Hôn Nhầm

Chương 4 : Tất nhiên là không, cô ấy không xứng ...

Ôn Nhạc chạy đến thở hồng hộc kéo tai Ôn Từ đột nhiên tới thăm ban ra ngoài .Có lẽ phương thức này hơi thô bạo.

"A, đau quá! Buông ra! Buông ra!" Ôn Từ đau đến phát khóc, lỗ tai sắp bị kéo đứt, "Em mười tám tuổi rồi, chị ơi! Người bên cạnh em đang nhìn kìa, em còn muốn có mặt mũi."

" Mặt gì? Em còn có mặt mũi? "Ôn Nhạc buông lỏng lỗ tai chỉ vào mũi của Ôn Từ chửi bới:" Không phải bây giờ em nên đi học sao? Sao lại ở đây làm gì? lại bị đánh? ”

Ôn Từ là em trai cùng mẹ khác cha của Ôn Nhạc. Cha mẹ của Ôn Nhạc ly hôn từ rất sớm, mẹ cô tái hôn và có một người con trai, đó là Ôn Từ.

Vì cha của Ôn Nhạc và mẹ của Ôn Nhạc ly hôn trong hòa bình và không có gì bế tắc nên hai gia đình vẫn luôn giữ liên lạc. Ôn Nhạc kiếm tiền sớm hơn và có tài chính, cô thường mua quần áo, đồ ăn vặt cho Ôn Từ , vì thế Ôn Từ rất thân với chị gái là cô.

Chỉ là sau này Ôn Từ được gia đình chiều chuộng, muốn thứ gì đều cho thứ đó , vì thế suốt ngày không chăm chỉ học hành, lao đầu vào chơi thể thao điện tử.

Năm nay vừa ôn thi đại học đến rối tinh rối mù , miễn cưỡng cậu vừa vặn đậu đại học, nhưng nghe ba nàng nói sau hơn một tháng đi học, cậu đến đến tham gia cũng không có mấy tiết. Toàn bộ đều ở bên ngoài cũng bạn bè chơi game.

Hai người tuy là huyết thống nhưng không phải cùng mẹ một nhà, cách nhau một tầng, Ôn Nhạc là không thể tham gia vào chỉ bảo cậu em trai này, nghe xong chỉ có thể lắc đầu.

“Tháng 10 không phải là ngày nghỉ sao. Em biết chị đang quay phim ở đây, cho nên đến gặp chị .” Ôn Từ sờ sờ lỗ tai cười lấy lòng cô: “Đã lâu không gặp. Không thấy chị , em liền thấy nhớ. "

Một kì nghỉ quá sớm, Ôn Nhạc còn lâu mới tin những lời cậu nói , khoanh tay nhìn chằm chằm:" Có cái rắm, chị đây không có thời gian cùng cậu trò chuyện."

Ôn Từ dứt khoát bỏ đi vẻ mặt đang cười, đưa tay về phía cô:“ Em hết tiền rồi , chị cho em xin một ít tiền. ”

Ôn Nhạc xoay người rời đi.

Ôn Từ không nản lòng, đuổi theo như một con sâu, ôm lấy cánh tay cô, nghiêng đầu, một người đàn ông cao 1,8 mét đang ôm chặt cô một cách quyến rũ.

“Chị ơi, chị ơi, em gần chết đói rồi, chị cho em đi, chị nhìn xem, em gầy thành bộ dạng gì rồi."

“Chị cho em ít tiền, ngày mai em hứa sẽ quay lại lớp.”

“Chờ trong tương lai em sẽ trở nên nổi tiếng, Em sẽ trả lại gấp đôi cho chị còn mua cho chị đủ loại trang sức, thế nào?"

Ôn Nhạc đã nhìn thấu đáo Ôn Từ rồi. Cậu là một điển hình kiểu" Tôi sai rồi, nhưng còn dám lần sau ".

Khi nhận lỗi mình là người thành khẩn luôn đáng thương hơn ai hết, sau khi đạt được mục đích thì lại tiếp tục ngựa quen đường cũ , phải làm gì để diệt triệt để.

" Chết đói rồi đúng không? Chị có đồ ăn ,ăn đi." Ôn Nhạc không dao động lạnh lùng duỗi tay muốn kéo cậu đi, "Dù sao cũng không thể cho tiền."

Mẹ của Ôn Noãn trước đây đặc biệt chiều chuộng con cái, nhưng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Ôn Từ vì game mà náo loạn với gia đình.Giờ đây, thái độ của bà đã có chút thay đổi. Lần nãy có lẽ Ôn Từ quá thiếu tiền nên mới tìm đến cô.

