Hôn Nhầm

Chương 34.2 Một tên mưu mô như anh.

Ôn Nhạc đầu óc choáng váng, từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy An Gia đứng ở bên giường.

... Một cảnh quen thuộc.

Đây là cảnh cô thức dậysau khi uống rượu lần trước, nhưng cô ấy có vẻ mặt buồn bã lúc đó.

Bây giờ cô ấy trông bình tĩnh, vẫn nhìn xuống điện thoại di động của mình.

“Chị tỉnh rồi.” An Giai nghe thấy động, vội vàng đứng dậy đỡ cô từ từ ngồi dậy.

Sau khi Ôn Nhạc say rượu, cô không nhớ rõ mấy chuyện, dụi mắt cảm thấy hơi sưng, nhất định đã khóc, cô hỏi An Giai giúp cô nhớ lại: “Ngày hôm qua chị lại gây chuyện à?”

An Giai gật đầu nói thật: “Khóc, náo loạn lại còn ca hát ”

Ôn Nhạc duỗi tay không có coi trọng, đây là trước mặt bạn tốt, cô không sợ xấu hổ.

Cô chạm vào điện thoại di động để kiểm tra thời gian, An Giai liếc cô một cái, sau đó nói tiếp: “Ừ, tối hôm qua Tinh Hà đón chị.”

Ôn Nhạc đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to, giọng điệu đều nhanh hơn. : "? Tại sao anh ta đón chị"

.. " Anh ấy gọi và Trương Kỳ bắt máy nhặt nói cho anh ấy biết chị đang ở trong một tâm trạng xấu và say rượu, vì vậy anh ấy đã qua"

" ... vì vậy, chị đã khóc và ngày hôm qua vừa khóc vừa hát? "

" Đối với anh ấy mà nói, chị không quá náo loạn , còn khóc bảo không cho anh ấy rời đi. "An Giai bình tĩnh thuật lại, cô gần như trên trời rơi xuống, hoàn toàn khác.

Đêm qua, Ôn Nhạc buồn vì chuyện của Trương Kỳ và Viên Kha, sau khi say rượu, cô nghẹn ngào hát “Bạn bè đi bên nhau trọn đời, những ngày tháng không còn nữa.” Nước mắt quệt lên quần áo của Thời Tinh Hà . Anh kiên nhẫn dỗ dành cô bằng một giọng nhỏ, và thái độ dịu dàng của cô khiến cả Trương Kỳ và Viên Kha đều ngẩn ngơ.

Lúc trước chắc chắn cô ấy sợ chết khϊếp, nhưng bây giờ cô ấy đã vững vàng như chó già, thậm chí còn muốn châm một điếu thuốc, mặc dù cô không hút thuốc.

"Anh ta đem chị trở về ?!

" Đúng vậy, chị còn túm lấy cánh tay anh ấy không cho anh ấy đi đâu.”

"Sau khi nghe điều này, Ôn Nhạc vội vã kiểm tra các tin tức trực tuyến. An Giai biết những gì cô muốn xem, và nói vội vã: ". Đừng lo lắng, em đã theo dõi một thời gian, không có tin tức của chị" Nếu có là tin tức, nó sẽ được tung lên mạng, bây giờ, cô ấy không thể nhàn nhã như vậy được.

Nhưng liệu nó có được chụp lại hay không, hay nó được chụp lại mà hông có ai gửi nó đi, thì cô không biết.

"Nhân tiện, tối qua, Tinh Hà ,Trương Kỳ và Viên Kha đã nói chuyện một lúc. Em đang chăm sóc cho chị nên không biết họ đã nói gì." An Giai nói thêm, "Nhưng em thấy biểu hiện của hai người họ là rất lạ. ”“

" sao lạ? ”“

" Em không biết. ”

Ôn Nhạc ném điện thoại, nhanh chóng giặt quần áo, gọi điện thoại là liên lạc với Trương Kỳ , chuẩn bị gặp cô ấy ở quán cà phê.

