Bách Lí Khả Thanh sống lưng thẳng đứng, không có chút biểu hiện gian trá nào, chỉ khi vừa xoay người, lúc nhìn lướt qua Bách Lí Thu Thủy, đôi mắt của nàng chất đầy ác ý lạnh lùng làm người ta hoảng sợ.
"Phụ thân, mẫu thân, tuy nơi này không có túi Thiên Lôi Đằng, nhưng không chắc là trước đó cũng không có!" Cả người Bách Lí Khả Thanh hùng hùng hổ hổ đối diện với Bách Lí Thu Thủy, "Muội đã biết vì sao lúc nãy ở đại sảnh tỷ lại có thể cùng ta ngang nhiên tranh luận, đơn giản vì không phải tỷ đã nắm chắc mà là để kéo dài thời gian!"
"Nhất định là tỷ lợi dụng quãng thời gian kia, cầm chân mọi người, tâm phúc nha hoàn của tỷ cũng tự biết nên làm gì, chắc chắn có người thừa dịp tỷ đang kéo dài thời gian mà về viện, đem túi Thiên Lôi Đằng kia đi tiêu hủy!"
Đối mặt với lời chỉ trích của Bách Lí Khả Thanh, Bách Lí Thu Thủy chỉ nhoẻn miệng cười, "Tứ muội muội, muội nói chắc như đinh đóng cột như thế, nghe cũng có lý chứ không giống như nói dối, nhưng muội có chứng cứ gì để chứng minh rằng lời nói của muội là sự thật? Mọi người đều đã thấy, muội nói giống như tận mắt chứng kiến, nhưng kiểm tra cũng không thấy Thiên Lôi Đằng gì cả."
"Khả Thanh, rốt cuộc chuyện này là sao?" Sắc mặt của Bách Lí Vu Đạo càng ngày càng khó coi, chuyện lão phu nhân bị hạ độc còn chưa có chút manh mối nào, làm ông phiền não chết đi được, bây giờ Bách Lí Khả Thanh lại khăng khăng một mực nói nhất định có mờ ám, nhưng căn bản lại chẳng có gì, sự kiên nhẫn của ông sắp bị mài mòn cho hết sạch rồi.
"Phụ thân!" Trên khuôn mặt của Bách Lí Khả Thanh hơi mất tự nhiên, đối với người phụ thân này thì con của tiểu thϊếp như bọn họ đều mang theo sự kính trọng cùng sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên trấn định của Bách Lí Thu Thủy, sống lưng nàng liền thẳng đứng vững vàng, "Nữ nhi thật không có nói dối, nhất định là do tam tỷ tỷ lén đem đồ đi giấu rồi!"
"Nếu phụ thân không tin lời của con, người có thể cho người đi lục soát các chậu than, bếp lò bên trong Bảo Khoáng viện ngay bây giờ, đoạn đường tới viện với khoảng thời gian từ khi nghe tỷ tỷ nói chuyện tới bây giờ, tính ra cũng không đủ thời gian để thiêu hủy hoàn toàn túi Thiên Lôi Đằng ấy! Nếu không có trong chậu than, thứ kia nhất định chỉ bị giấu quanh đây mà thôi! Phụ thân, người nhất định phải tin lời nữ nhi!"
Khuôn mặt Bách Lí Vu Đạo trầm xuống, loại chuyện trong thâm trạch nội viện này, ông không nên nhúng tay, mà ông cũng không biết cách xử lý, ông lập tức hạ giọng hỏi đại phu nhân: "Ý của phu nhân thế nào?"
Đại phu nhân trầm ngâm một chút, rồi mở miệng nói: "Chuyện này Khả Thanh đã dám khẳng định như vậy, nếu không lục soát thì sẽ bị người ta cho rằng, người mẫu thân là ta thiên vị Thu Thủy. Hạ nhân trong phủ cũng đều ở đây hết, vậy thì thử lục soát viện thử xem, kiểm tra xem rốt cuộc chuyện này có giống như Khả Thanh đã nói. Thu Thủy, con sẽ không để tâm chứ?"