Về phần tại sao không trực tiếp yêu cầu cô chuyển tiền, bởi vì Ôn Từ hẳn là biết cô sẽ không chuyển, cho nên anh mới mặt dày đến đây , có lẽ thêm một chút nữa sẽ nặn ra vài giọt nước mắt.

"Chị thật quá tàn nhẫn, em cũng không có chi phí để quay trở lại." Ôn Từ khóc và chỉ cho cô xem túi rỗng. "Chị thực sự có thể trơ mắt nhìn em tuyệt vọng?"

" Cậu xứng đáng bị như thế ! Tiết kiệm tiền đi xa có thể giúp cậu ăn được thêm mấy bữa ,chạy tới chỗ chị đây làm cho cậu tiền không có lại càng mất đi.”

“Chị, chị, chị là tốt nhất mà."

Ôn Nhạc cảm thấy phiền ,hai chân bước nhanh hơn, gần như chạy chậm.

Ôn Từ kiên trì quấn lấy cô một lần nữa quyết bám riết không buông , hai người họ lôi lôi kéo kéo kéo không chú ý tới Thời Tinh Hà.

Thời Tinh Hà lúc này đã thay trang phục, vai rộng eo hẹp, dáng người tuấn tú, dung mạo quá bắt mắt, nam nhân viên thắt lại thắt lưng cho anh lặng lẽ đỏ mặt.

Thời Tinh Hà giơ tay phải lên lắc nhẹ ống tay áo dài và rộng, đưa tay về phía sau, liếc về phía Ôn Nhạc.

Thịnh Chiêu xem mặt đoán ý, lập tức nói: “Nhìn đi, nhìn xem, hai người giữa thanh thiên bạch nhật kéo kéo như thế nào, thật sự là không hợp lý!”

Là một trợ lý, điều quan trọng nhất là phải cố gắng tìm ra ý nghĩ của ông chủ.

Anh ta cũng sẽ không thích những người mà ông chủ đặc biệt ghét, anh ta phải mạnh mẽ lên án họ để giúp đỡ ông chủ từ trái tim của mình.

Thời Tinh Hà mặc kệ anh, anh lại tiếp tục nỗ lực: "Cô ấy có chút không tỉnh táo sao, nhiều người như vậy không biết chừng mực , hơn nữa cậu bé tuổi còn rất nhỏ, vốn dĩ không nên ..."

Thời Tinh Hà rốt cuộc xoay đầu nhìn qua.

“Im miệng ” Thời Tinh Hà thật sự quá khó chịu vì anh cứ lẩm bẩm : “Nói thêm một lời nữa thì đem miệng của cậu dán lại .” Thịnh Chiêu im lặng che miệng không nói lời nào .

Buổi chiều là cảnh diễn của nam chính nữ phụ. Lúc này, hiện trường đang quay nữ chính và nữ thứ, Thời Tinh Hà tạm thời đang đợi để tới vai diễn .

"Ồ! Thật là nhàm chán!" Một tiếng thở dài bay qua.

Thời Tinh Hà nằm trên ghế với kịch bản trên mặt, và không trả lời.

“ Thật sự là - chán quá - à!” Người noi lại kêu lên một tiếng

Thinh Chiêu nói: " Muốn than vãn thì xin đến nơi khác, xin đừng làm phiền người khác ở đây."

"Ai? Tôi ở xa như vậy làm sao làm phiền được các anh? "

Giọng nói như thu hút Thịnh Chiêu tiến lại gần, dường như đang đi tới.

"Eh eh? Anh làm gì đó, đến gần như vậy làm gì? Anh biết tôi là ai sao?

Thời Tinh Hà bỏ cuốn kịch bản ra khỏi khuôn mặt của mình, dùng đôi mắt đen rõ ràng nhìn người đang phát ra tiếng nói, nhưng người trước mặt đã bị chặn bởi Thịnh Chiêu.

Cậu ta có lông mày đẹp, da ngăm đen, tóc bù xù, áo khoác có mũ màu sáng,quần jean rách. Cậu ta là người vừa kéo với Ôn Nhạc.

Ôn Từ nhìn thấy khuôn mặt của Thời Tinh Hà mắt cậu ấy sáng lên trong giây lát, và ngạc nhiên: "Em, anh, ..anh, em không phải là diễn viên Thời Tinh Hà đang rất hot đó sao??"

Tinh Hà hơi nhướng mày, và vẻ mặt lạnh lùng. Ôn Từ đã hoàn toàn quên mất mệnh lệnh "không được đi lại hay nói chuyện với người khác" của Ôn Nhạc.

