Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 133: Phiên ngoại 3: Kha Viêm ở mạt thế (4)

*Editor: Trôi

_______________________________________

Vinh Lăng ngẩn ngơ: “Máy tính á?”

Kha Viêm gật đầu: “Ừ.”

Vinh Lăng khó hiểu mà hỏi: “Cậu muốn máy tính làm gì?”

Kha Viêm cúi đầu, nói: “Anh ta muốn thông tin của tôi, tôi định lên mạng tra một chút.” Nói thế thôi chứ thật ra hắn muốn hack vào hệ thống để tự làm một tờ giấy thông hành cho bản thân.

Vinh Lăng giật giật khóe miệng, sau đó cúi đầu nhìn cổ tay trái của Kha Viêm, hỏi nhỏ: “Không phải cậu đang đeo nó trên cổ tay sao?”

Kha Viêm: “… Đeo?”

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thứ giống như đồng hồ trên cổ tay trái, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Cái này là giấy chứng nhận?”

Người lính kia cười, không để ý đến Kha Viêm nữa, quay đầu hỏi Vinh Lăng: “Giấy chứng nhận của anh đâu?”

Vinh Lăng giơ đồng hồ trên tay trái ra, quẹt một đường đối diện với chiếc máy kiểm tra của người lính, chỉ thấy máy phát ra tiếng tích tích, sau đó một giọng nữ thông báo: “Đội trưởng đội Bắc Mẫn của vùng an toàn ở Kinh đô — Vinh Lăng.”

Kha Viêm hít sâu một hơi, dùng như thế sao? Hắn trầm mặc một chút, sau đó tiến lên vươn tay quẹt một đường dọc theo máy, nghe được tiếng tích tích như vừa nãy, lại có giọng nữ thông báo: “Nông dân của vùng an toàn ở Kinh đô — Kha Niên.”

Đồng thời, trên đồng hồ chiếu ra thông tin cá nhân của Kha Viêm, chỉ hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng, những người khác ngó qua sẽ chỉ thấy được một màu đen.

Thì ra người mà hắn xuyên vào tên Kha Niên, là cư dân bình thường của vùng an toàn ở kinh đô.

Người lính lại nhìn Kha Viêm rồi hừ một tiếng, có vẻ rất chướng mắt cái hành vi gần như là thiểu năng của hắn.

Vinh Lăng vui vẻ mà nói: “Thì ra cậu tên là Kha Niên! Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn nghe thành Kha Viêm.”

Đức Tử: “Tôi cũng nghe là Kha Viêm.”

“Tôi cũng thế.”

Tất cả mọi người gãi đầu nhìn về phía hắn, Kha Viêm sững sờ, đang nghĩ cách để giải thích thì thấy bọn họ đột nhiên ồ lên: “Thì ra cậu phát âm không chuẩn hả?” He he… Không phát âm rõ kìa.

Kha Viêm: “……” Tôi thật đúng là cảm ơn suy nghĩ nhanh nhạy của mấy người nha.

Đám người tụ tập ở cổng khiến Liễu Nhiên đang ngồi ở đằng sau uống nước chú ý tới, nàng nhíu mày hỏi vọng ra: “Làm gì vậy? Tại sao nhiều người đứng ở cổng thế?”

Binh lính ngoài cổng vô cùng hoảng sợ mà đáp: “Xin lỗi đội trưởng, có người quên chứng minh thư của mình.”

Liễu Nhiên ừ một tiếng, đứng dậy nhìn qua bên này. Vẻ ngoài tinh xảo của nàng lập tức liền lọt vào tầm mắt của Kha Viêm, hắn ngẩn ngơ tại chỗ.

Đó không phải Liễu Nhiên, nhưng cũng có thể là, bởi vì Liễu Nhiên ở thế kỷ 41 vốn không nên có dáng vẻ của thế kỷ 21.