"Tất nhiên là không rồi." Bách Lí Thu Thủy sảng khoái đáp, "Chỉ là, vì công bằng cũng nên lục soát thử phòng của tứ muội, tứ muội không được nhúng tay vào."
Đại phu nhân gật đầu, "Vệ ma ma, ngươi mang người của ta với lão gia đi lục soát."
Lúc chờ ở sảnh chính, Bách Lí Thu Thủy cho nha hoàn chuyển ghế dựa với ấm trà nóng tới, đoàn người đứng chờ ở trong sân nhìn thấy bộ dạng của Bách Lí Thu Thủy, không giống như đang nhìn người lục soát phòng, mà giống như đang xem một vở kịch hơn.
Nàng cũng không lo việc đầu độc lần này có đại phu nhân tham dự, nàng hiểu rất rõ đại phu nhân, tâm tư của nàng ta so với bất kì ai đều ác độc tàn nhẫn hơn nhiều, và cũng là người rất cẩn thận. Hơn nữa, hôm nay còn có mặt Bách Lí Vu Đạo ở đây, nếu có bất cứ hành động nào khiến người ta hướng suy nghĩ về phía nàng, đại phu nhân nhất định sẽ không làm.
Bảo Khoáng viện không tính là lớn, Vệ ma ma điều động hạ nhân, lục soát được nửa canh giờ là xong xuôi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là đi ra với hai tay trống không.
"Bẩm lão gia, phu nhân, nô tỳ đã lục soát tất cả."
"Không thể nào!" Bách Lí Khả Thanh giống như bị dẫm đuôi chó, hai mắt trừng to, kêu lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn liền nhảy ra, "Tuyệt đối không thể! Ở trong Bảo Khoáng viện chắc chắn có một túi Thiên Lôi Đằng, nhất định là do các ngươi lục soát chưa kĩ, ta rõ ràng..."
Âm thanh bén nhọn trong không trung đột nhiên tắt ngấm, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh phủ đầy trên lưng Bách Lí Khả Thanh, lời nói của nàng bị chặn lại trong miệng, nguy hiểm thật, thật là nguy hiểm! Suýt chút nữa thì nàng nói ra "rõ ràng ta đã đặt ở chỗ đó", vẫn may là nàng kịp thời dừng lại nếu không thì người rơi vào nguy hiểm là nàng!
Bách Lí Thu Thủy bình đạm, cũng không quên liếc mắt nhìn Bách Lí Khả Thanh một cái, khóe môi nhếch lên vô cùng châm chọc, "Tứ muội muội, muội rõ ràng cái gì?"
Bách Lí Khả Thanh dùng sức nuốt xuống nước bọt, trong lòng hận đến mức không nói nên lời.
"Muội rõ ràng có tận mắt nhìn thấy mà!" Bách Lí Khả Thanh có hơi gượng gạo khi nói ra lời này, nàng cũng không biết phải nói gì cho đúng.
Nhìn sắc mặt Bách Lí Khả Thanh có hơi xấu hổ, mặt mày tái mét, Bách Lí Thu Thủy khẽ cười, đôi mắt trong trẻo của nàng tựa như trực tiếp tham nhập vào trong mắt đối phương, ánh mắt như kim châm sắc bén. Cánh môi nàng nhẹ nhàng mấp máy, người khác nghe không được gì, nhưng Bách Lí Khả Thanh đang đứng bất động nhìn thấy khẩu hình đó, lại có thể nghe thấy rõ ràng!
Nàng ta nói với nàng, nói những lời này để trào phúng nàng: "Ngươi thật là ngu không ai bằng."
Từ lúc Bách Lí Khả Thanh chủ động đến Bảo Khoáng Viện bàn bạc chuyện nên mừng thọ lão phu nhân như thế nào, nàng cũng đã nảy sinh nghi ngờ đối với Bách Lí Khả Thanh.