"Cái đầu nhỏ của cô nghĩ như thế nào? Anh ta không phải xã hội đen, mà phải thì tại sao lại bức hại hai diễn viên không tên tuổi của chúng ta?" Đối mặt với suy đoán như vậy của Ôn Nhạc, Trương Kỳ cười lắc đầu, "Các người cảm thấy thế nào? đối xử với anh ta? Có thành kiến

gì không? " Anh ta đối với chúng ta rất thân thiện. ”Sự thân thiện làm cho bọn họ có chút kinh hãi.

“Tốt rồi.” Ôn Nhạc hỏi, “Sau đó anh ấy nói với cô những gì?”

“Vừa mới nói về những bộ phim truyền hình chúng ta đóng mấy năm nay, sau đó…” Cô ấy nói với tâm trạng phức tạp: “Anh ấy bảo Viên Kha đừng vội rút một người đã gửi thông tin cá nhân vào hộp thư của anh ấy."

"Vì từ khi hôm qua Thời Tinh Hà gọi đến cô đã ngẩn ngơ.

Ngay cả khi đêm đã trôi qua, cô nghĩ rằng mình đã có một giấc mơ.

Tất cả những điều này là quá viển vông.

“muốn tin tức của hai người ?” Ôn Nhạc suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là biết Viên Kha cùng Trương Kỳ , muốn cho bọn họ cơ hội? Đôi mắt cô khẽ nhúc nhích: “Ngoại trừ chuyện này ra? Còn có điều gì muốn nói nữa không?”

“Không có gì.” Trương Kỳ chớp mắt lắc đầu.

Ôn Nhạc cụp mắt xuống, trầm tư.

Anh ta đã bỏ vai của Trình Tử Uất và bây giờ lại đến giúp Viên Kha và Trương Kỳ.

Vì biết cô ấy không thể từ chối.

“A Nhạc tôi đã đồng ý với Viên Kha rồi.” Đối với chuyện của Ôn Nhạc và Tinh Hà, Trương Kỳ có lẽ đã tính trong lòng một chút sau đêm hôm qua. Cô bắt lấy tay Ôn Nhạc " Xác định không cần sự giúp đỡ của anh ta, cô drừng bị chúng ta ảnh hưởng. "

Ôn Nhạc lập tức ngẩng đầu hít sâu một hơi" Hai người đừng tức giận chết ta, đưa tới cửa tới cơ hội tốt như thế nào có thể không cần đâu?!”

Với những địa chỉ liên hệ của Thời Tinh Hà trong giới điện ảnh và giới thiệu họ với bất kỳ nhà sản xuất lớn nào, đều có thể nhận được rất nhiều thứ mà mọi người không thể yêu cầu trong đời.

"Nhưng ..." Trương Kỳ cau mày.

"Không có chuyện gì! Đừng lo lắng cho tôi." Ánh mắt Ôn Nhạc kiên định: "Tôi không phải con rối, trong lòng tôi có suy xét."

Lúc cô đến phim trường vào buổi trưa, mọi người vẫn đang ăn cơm, chưa bắt đầu quay phim. .

“Sao chị đến sớm vậy?” Giang Xuân đang nghỉ ngơi một mình kinh ngạc nhìn cô.

Buổi quay hôm nay vẫn còn là buổi chiều, cô đến sớm như vậy.

“ Thời Tinh Hà đâu?” Ôn Nhạc vô thức nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của anh.

“Nếu chị không có ở đó, anh ấy về xe nghỉ ngơi .” Giang Xuân lấy điện thoại di động ra, tanh tách gõ: “Em sẽ gọi anh ấy qua.”

Ôn Nhạc ngồi ở trên ghế, cầm lấy quần áo của mình., quay lại nói "Quên đi. Tôi chỉ đang hỏi." Tôi thực sự chỉ hỏi một cách tình cờ, và tôi buột miệng mà không nhìn thấy anh ta.

Giang Xuân tay cứng đờ, nở một nụ cười khô khốc, anh đã gửi tin tức rồi.

Ôn Nhạc không biết chuyện này, cô đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng Trình Tử Uất đột nhiên gọi tới.

Sau khi trò chuyện vài câu, cô hận ra rằng anh ấy đã thích thú với một vai trò mới.

Trình Tử Uất “Vậy em không cần đến tìm anh ta vì anh biết không?”

“Tôi biết.” Ôn Nhạc trong lòng vẫn cảm thấy rất có lỗi.

