Hôn Nhầm

Chương 20 : Tôi là đang nhắc nhở

Thời Tinh Hà hơi cúi xuống nhìn vào mắt cô: “Em với Trình Tử Uất kia quan hệ rất tốt?”

“ Hả ??” Dù nghĩ nát óc cũng không ngờ được anh sẽ hỏi câu này! Vẻ mặt Ôn Nhạc gần như có thể gọi là kinh ngạc.

“Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện này?” Ôn Nhạc bối rối: : “ Chúng tôi đóng chung một bộ phim, quan hệ là CP. Đương nhiên quan hệ tốt rồi.” Cô đã nhận tin rằng kịch bản đã sớm được sắp xếp như vậy. Nếu Trình Tử Uất và cô đồng ý thì sẽ cùng hợp tác để tuyên truyền cho phim

Ôn Nhạc đột nhiên cảm thấy kỳ quái nói: “ Anh biết anh ấy sao?”

“Đương nhiên là có.” Thời Tinh Hà cười sờ sờ khóe miệng, nụ cười đáng sợ: “Người quen cũ.”

Ôn Nhạc cảm thấy sau gáy lạnh như băng đá . Nó không chỉ đơn giản như vậy, phải không?

Có điều gì đó đã xảy ra giữa hai người họ?

"Tôi nghĩ ..."Ôn Nhạc giơ tay phải của mình, ý đồ giảm nhẹ lực tay anh đặt lên vai cô: "Thậm chí nếu có cái gì đó giữa hai người, thì cũng không liên quan tới tôi nhỉ? "

Ôn Nhạc cố tìm ra lý do tại sao anh đặc biệt hỏi cô điều này.

Thời Tinh Hà nắm lấy cổ tay phải của cô để ngăn cô di chuyển.

“Ai nói không liên quan đến em?” Đôi mắt đen của anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Anh không quan tâm đến người khác, nhưng em, sau này đừng có quá gần gũi anh ta.”

“Vì sao ? "Ôn Nhạc không thể giải thích được, cô vặn lại:" Anh ấy và tôi là bằng hữu tốt, tại sao tôi phải nghe lời anh? Nếu anh có vấn đề gì với anh ta, anh hãy tự mình giải quyết. Tại sao lại lôi tôi vào? "

" Tôi không xen vào chuyện của em, tôi là đang nhắc nhở em!” Hai hàng lông mày của Thời Tinh Hà nheo lại, nhìn cô chằm chằm :" Tôi đã từng tha anh ta một lần , nếu em không muốn anh ta gặp chuyện thì tốt nhất là tránh xa. " Ôn Nhạc co rụt cổ lại, trợn mắt ngoác mồm, hồi lâu cũng không có chuyển động nói.

Cô hơi sợ hãi trước vẻ mặt gay gắt vừa rồi của anh.

Trước đây anh thường có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ cô biết rằng khuôn mặt lạnh lùng này đã có phần dịu dàng rồi.

Anh thực sự ghét Trình Tử Uất sao?

Thời Tinh Hà nhận ra rằng cô đã bị dọa ngẩn ra, anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, tay anh đột nhiên buông lỏng, đứng thẳng lại.

Ôn Nhạc cũng vội vàng đứng dậy, bước sang một bên, lo lắng co cả hai tay lên, nhanh chóng di chuyển chạy ra phía cửa bỏ anh lại.

“Ôn Nhạc.” Anh đột nhiên gọi tên cô.

Tốc độ chạy trốn của Ôn Nhạc bị dừng lại,nội tâm không ngừng ‘bất an.

Cứuu mạng aa? !

Giọng của Thời Tinh Hà từ phía sau truyền đến: “Tôi biết lời tôi nói không thuyết phục, nhưng em phải nghe, không thì sẽ hối hận .”

Ôn Nhạc đứng thẳng lưng khi nghe thấy lời này, quay đầu lại, nhìn vào anh .