Một người hay khinh thường nàng, tận đáy lòng Bách Lí Khả Thanh luôn cho rằng bản thân nàng ta so với nàng chỉ như kẻ tám lạng người nửa cân, bất luận thế nào cũng sẽ không đột ngột đổi tính, nhanh chóng muốn thân thiết với nàng. Sở dĩ Bách Lí Khả Thanh thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế, nguyên nhân chỉ có một... Nàng ta nhất định là có âm mưu.
Cho nên từ lúc mới bắt đầu, trong lòng Bách Lí Thu Thủy liền đề cao cảnh giác, nếu Bách Lí Khả Thanh đến, biểu hiện của nàng sẽ không có chút bất thường nào, nhưng thực tế lại đề cao cảnh giác. Chuyện túi Thiên Lôi Đằng bị giấu trong đống than củi của tiểu trù phòng, Bách Lí Khả Thanh tự nhận rằng bản thân đã làm rất kín đáo, không một ai biết, nhưng trên thực tế thì ngay từ đầu Bách Lí Thu Thủy đều đã biết hết.
Chờ Bách Lí Khả Thanh đã rời khỏi Bảo Khoáng Viện, nàng liền cùng Hoa Quỳnh đến tiểu trù phòng, đào tới lớp đáy của đống than củi rồi lấy túi đồ ra. Sau khi thấy đồ vật ở bên trong, Bách Lí Thu Thủy liền đoán ra, đây nhất định là nước cờ đầu tiên mà Bách Lí Khả Thanh bày ra.
Sau đó, Bách Lí Thu Thủy âm thầm lấp lại đống than củi, khi đã vào trong phòng ngủ thì nàng liền mang túi Thiên Lôi Đằng kia đi thiêu sạch sẽ, còn tro tàn thì để Hoa Quỳnh lén đổ vào hồ sen, bây giờ Bách Lí Khả Thanh đến tìm, dĩ nhiên là không thể tìm được đồ rồi.
"Tỷ... Là tỷ! Nhất là tỷ đã sớm đem đồ vật đi tiêu hủy mất, nếu không thì, đồ vật ta tận mắt nhìn thấy tại sao giờ lại không thấy đâu?!" Bách Lí Khả Thanh như ngồi trên lưng cọp khó leo xuống, bây giờ ngoại trừ lặp lại câu nói này mãi không buông, thì nàng cũng không thể nghĩ ra bất kì lý do nào khác.
Ấn đường của Bách Lí Thu Thủy nhíu chặt lại, ý cười trên mặt cũng biến mất, "Tứ muội muội, vừa rồi muội bôi nhọ tỷ, tỷ còn chưa tính sổ, bây giờ lại tìm lý do thoái thác, căn bản là tìm không thấy vật gì bị chôn dưới đống than, nếu muội vẫn muốn cứng đầu mà vu khống cho tỷ, thì cũng không nên bỏ quên sự thật ngay trước mắt!"
"Muội bôi nhọ tỷ?! Muội bôi nhọ tỷ!? Muội thật sự nhìn thấy rõ ràng mà!" Bách Lí Khả Thanh cắn răng, "Cứ cho là ở chỗ này không tìm thấy, thì cũng không thể chứng minh rằng độc không phải do tỷ hạ!"
"Từ lúc bắt đầu làm canh lá sen, cho tới lúc tỷ bưng cho lão phu nhân uống, trong lúc đó thật có quá nhiều cơ hội để hạ độc! Hơn nữa ngoại trừ tỷ, những người khác căn bản không tới gần canh của tỷ!"
"Kiểm tra ra có độc trong canh chính xác không phải là giả, nhưng cũng không thể chứng minh được gì, ngoại trừ ta ra thì thật sự không có người nào khác từng chạm qua chén canh kia?" Bách Lí Thu Thủy lạnh lùng nhìn Bách Lí Khả Thanh, "Muội có chứng cứ sao?"