Cô ấy ghét Thời Tinh Hà nhất là khi nghĩ đến điều này.

Hiện tại cô vẫn đang hòa thuận với anh, nhưng nếu chuyện này tái diễn, cô nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với anh.

Trước đây anh đã nói sẽ ngừng dôid phó Trình Tử Uất, Ôn Nhạc chỉ hy vọng anh sẽ làm theo những gì anh đã nói.

Tử Uất nhanh chóng chuyển chủ đề: “ Hình như phim em đóng máy vào tháng Giêng?”

“Ừ, đại khái là như vậy .” Trình Tử Uất cười: " Thời gian đó cũng là sinh nhật anh, em hẳn sẽ tham gia được chứ??”

Ôn Nhạc nhớ tới sinh nhật của anh , là ngày 21 tháng 1. Mặc dù lúc đó cô chưa chắc là mình có lịch trình hay không , nhưng cô nhất định có thời gian đi dự tiệc sinh nhật.

“Ừ, tôi sẽ đi.” Trình Tử Uất năm nào cũng tặng quà sinh nhật cho cô, đương nhiên Ôn Nhạc sẽ trả lại quà, cô xoa cằm hỏi: “ Anh muốn quà sinh nhật gì? Hay là... Đi ăn hoa nãướng đi! ”

Trình Tử Uất ở đằng kia thấp giomgj cười :“ Được rồi, anh thích món này. ”

“ Được rồi, lần sau không được phép đổi sang món khác đâu hahaha. ”

Ôn Nhạc cúp máy điện thoại hớn hở, đột nhiên bên cạnh có người nói: " Ai ăn sinh nhật ?”

Đột nhiên Ôn Nhạc sửng sốt quay đầu lại, Thời Tinh Hà không biết mình đã ngồi vào vị trí Giang Xuân đã ngồi từ lúc nào, Giang Xuân đã bỏ chạy sớm.

Ôn Nhạc không cố ý che giấu anh, mà bình tĩnh nhìn vào ánh mắt anh, và nói, “ Trình Tử Uất .”

Vẻ mặt vốn khá ôn hòa của Thời Tinh Hà lập tức chìm xuống.

“Là anh muốn hỏi, sau khi hỏi lại không vui.” Ôn Nhạc nghiêng đầu hỏi : “ Anh muốn tôi nói dối anh sao?”

Thời Tinh Hà ngây người nhìn cô.

" Tức giận sao? Nếu anh có rất nhiều tình địch. Khi họ gọi điện cho tôi mỗi ngày sẽ khiến anh tức chết sao?"

Thời Tinh Hà cảm thấy trong lòng hơi đau, nói từng chữ một: "Không cần, một người như em là đủ rồi"

Thời Tinh Hà đột nhiên nhìn cô ấy và nói: " Lần trước không phải nói mời cơm anh sao? Tối nay đi"

"À, có nói qua ." Lần trươca cô yêu cầu anh ký một trăm bức ảnh, cô đã gửi chúng cho những người bạn cùng lớp cũ họ đã vui mừng đến chết, khen ngợi cô vì lòng tốt của cô, hứa sẽ mời cô ăn tối.

Cô giành được nhiều bữa như vậy, vì vậy cần phải mời anh một bữa, nhưng cô muốn tập hợp bốn người bọn họ lại với nhau, " Nhưng hôm nay Phó Tình không có ở đây."

Thời Tinh Hà nghiêm nghị nhìn cô: " Là anh kí tên , không phải cô ấy. "

" ... kia à . "Thực hiện lời hứa sớm một chút cũng tốt ,Ôn Nhạc lễ phép hỏi vị thiếu gia trước mặt:" Vậy anh muốn ăn gì? "

Thời Tinh Hà không chút do dự nói. : “ Hoa não nướng."

” Hả? ”

Ôn Nhạc có phản ứng, nhìn thấy loại đồ ăn này anh là người không ăn được cay, buồn nôn, đột nhiên lại đòi ăn cái này, sợ là chỉ có một nguyên nhân.

Đó là vì những lời cô vừa nói với Trình Tử Uất

Ôn Nhạc cố ý chậm rãi nói: "Có chắc không? Não, trắng nõn mềm mại, từ đầu heo ..."