Bây giờ cô đã bình tĩnh lại một chút, cuối cùng cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cô hỏi : "?? Tại sao những người khác không quan tâm mà lại chỉ nhắc nhở mình tôi? Điều này thật vô lí !! Hay anh cảm thấy tôi rất dễ bị bắt nạt?.”

Thời Tinh Hà mắt hơi chớp, giọng anh nhỏ lại , anh ấy hỏi: “Ý em là gì?”

Tôi nói anh có vấn đề não!!! Có lẽ hôm nay sự phân tích của Thịnh Chiêu đã cho cô dũng khí, cô cảm thấy mình có thể tiếp tục đối đầu với anh “ Tôi là người bằng xương bằng thịt, so với người cao quý như anh thì tôi là kẻ thấp hèn nhưng không có nghĩa tôi là con rối, anh tùy ý có thể điều khiển, không thể vì một lời nói của anh mà tôi cùng anh ấy tuyệt giao được, nếu có gì làm anh không vuii thì đành chịu ! "

Thời Tinh Hà im lặng trong hai giây trước khi gật đầu : " Rất có cốt khí”.

Nghe giọng điệu có vẻ bình tĩnh và lạnh lùng của anh, sự kiêu ngạo của Ôn Nhạc giảm đi một chút, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi: "Cũng không nhiều lắm , vừa vẹn đủ dùng."

Thời Tinh Hà sải chân đi tới chỗ cô, đứng đối diện với cô, nói nhỏ: “Vậy thì nhớ lời em nói, đừng để xảy ra chuyện mà còn hỏi anh tại sao.” Nói xong anh ta rời đi trước khi rời đi.

“Tại sao anh ta lại quan tâm đến tôi, tại sao, và tại sao?” Ôn Nhạc một bên túm lấy cỏ dại một bên mắng.

Phó Tình cảm thấy rất đồng tình: "Đúng vậy, anh ấy không quan tâm đến tôi và Giang Xuân, anh ấy chỉ muốn chăm sóc cho cô thôi, thật quá đáng."

"Nhìn cách anh ấy nhìn tôi, giống như tôi đã làm gì đó sai với anh ta! ”

Sau ngày hôm đó bị anh dẫn đi Ôn Nhạc cảm thấy Thời Tinh Hà cứ nhìn cô chăm chú.

Vừa đi vừa nhìn, vừa nghỉ, vừa ăn cũng nhìn… Cô trừng mắt nhìn lại thì phát hiện ra, anh không những không né đi mà còn tiếp tục lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Ôn Nhạc da đầu tê dại, cho dù cũng không muốn thân thiết lắm với Trình Tử Uất, nhưng là vì sao? !

Làm thế nào mà anh trở nên bất thường như vậy? ? ?

Giang Xuân đứng ở bên thân cây, cũng không đoán ra được "Chẳng lẽ lúc trước hai người bọn họ là tình địch sao? Chẳng lẽ là bởi vì một người con gái mà đồng thời phát sinh mâu thuẫn ?"

Ôn Nhạc nắm thêm một bên cỏ, lực nghiến răng dường như muốn kéo cổ Thời Tinh Hà tức giận nói: "Cho dù bọn họ là tình địch, cũng không thể kéo tôi theo cũng, cùng tôi có một xu quan hệ sao ? "

Phó Tình lắc đầu nói," Tôi không có nghe nói lịch sử tình ái của Thời Tinh Hà , Giang Xuân ngươi tung tin đồn bậy, cẩn thận Thời lão sư biết sẽ quay lại xé xác ngươi. "

Thời Tinh Hà hôm nay có lịch trình khác nên không có trong đoàn vào ngày, vì vậy họ chỉ có ba người có thể tổ chức một cuộc họp nhỏ ở đây một cách vô cớ.

Tuy nhiên, dư âm vẫn ở đó, nghe những gì Phó Tình nói, Giang Xuân lập tức nhìn quanh một lần, khi chắc chắn rằng Thời Tinh Hà hông có ở đây, anh mới vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Nhạc khinh thường anh: “Em sợ anh ấy như vậy, thật không có tiền đồ !”