Sau khi vệ ma ma từ trong phòng đi ra, ánh mắt của Bách Lí Y Nhân luôn dõi theo hai tay trống trơn của vệ ma ma, trong đôi mắt mang theo một chút lạnh lẽo, nhưng mà tia lạnh lẽo ấy lại hướng về Bách Lí Khả Thanh. Thời khắc này, cảm giác âm lãnh giống như ánh mắt của rắn độc vừa thức giấc, cảm giác lạnh lẽo dán chặt trên cổ của Bách Lí Khả Thanh, có thể mơ hồ nhìn thấy được sự tức giận trong ánh mắt đó.
Ngu xuẩn, thật không khác gì một kẻ ngu! Chuyện đơn giản như thế mà làm cũng không xong, tự tay thiết kế hố bẫy lại tự tay đem bản thân ném vào trong tròng! Ngu ngốc, quả thật quá ngu ngốc! Bách Lí Y Nhân siết chặt lòng bàn tay, móng tay cũng vì thế mà đâm vào da thịt, chỉ có cảm nhận được sự đau đớn rõ ràng thì nàng mới có thể duy trì được sự bình tĩnh.
Vào lúc Bách Lí Khả Thanh đang kích động chuẩn bị mở miệng, Bách Lí Y Nhân nhanh chóng đi trước một bước, nàng ôn nhu nói.
"Thu Thủy, Khả Thanh, hai muội không cần phải tranh cãi như thế đâu, chuyện này nháo cho đến tận bây giờ, tỷ thấy đây cũng chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Đúng thật là lão phu nhân bị trúng độc, nhưng mà nói không chừng đây là âm mưu quỷ kế của người ngoài nhằm chia rẽ nội bộ."
Đây là muốn hỗ trợ Bách Lí Khả Thanh, để nàng ta sau khi vu oan cho nàng thất bại vẫn có thể an toàn rút lui sao? Bách Lí Thu Thủy liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Bách Lí Y Nhân, trong lòng cười lạnh, lại quét mắt nhìn Bách Lí Khả Thanh, trong lúc không để ý thì nơi đáy mắt đã nổi lên tia sắc lạnh giống như lưỡi dao sắc bén.
Lần này nếu mà cứ cho mọi chuyện đi qua dễ dàng như vậy, nàng dám chắc chắn rằng, không quá nửa tháng, Bách Lí Khả Thanh nhất định sẽ có âm mưu mới dành cho nàng. Hơn nữa... Có thù không trả, đây cũng không giống tính cách của nàng ta.
"Đại tỷ tỷ nói đúng, chỉ là chuyện này, muội không cho rằng chuyện này là do người ngoài làm ra." Lời nói của Bách Lí Thu Thủy vừa rời khỏi miệng, sắc mặt Bách Lí Y Nhân liền trầm xuống rõ rệt, "Hơn nữa tứ muội muội nói cũng không sai, canh từ này vừa được làm xong, đã được đưa đến cho lão phu nhân, căn bản là người có cơ hội đến gần hạ độc cũng rất ít."
"Vậy ý của muội là..." Bách Lí Y Nhân im lặng rồi chăm chú nhìn nàng, đôi mắt hơi híp lại.
"Người hạ độc là một trong số chúng ta." Tầm mắt của Bách Lí Thu Thủy giống vô tình lại như cố ý lướt qua Bách Lí Khả Thanh, rành mạch nói từng câu từng chữ, "Hơn nữa muội còn nghi ngờ, độc dược ở trong chén canh mà lúc nãy lão phu nhân uống, bây giờ kiểm tra nói không chừng còn có thể tìm ra chút gì đó."
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Bách Lí Thu Thủy đặt trên khuôn mặt biến sắc của Bách Lí Khả Thanh, trong nháy mắt Bách Lí Khả Thanh trở nên kinh hoảng, thất thố.
Mí mắt của đại phu nhân hơi rũ xuống, nàng đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để cự tuyệt Bách Lí Thu Thủy, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Bách Lí Vu Đạo vang lên, "Quay về sảnh ngoài, đều lục soát hết cho ta!"
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️