Trước khi cô nói xong, Thời Tinh Hà đã đưa tay lên che miệng,sắp nôn ra rồi biểu hiện có vẻ đau đớn.

Ôn Nhạc cực kỳ không nói nên lời.

"Anh nói xem , cái tính ghen tuông này thật sự là ngỗ ngược, ngoài việc khiến bản thân khó chịu thì có ích lợi gì? Tôi có chút nghi ngờ chỉ số IQ của anh giảm xuống." Ôn Nhạc nhân cơ hội nghiêm khắc phân trần.

Thời Tinh Hà nhìn thực sự không thoải mái, khuôn mặt anh vẫn trắng bệch, lông mày của anh cau mày và anh nhấp một ngụm nước mà Thịnh Chiêu nhanh chóng đưa tới và nói với cô , " Rất khó chịu ."

Không cần cô nói, anh cũng nghi ngờ bản thân một chút.

Trước kia, anh chưa hề làm ra điều như vậy.

Chỉ là trong lòng anh luôn có thể dễ dàng bị cô làm cho tức giận, anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.

Ôn Nhạc không hề tức giận ,ngược lại vỗ ngực tự hào nói: “Dù chỉ số IQ của tôi không cao bằng anh, nhưng ít nhất tôi cũng ổn định.”

Thời Tinh Hà cuối cùng cũng bật cười, và giơ ngón tay cái lên một trân trọng nói: "Được rồi, em rất tuyệt."

Cuối cùng đương nhiên không phải là hoa não nướng . Ôn Nhạc để cho Thời Tinh Hà tự đặt chỗ của thì tốt hơn. Anh sẽ đặt nơi ở chế độ riêng tư và không được chụp ảnh hoặc tiết lộ.

Thời Tinh Hà chọn một nơi rất thích hợp, nhưng sau khi đến nơi, Ôn Nhạc cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối, sân Trung Hoa độc lập trang nhã, yên tĩnh và cao cấp này giống như cô không có khả năng ăn được.

Cô nắm chặt cổ tay Thời Tinh Hà dừng bước vào trong và nhìn anh đầy nghi ngờ, “Anh đang cố hại tôi ở đây đúng không?”

Thời Tinh Hà kiên nhẫn nhìn xuống cô và hỏi: “Anh định giở trò gì vậy?? "

" Ví dụ, đưa tôi vào tình trạng phá sản, rồi giả vờ cho tôi vay tiền trong khi tôi đang hoảng loạn, lừa tôi ký một hợp đồng bất bình đẳng, và từ đó, với tư cách là một chủ nợ, kiểm soát tôi và kiểm soát tôi, cuộc sống của tôi ! "

Cô không có vẻ gì là đang nói đùa hay trêu chọc, vẻ mặt cảnh giác và lo lắng của cô dường như đang xây dựng một cốt truyện về về bản thân sau khi bị anh dồn vào thế nợ nần.

Thời Tinh Hà không nói nên lời trong một lúc.

Thấy anh không lên tiếng, Ôn Nhạc thả tay anh ra, hai tay ôm chặt trong túi lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người chạy ra ngoài từng bước nhỏ.

Trong vòng hai mét, cổ áo sau đã được xách lên.

Thời Tinh Hà kéo cô vào.

Ôn Nhạc giãy dụa: "Buông ra, buông ra!"

" Không phải bảo sẽ mời anh ăn cơm? Sao lại chạy? Có người nào như em sao?"

"Tôi là người như vậy, tôi là người lật lọng nổi danh, anh ngày đầu biết tôi sao! Tên xấu xa! Thả ta ra! "Ôn Nhạc vươn tay muốn đẩy anh bước đi, nhưng chân không vững, chân trái vấp phải chân phải, ngã vào cánh tay của anh. Oái ăm.

Thời Tinh Hà nhanh chóng bắt lấy , nhưng Ôn Nhạc không biết xấu hổ đẩy cơ thể anh cố tình ngã xuống.

Thời Tinh Hà trượt tay, cô ngã ngồi xuống đất.

"Anh không kéo được tôi sao? Anh tiếp tục kéo!" Ôn Nhạc ôm mặt , đôi mắt sáng ngời tràn đầy tức giận, tóc mềm trên trán có chút rối tung theo gió.

