi, ngươi còn tới! Đừng, đừng cho là ta không dám làm, làm gì với ngươi!" Tống Đình nói mà hoàn toàn không biết chính mình lúc này hoàn toàn không có một chút lực uy hϊếp nào, ngược lại, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, khoé mắt lại trở nên ươn ướt.

Hứa Hoàn bắt đầu thâm nhập hai ngón tay, nhẹ nhàng ở trong thân thể hắn cọ xát, cùng lúc đó, nàng dùng một cái tay khác chọc chọc mặt của hắn: "Ta sẽ không tin ngươi vừa khóc vừa nói đâu! Rõ ràng lớn hơn ta nhiều như vậy, còn thích khóc như thế!"

"Ngươi, ngươi! Ách ách!" Tống Đình vừa giận vừa gấp, bị nữ nhân này làm cho khóc cũng không được cười cũng không được, hắn còn có thể làm thế nào?

Hơn nữa...vì sao, vì sao trong cơ thể, trong cơ thể cảm giác bắt đầu trở nên kỳ quái.

"Hô, hô ách... ngươi, ngươi đừng động đậy!" Tống Đình trừng nàng, muốn làm nàng nghe lời của mình.

Nhưng Hứa Hoàn sao có thể nghe hắn chứ! Lúc cảm giác được thân thể hắn đã không căng chặt như vậy, chậm rãi thả lỏng, lúc này từ bỏ liền quá đáng tiếc không phải sao?

Nàng nhanh chóng nhét vào trong thân thể hắn ngón tay thứ ba: "Thả lỏng một chút đi! Ngươi đã làm rất tốt rồi, căng chặt sẽ chỉ làm mình chịu khổ thôi! Nếu không lát nữa sẽ rất đau."

Tống Đình đã bị nàng làm cho một mảnh mờ mịt, khó có thể chịu đựng được cảm giác ở trong cơ thể chồng chất lên, hắn không khỏi hô hấp từng ngụm từng ngụm: "Ngươi, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì! Ta, ta không biết...ách ách..."

"Rất nhanh, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi!" Nói như vậy, ngón tay Hứa Hoàn tiến vào sâu trong cơ thể nam nhân, ở vách trong của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhưng mới vừa ở trong thân thể hắn động không bao lâu, tay nàng giống như đυ.ng phải một nơi nhô lên, không đợi nàng ấn xuống, cả người Tống Đình liền thiếu chút nữa nhảy dựng lên

"Không, không! Nơi đó không được! Ách a a! Muốn, muốn...a a a!" Tống Đình đột nhiên kêu lớn lên, tiếp theo liền giống như là diều đứt dây ngã xuống giường.

Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn cũng đột nhiên trở nên ướŧ áŧ.

Đây là? Tống Đình đạt tới cao trào sao? Bởi vì không có cái kia của nam nhân, cho nên lấy cách như vậy đạt tới cao trào sao!

Hứa Hoàn thuận thế rút ngón tay ra, trừu đến bên mặt Tống Đình: "Vừa rồi ngươi rất thoải mái nhỉ?"

Tống Đình cảm thấy thẹn quay đầu đi: "Này, loại chuyện này... không cần ngươi lo!"

Hứa Hoàn cười gian trá: "Sao có thể không cần ta lo chứ? Rõ ràng là ta giúp ngươi đúng không? Hơn nữa..."

Nàng vươn đầu lưỡi liếʍ lên khoé mắt bởi vì cao trào mà đã ươn ướt của hắn: "Lát nữa ta sẽ làm ngươi rất thoải mái nha!"

Tống Đình mờ mịt trợn tròn mắt: "Ngươi, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?"

"Rất nhanh ngươi liền sẽ biết!"