Giang Xuân cũng rất thống khổ: " Em cũng không phải là chị . Anh ấy mà tức giận, em chỉ có con đường chết.”

Ôn Nhạc không trả lời, tay tiếp tục nhổ những bông hoa trong góc.

Phó Tình đi ngang qua, chạm vào mái tóc mềm mại của cô " Cậu ấy nói đúng, tiểu A Nhạc, Thời Tinh Hà sẽ không làm gì cô, điểu đó có nghĩa là cô muốn làm gì anh ta đều được ”

Ôn Nhạc đưa vài bông hoa màu tím hái được cho Phó Tình, dường như mọi người đều nghĩ cô có khả năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thời Tinh Hà .

Phó Tình lại nháy mắt: "Tương lai ngươi sẽ báo thù cho một trong những người trong chúng ta, những người bị khuôn mặt lạnh lùng của anh ta ngược đãi, phải chữa bệnh cho anh ta."

"Tôi sẽ chữa cho anh ấy? Tôi lợi hại như vậy sao?" cô ôm lấy khuôn mặt của mình ,chìm vào sự nghi ngờ về bản thân.

Sau đó, cô cảm thấy mình sắp bị những người này làm cho suy nghĩ lệch lạc rồi.

Buổi tối sớm xong việc, Ôn Nhạc đến chỗ hẹn của Lâm Lạc.

Cô đã ăn tối với Trương Kỳ và Viên Kha vài ngày trước, cô nghe Trương Kỳ nói rằng Lâm Lạc, cô ấy bận rộn cả ngày đi ra ngoài cho hoạt động kinh doanh, có lẽ không phải là dễ dàng để gặp tối nay.

Ôn Nhạc không muốn làm trễ nải cô, liền đi vào trong ngồi xuống, khi Lâm Lạc vẫn đang nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, cô mở lời hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”

Lâm Lạc bây giờ da trắng hơn và cô ấy gầy hơn, đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng đó hoàn toàn không phải là người trong trí nhớ của cô . Lâm Lạc này đối Ôn Nhạc mà nói rất xa lạ.

Lâm Lạc hơi ngượng ngùng trước sự bộc trực của cô.

"Cũng ... không có gì đâu. Mình đã lâu không gặp cậu nên muốn nói chuyện với cậu." Lâm Lạc dường như muốn hai người trở lại như trước thật nhanh, cố nặn ra một nụ cười và nói với cô: "Nhân tiện, A Nhạc, mình gọi món cá vược hấp chanh yêu thích của cậu này. Mình đặc biệt chọn nhà hàng này nghe nói nó rất ngon."

Ôn Nhạc cũng cười với cô: "Cảm ơn. Nhưng mà tôi ăn cá liền nôn, mấy năm rồi không ăn."

"À cái này ..." Nhiệt tình nhưng bị lời nói của cô đánh vào làm Lâm Lạc suy sụp, nhất thời không nói nên lời. Rõ ràng cô là tiểu hoa đán nổi tiếng đã từng nhìn thấy vô số người lớn mặt, nhưng trước mặt Ôn Nhạc lại có chút ngượng ngùng, cuối cùng cô xin lỗi: “Thật xin lỗi.”

Cô làm như vậy, khiến Ôn Nhạc cảm thấy mình như một nhân vật phản diện rất ác.

Cô phải thả lỏng khuôn mặt và cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng: "Cậu không cần phải xin lỗi tôi, con người ta ai cũng sẽ thay đổi. Cậu không biết rằng bây giờ tôi không thích ăn, đó là điều bình thường. Bây giờ tôi cũng không biết rõ về cậu. Như nhau thôi, không sao cả."

Ôn Nhạc nói thật, nhưng cô như bị điều này đâm một nhát , không thể giữ được nụ cười trên môi.

Cô dùng ống hút khuấy nước trái cây trong cốc một cách khó khăn, cho đến khi dọn món ăn xong, hai người đều không nói tiếng nào, không khí trở nên im lặng .

( Mọi người yêu thích truyện thì vote cho truyện nhaa )