Ngày hôm sau, tất cả mọi người tới cục đúng giờ, bọn họ kinh ngạc phát hiện, mấy người của đội A đều không thấy, bao gôm cả Ngải Đội cũng chưa tới.
Lưu Trí Huy cầm đồ ăn sáng, đang nhét bánh bao vào trong miệng, nói: “Ôi chao? Bọn Ngải Đội về lại bên cạnh rồi à?”
Tần Tục nói: “Ai biết.”
Lưu Trí Huy kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Diễm Thải, nói: “Trần tỷ, không biết ngày hôm qua chị và Ngải Đội…”
Trần Diễm Thải trừng mắt, nói: “Liên quan gì tới tôi.”
Lưu Trí Huy vò đầu, nói: “Cuối cùng chỉ còn lại có hai người ở lại phòng làm việc mà.”
Trần Diễm Thải lý lẽ hùng hồn nói: “Chị ở lại chơi game, liên quan gì đến hắn ta.”
Trần Vạn Đình: “…”
Trần Vạn Đình ho khan một tiếng, nói: “Đừng nhốn nháo, ăn bữa sáng thật nhanh đi, chúng ta nói một chút về vụ án ngày hôm qua.”
“A a.” Lưu Trí Huy vội vàng đem bánh bao tất cả nhét vào trong miệng, nghẹn đến khiến hắn nấc cụt.
Tất cả mọi người ngồi xuống, Trần Vạn Đình nói: “Tiểu Bạch, vụ án này cậu thấy thế nào?”
Tạ Kỷ Bạch chớp mặt một cái, sau đó lại lắc đầu, nói: “Chưa có đầu mối gì.”
Cánh tay của nạn nhân bị cánh tay búp bê thay thế, hơn nữa trong quyển Ký ức của cá kia một chữ cũng chẳng có, hai chỗ này đều rất kỳ quái, làm cho người ta chốc lát đoán không ra.
Đường Tín nói: “Trong dạ dày nạn nhân rất sạch sẽ, không tìm được vật kỳ quái gì. Ngoại trừ bị tiêm vào hidro xyanua, hẳn không có những thứ khác. Hung thủ chắc hẳn thừa dịp nạn nhân ngủ say gây án, trong thân thể nạn nhân không có thành phần thuốc ngủ.”
Trần Diễm Thải vỗ bàn một cái, nói: “Cái này dễ thôi, tới điều tra camera giám sát của tiểu khu đó, nhìn xem có ai đi ra đi vào tầng lầu đó? Đoạn thời gian đó có ra vào, hơn nữa biết mật mã nhà và chìa khóa của nạn nhân, tình nghi rất lớn.”
Trần Vạn Đình nói: “Cái này em đi điều tra.”
Trần Diễm Thải lập tức gật đầu, nói: “Giao cho em.”
Tạ Kỷ Bạch nhíu mi, nói: “Luôn luôn có dự cảm xấu, nếu là như vậy, việc này cũng quá đơn giản.”
Tạ Kỷ Bạch nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cánh tay trái của búp bê, trắng nõn lại tinh xảo.
Cậu bỗng nhiên nói rằng: “Điều tra cả cánh tay trái của búp bê nữa, không chừng có thể có đầu mối.”
Trần Diễm Thải đi điều tra camera giám sát của tiểu khu, phòng ở của khu này tuy không tiện nghi, thoạt nhìn còn rất sang trọng. Nhưng mà thật sự là rất trùng hợp, mấy ngày nay tiểu khu đang đổi trang thiết bị mới, camera giám sát đều tắt đi để nâng cấp, cho nên không quay được gì cả.
Không chỉ như vậy, trong tiểu khu cũng không thiếu công nhân ra vào, cho nên mấy ngày nay quản lý không nghiêm ngặt cho lắm.
Trần Diễm Thải nhất thời không còn gì để nói, không nghĩ tới lại như vậy, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cúi đầu trở về báo cáo.
Trần Vạn Đình thấy cô trở về, nói: “Tình hình thế nào?”
Trần Diễm Thải lắc đầu, nói: “Camera tắt…”
“Tắt?” Trần Vạn Đình cũng có chút kinh ngạc, thực sự là quá trùng hợp.
Tạ Kỷ Bạch nghe được, nói: “Lẽ nào hung thủ muốn gϊếŧ chết người này rất lâu rồi? Vẫn luôn quan sát?”
Chuyện trùng hợp như vậy cũng không phải không có khả năng xảy ra, thế nhưng cũng khiến cho lòng người có nhiều hoài nghi.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Diễm Thải hỏi.
“Cánh tay búp bê.” Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên nói.
“Cánh tay búp bê?” Trần Diễm Thải nhớ tới cánh tay có khớp của búp bê đã cảm thấy sau lưng phát lạnh, nhìn qua thật giống như cánh tay của thi thể bị héo rút lại vậy, vô cùng đáng sợ.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Tôi đã nhờ Đường pháp y đi hỏi, Trần Diễm Thải chị cũng điều tra một cái, nhìn xem có thể điều tra ra kết quả gì không.”