Kể từ khi nhìn thấy cô như vậy trên bãi biển vào đêm đó, Thời Tinh Hà luôn liên tưởng cô với một con mèo, đặc biệt là đôi mắt của cô rất to và tròn, lại nhìn chằm chằm càng giống hơn

Giờ phút này, cô giống như một con mèo nóng giận , rất bất cần đời, nhưng lại tràn đầy sức sống, khiến người ta bất lực mà thích.

Thời Tinh Hà nhìn cô như vậy, quỳ một gối xuống, đưa tay về phía cô, nhẹ giọng nói: “Dậy đi, trên đất lạnh lắm.”

Ôn Nhạc chải tóc , cao ngạo viết trên mặt, mặc kệ anh .

Thời Tinh Hà nhướng mày, nghiêng người gần hơn và nói bằng một giọng thấp: " Em rất hay nghĩ ra được những tình tiết cẩu huyết,thế những lúc này em có biết nam nhân sẽ làm gì không? Hửm?"

Ôn Nhạc đẩy anh ra và lùi lại một bước, tức giận: "Đừng hôn tôi! Đồ khốn, đồ cẩu nam nhân !"

Thời Tinh Hà lắc đầu nói: "Ngoại trừ hôn và ôm, tại sao trong đầu em chỉ nghĩ đến chuyện này?"

"Cái gì ?" Anh đang giả vờ à? "Ôn Nhạc càng chỉ trích anh " Anh nói lời này với tôi, thật ra trong lòng anh cũng không nghĩ tới sao?. Nói thật đi! Nếu tôi nói bây giờ hôn anh, anh sẽ từ chối sao? "

Thời Tinh Hà nhướng mày: “ Em thử xem?”

Ôn Nhạc đứng sát vào anh không nói lời nào, kiễng chân.

Cô di chuyển quá nhanh và đột ngột, ánh mắt của Thời Tinh Hà rung lên trong chốc lát, cơ thể cứng đờ.

Khi Ôn Nhạc chuẩn bị hôn lên môi anh, liền quay lại nói nhỏ vào tai anh: “Nhìn đi, anh không từ chối.”

Thời Tinh Hà đột ngột đẩy cô ra rồi quay lưng lại với cô cúi đầu.

Ôn Nhạc lớn mật , đi một vòng và định rẽ vào trước mặt anh , Thời Tinh Hà liền đổi hướng và tránh đi.

“Đừng nói với tôi, anh ngại ngùng!”

Thời Tinh Hà hít một hơi dài và quay lại nhìn cô.

Sau đó Ôn Nhạc mới nhận ra anh không đỏ mặt hay xấu hổ mà hơi thở có chút gấp gáp.

Đôi mắt đen của anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm nói: “Vui không?”

Ôn Nhạc thu tay vào trong ống tay áo, lùi lại một bước nhỏ, thì thào: " Rất vui nha"

Thời Tinh Hà không chịu nổi mà duỗi tay ra xoa xoa tóc cô, Ôn Nhạc đầu bù tóc rối, cư nhiên không thể không tức giận , lại cùng anh cãi nhau.

Hai người cứ như vậy, cãi qua cãi lại ồn ào đi vào trong.

Đương nhiên, ồn ào chỉ nói đến Ôn Nhạc.

“… Thời Tinh Hà , tại sao trên thực đơn ở đây lại không có giá ?” Năm phút sau khi vào trong, Ôn Nhạc đóng quyển thực đơn tinh xảo và tao nhã trong tay, lại lộ ra ánh mắt hoài nghi: “Tôi là người trung thực, đừng lừa dối tôi. ”

“ Đừng lo lắng, không thể ăn quá nhiều khiến em nghèo đâu . ” Thời Tinh Hà bất lực hứa với cô.