"Cho em xin chữ ký được không?!" Cậu cao hứng sờ soạng một cái, nhưng không có giấy, đưa điện thoại cho hắn bày tỏ ý tứ: "Bạn gái của em rất thích anh ,đã mấy năm rồi , là người hâm mộ của anh. Anh có thể ký tên vào vỏ điện thoại cho em không , cô ấy sẽ rất vui! ”

Thời Tinh Hà ngồi thẳng dậy, hơi giơ tay lên ý bảo né sang một chút Thịnh Chiêu liền không ngăn cản hành động của Ôn Từ nữa mà bối rối đứng ở bên cạnh.

Thời Tinh Hà nhìn cậu chằm chằm, giọng nói không cao cũng không thấp: “Bạn gái của cậu?”

Ôn Từ gật đầu: “ Đúng vậy là bạn gái của em.”

Thịnh Chiêu nghe vậy không khỏi hỏi: “Vậy thì quan hệ của cậu với Ôn Nhạc là gì?”

“Cô ấy là chị gái tôi, hắc hắc , tôi tên là Ôn Từ"

Thịnh Chiêu mơ hồ lẩm bẩm: “ ohh Hóa ra là chị em ruột. "

Ôn Từ lại tiến thêm một bước, nhìn lên nhìn xuống Thời Tinh Hà với ánh mắt tán thưởng:" Trời ạ, trông anh đẹp quá, đẹp hơn trên TV gấp trăm lần! "

Hóa ra là bạn gái của anh luôn miệng nói "Phát ra ánh hào quang " là có thật.

Cùng là đàn ông, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Thời Tinh Hà vẫn luôn không nhận điện thoại di động của cậu , nhưng câụ không hề xấu hổ .Chỉ rút tay ra và tìm thấy một chủ đề để trò chuyện : " Trong phim anh với chị em là một cặp sao?"

Thời Tinh Hà khóe môi cong lên, cười nói với anh: “Tất nhiên là không.”

“Ồ.” Nghe có vẻ đáng tiếc.

Thời Tinh Hà lại nói: “Cô ta không xứng đáng.”

Ôn Từ sững sờ khi nghe những lời đó, anh nhận thấy những lời này không tìm ra được ý đùa giỡn nào cả. Mặt anh lập tức thay đổi và thái độ của anh đối với Tinh Hà cũng thay đổi: “ Anh nói điều này là có ý gì? Tại sao chị tôi lại không xứng đáng? "Cậu lúc này đã rất tức giận: "??? Chị ấy không xinh đẹp? Hay là điên xuất không tốt? Tại sao anh ta lại nói như vậy?

Đối mặt với những giận cậu , biểu hiện của Tinh Hà không hề thay đổi ở mức độ nhỏ nhất. “Những gì tôi nói đều là sự thật.” Thời Tinh Hà chậm rãi nói: “Tôi tùy tiện nói một câu liền có thể thay đổi vai diễn của chị cậu."

Tuy rằng đang ngồi nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Ôn Từ cảm thấy khí thế của mình hoàn toàn bị đè bẹp, thật giống anh ta đang ở một ví trí trên cao mà nhìn xuống nói với cậu. Nhìn sự khinh thường trong mắt anh ta thực sự khiến cậu khó chịu!

Ôn Từ thực sự nhận ra mình không nên tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ người này, bởi vì cậu biết lai lịch của người này thật sự không nên xem thường, sợ rằng thật sự khiến Ôn Nhạc mất vai.

Nhưng sau tất cả, cậu vẫn còn trẻ con, không thể kiềm chế cảm xúc của mình , trong cơn nóng giận cậu buột miệng: " Anh thì có gì hay ho , chị tôi được rất nhiều người theo đuổi."

Thời Tinh Hà liếc nhìn cậu cười khinh bỉ:" Chị cậu cùng cậu, cả hai đều không khác biệt, đều là không biết xấu hổ".

Ôn Từ sợ anh ở lại sẽ gây rắc rối nên nắm lấy mái tóc rối bù của mình , tức giận quay đi.

An Giai vội vàng quay lại, liền nhìn thấy Ôn Từ đang ngồi xổm trong góc với vẻ mặt chán nản, đầu tóc rối tung như tổ chim.

Cô thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước: " Đã dặn cậu không chạy lung tung? Cậu không gây rắc rối gì đúng không?"

Ôn Nhạc đặc biệt dặn dò cô quan sát Ôn Từ, vì thế cô cứ đề phòng từng bước, nhưng lúc này vừa hay cô lại đau bụng nhịn không được mà chạy vào toilet.

Cô nghĩ, mười phút ngắn ngủi này không thể khiến cậu gây họa .