Trần Diễm Thải có chút chần chờ, nói: “Cái loại búp bê này là BJD búp bê có khớp, tôi không chơi, nghe nói trị giá rất cao. Nhưng mà, chỉ có một khúc cánh tay, cái này… tôi cũng không biết phải điều tra từ đâu.”
Đúng là như thế, bọn họ chỉ có một khúc cánh tay, thật sự là rất khó điều tra.
Đường Tín cầm khúc cánh tay mang đi hỏi, nghe nói trong cục có mấy cô nương, đều có búp bê, rất thích loại BJD khớp cầu này, Đường Tín phải xin chỉ giáo của các cô ấy.
Về Trần Vạn Đình, Lưu Trí Huy và Tần Tục, ba người gọi người của đội A đi ra ngoài, không ít người biết mật mã cửa phòng của Trương Linh Hoa và chìa khóa để ở nơi đâu, bọn họ muốn qua hỏi từng người, còn muốn hỏi bạn bè thân thiết của Trương Linh Hoa, nhiệm vụ rất mệt.
Trương Linh Hoa còn là một cố vấn tâm lý, công tác tiếp xúc đến rất nhiều người, hơn nữa phân nửa vẫn là người có tâm lý vặn vẹo. Trương Linh Hoa có thể bị người nào ghi hận trả thù hay không, thì cũng không thể nói chính xác.
Đường Tín rất nhanh cầm vật chứng trở lại, nói: “Rốt cuộc có thu hoạch.”
Trần Diễm Thải khó tin, nói: “Nhìn khúc tay đó thì biết cái gì sao?”
Đường Tín nói: “Mấy cô nương đó nói khúc tay này có đặc biệt, là tác phẩn của đại sư, cần phải cẩn thận quan sát, gần như liếc mắt là có thể nhận ra.”
Tạ Kỷ Bạch chớp mắt mấy cái, nói: Tác phẩm của đại sư?”
Đường Tín gật đầu, nói: “Ở đây có một quyển sách.”
Đường Tín đưa sách cho Tạ Kỷ Bạch, nói: “Cuốn này là về cách tự làm búp bê BJD, là mấy cô nương đó cho tôi mượn, mọi người xem.”
Tạ Kỷ Bạch mở ra, quyển sách này vô cùng tinh tế, giảng dạy làm sao chế tạo BJD, còn có biểu diễn một số thành phẩm đã hoàn thành.
“Trời ạ, loại búp bê này làm thủ công được sao? Trách không được đắt như vậy, thật là lợi hại. Nhìn xem, cái này thật xinh đẹp, tôi cũng rất thích.” Trần Diễm Thải xem sách, nhịn không được cảm thán.
Tạ Kỷ Bạch nhìn mấy lần, nói thật ra, cậu không nhìn ra cánh tay kia có cái gì khác lạ, nhưng mà nói rằng: “Trần Diễm Thải chị điều tra tư liệu của đại sư này.”
Trần Diễm Thải lập tức điều tra ra một chút tư liệu, hóa ra vị đại sư này sống ở thành phố C, hơn nữa ở trung tâm thành phố còn mở một cửa hàng BJD búp bê khớp cầu.
Tạ Kỷ Bạch nói: “Tôi lập tức đi một chuyến.”
“Tôi đi với cậu.” Đường Tín nói.
Hai người đi từ trong cục ra, sau đó đón xe tới trung tâm thành phố.
Bọn họ trước đây đều không hiểu biết về BJD, cho nên không biết ở trung tâm thương mại còn có một cửa hàng búp bê như vậy, đón xe đến chỗ đó, liếc mắt là có thể thấy, bên ngoài sửa sang rất đẹp, thoạt nhìn còn có rất nhiều người.
Trong cửa hàng búp bê trưng bày một số tác phẩm của đại sư, giá trị đều vô cùng đắt đỏ. Người tới nơi này đa số là còn trẻ tuổi, có không ít người cùng tuổi với Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín, nữ sinh chiếm đa số, nam thật ra cũng có.
Hai người đi vào, lập tức liền thấy các loại búp bê BJD tinh xảo, các loại tạo hình.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đi một vòng bên trong, sau đó liền tìm được nhân viên công tác, nói muốn gặp đại sư chế tác ra những con búp bê này.
Nhân viên công tác nhìn chứng minh của bọn họ, liền mang bọn họ lên lầu hai, nơi đó không cho phép khách đi vào, thoạt nhìn như là chỗ làm việc.
“Cốc cốc cốc” gõ cửa ba cái.
Nhân viên công tác nói: “Ngu tiên sinh? Ngu tiên sinh ngài có ở bên trong không?”