Ôn Nhạc dựng lên thực đơn chặn mặt, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tôi cho dù nghèo cũng không chịu thua, sẽ không tìm anh vay tiền kí hợp đồng đâu, tôi là người có cốt khí . "

Thời Tinh Hà trầm mặc, dùng một loại thuyết phục, anh nói" Ôn Nhạc, tương lai em có thể xem bớt các chương trình truyền hình lộn xộn không. "

Ôn Nhạc lập tức mắt tròn mắt dẹt nhìn anh , " Tôi không xem mà là tự mình diễn.” Trước đây cô đã diễn tất cả những cảnh lộn xộn và lộn xộn, cô nói một cách hợp lý: “Đừng phân biệt đối xử phim truyền hình như thế, cẩu huyết cũng có thanh xuân. Hơn nữa, tôi thực sự học được rất nhiều điều từ nó. "

" Cái gì? "

" Trọng điểm nhất là đừng quá tin vào đàn ông. "Ôn Nhạc hướng ánh mắt anh nhìn thẳng, nói rõ ràng: "Đặc biệt là một tên mưu mô như anh."

"..."

Gọi đồ ăn xong, Ôn Nhạc vuốt tóc bên tai lục lọi trong túi, cô liền muốn cột lại mái tóc xõa của cô ấy với một chiếc dây buộc tóc trước khi ăn.

Lục tung một hồi, nhưng không thể tìm thấy cái cần tìm

Lúc này, Thời Tinh Hà đưa ra một dây buộc tóc đen.

Ôn Nhạc nhận lấy, không khỏi tự hỏi: “Tại sao anh lại mang theo cái này?”

Thời Tinh Hà nhẹ giọng nói: “Đêm qua có người trong lòng anh cọ tới cọ lui khóc mà làm rớt

Ôn Nhạc lúc này mới phát hiện ra, dây buộc này là của cô.

Ôn Nhạc liếc anh " Nói, có hay không hôm qua anh thừa cơ hội đυ.ng tay đυ.ng chân?"

" Lại còn nói... Đυ.ng tay đυ.ng chân toàn là em làm với anh."

Kể từ sau khi say rượu lần trước , côcó chút ý thức được tửu lượng của mình mà ậm ừ: “ Tôi say xong liền không nhớ, anh đừng có như vậy mà vu khống!!”

Thời Tinh Hà cong khóe miệng, như sớm đã biế cô sẽ như vậy "Biết chơi xấu là sở trường của em , cho nên anh đã quay video chứng minh, bây giờ em muốn xem sao?"

Ôn Nhạc vốn tưởng rằng là anh cố ý lừa mình, nhưng không ngờ lại như vậy ! Anh thật sự nhờ Thịnh Chiêu quay lại.

Ôn Nhạc cầm lấy điện thoại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, chỉ thấy một hồi cô mạnh mẽ dụi dụi mặt, túm tóc kéo lỗ tai của anh, kéo quần áo ôm eo anh , vừa hát, vừa rêи ɾỉ,khóc hết lần này đến lần khác, còn lau nước mắt lên người anh .

Nhưng anh thực sự đi theo dỗ dành cô, nửa tay ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng, không nhìn ra vẻ sốt ruột, nhưng lại tràn đầy vẻ sủng nịnh, dung túng đối với cô.

Ôn Nhạc trước đây chỉ nghe những câu chuyện kể, người khác nói lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cách anh đối xử với cô từ góc độ khác.

Nó quả thực rất khác so với việc đối xử với người khác.

Nhưng cô luôn cãi nhau với anh, sự dịu dàng của anh dường như chỉ thể hiện ở những nơi cô không thể nhìn thấy và không biết, vì vậy cô không bao giờ để ý rằng anh thích cô nhưng người khác nhìn có thể thấy được.

Trong lòng Ôn Nhạc cảm thấy có chút rung động, mím môi không nói gì, lẳng lặng trả lại điện thoại cho anh.

Thời Tinh Hà nhận thấy tâm trạng của cô có chút khác thường, vì vậy anh bình tĩnh lại, nhìn cô hỏi: "Em sao vậy? Em tức giận à?"

Ôn Nhạc lắc lắc tay với anh, mơ hồ nói: " Tiên nữ tâm tư anh đừng hòng đoán""

Sau khi dọn món ăn, Ôn Nhạc phát hiện không chỉ là bề ngoài đơn thuần, mà mùi vị của các món ăn cũng rất ngon.

Để giữ dáng, cô luôn tiết chế nhưng lần này không thể không ăn nhiều hơn.