Ôn Từ không trả lời, chỉ ôm mặt nhìn Ôn Nhạc đang quay phim ,hết lần này tới lần khác, rồi lẩm bẩm: "Rất xinh đẹp, lại không có tật xấu ! Ngoại trừ đôi khi não không hoạt động thì một chút " Cô ấy không xứng? Ta xem nhà ngươi mới là không xứng... Hừ"

An Giai không hiểu cậu đang lẩm bẩm cái gì ở đó, quay đầu lại thì thấy Ôn Nhạc, hình như gọi cô, liền cầm cốc nước lên chuẩn bị đi.

" Tôi Tôi , để tôi làm cho " Ôn Từ đột nhiên đứng dậy, nắm lấy một ly và túi ở tay cô phấn khởi nói: "Tôi sẽ mang đến cho chị ấy cô khong cần đưa ra."

Không để An Giai trả lời , cậu quàng chiếc túi qua vai và chạy đến bên Ôn Nhạc.

Kết quả Ôn Nhạc hoàn toàn không để ý tới cậu , uống nước xong liền bỏ mặc cậu một bên nói chuyện phiếm cùng đạo diễn.

Ôn Từ lại nghiêng người về phía trước không đủ can đảm mà tiến lại gần , đứng một hồi cũng chán nản, quay đầu lui về phía sau từng bước một.

Kết quả, khi cậu ta không may đυ.ng phải một người, chiếc túi đeo hờ hững trên vai anh ta rơi xuống đất.

“Tôi xin lỗi.” Khóa kéo của túi bị mở ra, đồ bên trong rơi ra một nửa và vương vãi khắp nơi, Ôn Từ xin lỗi ngồi xổm xuống nhặt.

Người bên kia đứng đó một lúc không nói lời nào, đi vòng qua người cậu.

Ôn Từ nhìn thấy qua một mảnh góc quần màu lam nhạt tinh xảo, liền cảm thấy được có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn. Quả thực như dự đoán, cậu nhìn thấy tấm lưng cao và thẳng của Thời Tinh Hà. Cậu khịt mũi và tiếp tục nhặt đồ.

“May mà màn hình điện thoại không vỡ.” Nếu không, cậu sẽ lại bị Ôn Nhạc gϊếŧ chết mất. Đang mừng thầm, định đứng dậy sau khi kéo khóa túi thì phát hiện bên cạnh mình còn sót lại một sợi dây chuyền.

Cậu nhanh chóng nhặt nó lên và thổi bụi trên đó. Mặt dây của sợi dây chuyền là một con hồ ly nhỏ bằng pha lê màu vàng với đôi tai nhọn, đôi mắt mảnh mai quyến rũ và chiếc đuôi cuộn tròn. Cậu không biết gì về đồ trang sức, nhưng cảm thấy vật trong suốt như pha lê này khá dễ thương, vì vậy cậu đã cầm nó một cách cẩn thận.

Buổi tối, cậu mặt dày theo Ôn Nhạc trở về khách sạn sau khi ăn uống no đủ mới lấy mặt dây chuyền hồ ly ra, lắc với Ôn Nhạc: "Chị ơi, em thích mặt dây chuyền này. Chị cho em nhé. ? "

Ôn Nhạc liếc mắt nhìn lại mặt dây chuyền, nghe anh nói" Em muốn tặng cho bạn gái ", đột nhiên tự hỏi:" Trên đời này còn có người không có mắt như vậy sao? Lại coi trọng một tiểu tử thối như ngươi.?"

"Không biết tuy em không phải lợi hại nhưng em đẹp trai không phải sao? Rất nhiều cô gái trong trường phải lòng em nha.. "

Ôn Nhạc chọc ghẹo:" Đừng đi học trò xấu khắp nơi. Bây giờ còn có thể lừa dối một tiểu cô nương, sau này gương mặt này đều không đáng một xu."

Ôn Từ làm vờ mắt điếc tai ngơ hỏi:" Đưa cho em thật sao? "

" Cầm lấy. "Là một nữ nhân cô có quá nhiều trang sức, mặt dây chuyền này nhìn có chút kỳ quái, nàng không nhớ ra được khi nào đã mua nó.

Nhưng bây giờ cô ấy đang quay phim và tất cả những gì cô ấy mang theo là đồ trang sức của riêng mình, không có nhà tài trợ nào nên cậu muốn làm gì thì làm.

Dù đắt đến đâu, hãy coi nó như một món quà gặp mặt dành cho em gái nhỏ.

Ôn Từ cười cười, trực tiếp bỏ sợi dây chuyền vào trong túi, ngả người ra sau, nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra chơi game.

“Này!” Ôn Nhạc giật giật khóe miệng, đi vài bước tiến lại gần giường “Trở về phòng của chính mình mà chơi.” Ôn Từ sợ cô kéo tai như vậy liền nhảy ra khỏi giường, chạy đi như một cơn gió lớn.