Cửa rất nhanh mở, người tới mở cửa nhìn qua chưa tới ba mươi, một người đàn ông rất trẻ tuổi, vóc người vô cùng cao to, nhìn ra phải cao tới một mét chín, tướng mạo rất đoan chính đẹp trai, người này chính là Ngu tiên sinh Ngu Cốc trong miệng nhân viên, tất cả BJD dưới lầu đều là Ngu Cốc làm.
Người đàn ông như vậy, thoạt nhìn như là một tinh anh thương nghiệp, rất khó tưởng tượng búp bê BJD này đều là anh làm. Nhưng mà đôi tay của người đàn ông này, ngón tay vô cùng thon dài có lực, lớn hơn một chút so với người bình thường.
Tạ Kỷ Bạch nói rõ với Ngu Cốc ý đồ đến, Ngu Cốc hiển nhiên có chút kinh ngạc. Anh khiến nhân viên rời đi, sau đó mời hai người tiến đến, rót trà cho họ, nói: “Tôi có thể xem qua cánh tay đó sao?”
Tạ Kỷ Bạch lấy ra vật chứng, để lên bàn.
Ngu Cốc sửng sốt, cũng không cầm lấy vật chứng đó lên xem, liếc mắt thì ngây ngẩn cả người, sau đó rơi vào trầm tư.
Tạ Kỷ Bạch nhíu nhíu mày, đợi một chút, hỏi: “Ngu tiên sinh?”
Ngu Cốc nghe được âm thanh của cậu mới hoàn hồn, nói: “Xin lỗi, tôi thất thần.”
“Ngu tiên sinh có nhận ra cái này không?” Tạ Kỷ Bạch hỏi.
Ngu Cốc chậm rãi gật đầu hai cái, nói: “Là tôi làm.”
Ngu Cốc đứng dậy, đến sách lấy ra một quyển sách, sau đó mở ra để cho bọn họ nhìn, nói: “Lúc đó tôi có chụp ảnh lại.”
Tấm hình cũng không phải một bức ảnh búp bê BJD hoàn chỉnh, mà là tách ra chưa có lắp lại với nhau, các bộ phận đều rải rác. Từ các bộ phận của búp bê, búp bê này có ngực, chắc hẳn là nữ. Nhưng mà quan trọng nhất là, cô búp bê này không có đầu.
Ngu Cốc chỉ vào hình ảnh cánh tay trái, nói: “Hai người xem, chính là cái này. Tôi tự mình làm, cho nên liếc mắt cũng nhận ra. Trang điểm trên cánh tay cũng là tôi vẽ, chỗ này có hai nốt ruồi nhỏ, trên mu bàn tay cũng có một cái.”
Ngu Cốc cầm lấy vật chứng lên nhìn chăm chú, nói: “Đây là tác phẩm của tôi vài năm trước, không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện. Cánh tay búp bê này hiển nhiên đã bày ra rất lâu rồi, không được chăm sóc tỉ mỉ, da bị ô-xy hoá, có chút ố vàng, hơn nữa màu trên cánh tay cũng đã ăn vào da.”
Ngu Cốc thừa nhận cánh tay BJD này là anh làm, Tạ Kỷ Bạch theo thông lệ hỏi thăm ngày mà người chết gặp nạn anh đang ở đâu có sắp xếp hành trình gì.
Tuy rằng búp bê là anh làm, nhưng mà Ngu Cốc cũng không có động cơ và thời gian gϊếŧ người. Anh giống như cả ngày đều ở chỗ này, làm búp bê cần thời gian không ngắn, Ngu Cốc làm một cách liền mạch, không thích bị cắt ngang, đôi khi hơn nửa đêm vẫn tiếp tục làm. Trợ thủ của anh cũng ở chô này, có thể làm chứng cho anh.
Hơn nữa lầu một có quản chế thiết bị, hai mươi tứ tiếng đồng hồ mở ra, ngày đó quản chế biểu hiện, Ngu Cốc cũng không có rời đi phòng làm việc, không có gây thời gian.
Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Ngu tiên sinh, búp bê BJD kia hiện tại ở chỗ nào?”
Ngu Cốc lắc đầu, nói: “Năm đó tôi còn chưa nổi danh, vô cùng túng quẫn, có người đồng ý mua búp bê này, tôi liền bán đi. Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng không nghĩ sẽ được gặp lại. . . Tuy rằng chỉ có một cánh tay.”
Đường Tín bỗng nhiên nói: “Bộ dáng của búp bê này thế nào?”
Ngu Cốc sửng sốt một chút, nói: “Cũng không có đầu, chỉ là một thân thể.”
Búp bê BJD có thể đổi đầu, nhưng thật ra có không ít người chuyên môn làm đầu búp bê phòng theo bộ dáng người mình hâm mộ để gắn vào thân thể, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mà Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch liếc nhìn nhau, phản ứng của Ngu Cốc đủ để chứng minh, anh không nói thật, búp bê này không phải chỉ có thân thể, chắc chắn còn có đầu.