Thời Tinh Hà thấy cô thích như thế liền nói " Lần sau sẽ đưa em đi tiếp".

"Không được" Ôn Noãn lắc đầu: " Ngon như vậy, tôi không thể cưỡng lại được, sẽ béo"

Cô chính là rất chú ý thân hình.

Trong điện thoại đột nhiên có mấy tin nhắn, Ôn Nhạc để đũa xuống, cầm lên đọc.

Cô đã đóng nhiều cảnh, quen biết nhiều diễn viên, bây giờ người gửi tin nhắn cho cô ấy là một người bạn tên Viên Kiều Kiều quen nhau được vài năm và là người cùng quê với Ôn Nhạc

Cô ấy cũng không nổi tiếng, hoàn cảnh cũng giống Trương Kỳ, gần đây không nhận phim truyền hình nào, lần trước Ôn Nhạc thấy cô ấy đăng lên khoảnh khắc cảm thấy muốn kiếm tiền bằng cách làm lchương trình phát sóng.

Lúc này, cô vội vàng gửi một tin nhắn, chính là mấy ngày nay sẽ phát sóng trực tiếp, vì có rất ít người xem nên cô cầu xin Ôn Nhạc kết nối giúp cô thoát nạn.

“Chị ơi, làm ơn đi !!!”

“Chỉ có chị là người nổi tiếng nhất trong số những người em biết !!”

” chị cùng em nói vài câu thôi, sẽ không vấn đề gì!

Phải nói, cô cẩn thận một chút, trước khi phát sóng trực tiếp không bàn bạc, mà là gửi tin nhắn trong lúc phát sóng trực tiếp, chỉ muốn cùng bạn bè nói chuyện. Chuyện này đã níu kéo Ôn Nhạc, để cắt đứt suy nghĩ rằng cô ấy có thể do dự hoặc từ chối."

Ôn Nhạc tuy rằng không nổi, so với hạng hai, hạng một. Nhưng đối với cư dân mạng bình thường, cô vẫn là người nổi tiếng quen thuộc, sẵn sàng tham gia vui vẻ.

Cùng mối quan hệ với Thời Tinh Hà bây giờ, sự chú ý và mức độ tìm kiếm của cô ấy đã tăng lên rất nhiều, việc tìm cô giúp đỡ hẳn sẽ có chút hiệu quả.

Đều là vì sinh hoạt, Ôn Nhạc có thể hiểu được cô ấy, nhưng là lần đầu tiên không đồng ý cô ấy.

Truyền hình trực tiếp là thứ dễ bị lật tẩy nhất, hối hận cũng đã muộn, hiện tại cô ấy ở bên anh, nếu chẳng may để lộ ra chuyện gì đó, sẽ kết thúc rất thảm .

“Em chết đói rồi!”

“Chị ơi , chị bảo em quỳ xuống cũng được!!”

“Cứu con, cứu con !!!”

Dấu chấm than của cô ngày càng nhiều .

Ôn Nhạc mở ra phòng phát sóng trực tiếp của cô nhìn xem, nhìn thấy đại đa số đang hỏi tại sao Ôn Nhạc còn chưa tới, trong màn hình cô ấy đỏ bừng mặt lo lắng cùng xấu hổ.

Đó là việc riêng của cô , cô không thể đuổi Thời Tinh Hà ra ngoài, vì vậy sau khi nói chuyện với anh về lý do, cô nhấc điện thoại lên và định ra ngoài một mình.

Thời Tinh Hà nắm lấy cô: “Ánh sáng bên ngoài không tốt, em ở đây, anh chỉ cần im lặng.”

Nhìn lướt qua màn hình, Viên Kiều Kiều lại tiếp tục gửi tin nhắn, như thể một giây cũng không được, Ôn Nhạc đành phải ngồi trở lại.

Cô ấy sử dụng điện thoại di động của mình và nói với anh “Đừng nói gì cả, anh hé răng tôi sẽ gϊếŧ anh”

Thời Tinh Hà khẽ nhướng mày, mỉm cười im lặng nhìn cô .

Ôn Nhạc tỉa lại tóc rồi đi vào phòng phát sóng trực tiếp của Viên Kiều Kiều.