Tuy diện mạo tinh xảo, nhưng toàn bộ khí thế của nàng lạnh lùng hơn khi ở thế kỷ 21 nhiều, đôi mắt thuộc kiểu mắt phượng sắc bén, chỉ cần liếc nhẹ một cái cũng khiến đối phương run rẩy.

Tựa như có thể gϊếŧ người bằng ánh mắt vậy.

Liễu Nhiên nhấc chân đi tới bên này, tóc cột kiểu đuôi ngựa, nét mặt lạnh nhạt có chút bạc tình.

Rất nhanh, nàng liền đứng ở trước mặt Kha Viêm, ánh mắt chăm chú giống như có thể nhìn thấu người khác, làm họ không thể che giấu điều gì.

Thì ra Nhiên Nhiên trông như thế này a!

Kha Viêm đưa tay che miệng, để tránh nàng nhìn thấy nụ cười của mình.

Liễu Nhiên híp mắt: “Còn có người quên mang theo giấy chứng nhận sao? Đồng hồ thông minh ai cũng có, hãy luôn mang theo bên mình.”

Kha Viêm cười mỉm, nhanh chóng giải thích: “Tôi chưa kịp phản ứng lại thôi. Tôi vừa chiến đấu với một con tang thi cấp 14 cho nên có chút căng thẳng.”

Liễu Nhiên ngạc nhiên: “Cấp 14 ư? Đó chính là tang thi cấp cao, anh là lính sao?”

Người lính gác cổng vội nói: “Không phải không phải, là nông dân.”

Liễu Nhiên cười lạnh: “Anh chiến đấu với tang thi cấp 14 như thế nào?”

Kha Viêm nghiêm túc nhìn chằm chằm người đối diện, vẻ mặt chân thành mà nói: “Tôi đã bị hoảng sợ, cho nên có chút căng thẳng!”

Liễu Nhiên: “……” Tóm lại là không chiến đấu, nhưng bị doạ một vố.

Kha Viêm: “Tôi là fans của cô, vẫn luôn muốn gia nhập đội 562, không biết có cơ hội hay không?”

Liễu Nhiên: “……”

Những người lính được tuyển chọn phải trải qua rất nhiều khó khăn, hầu hết người dân đang an cư lạc nghiệp đều không muốn gia nhập cái tổ chức có tính rủi ro cao này. Những người có dị năng mạnh thà gia nhập đội ngũ tư nhân đi phiêu lưu còn hơn là lựa chọn làm binh lính.

Công việc này vừa mệt vừa khổ lại còn nguy hiểm, cho nên phần lớn người được chọn là trẻ mồ côi.

Ví dụ như chính bản thân nàng…

Nói cách khác, cho dù có người tình nguyện đi lính, nhưng yêu cầu để trúng tuyển rất khắt khe, không phải ai cũng vào được.

Trong tổ chức đương nhiên không chỉ có trẻ mồ côi, cũng có rất nhiều anh hùng muốn cống hiến vì vùng an toàn và toàn thể nhân dân cả vùng.

Nhưng bọn họ nhận sự huấn luyện muộn hơn nhóm trẻ mồ côi được chính phủ rèn luyện từ nhỏ kia, bởi vậy kể cả có trở thành lính thì đa số cũng chỉ có thể làm chức vụ tép riu hoặc lính cấp thấp nhất.

Mà người có năng lực mạnh mẽ đương nhiên sẽ không phải chịu ảnh hưởng của cái quy tắc đó, cho dù ở thời đại nào, thiên tài luôn được ưu ái và đối xử đặc biệt.

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt chỉ là người bình thường, cũng không có bất kỳ dị năng nào cả.

Liễu Nhiên hoài nghi: “Anh cảm thấy bản thân mình có cái gì đáng giá để tôi châm chước cho anh vào đội?”

Mỗi người lính muốn vào đội hình phải có sự đồng ý của đội trưởng. Làm lính không dễ dàng chủ yếu là vì khi thêm một thành viên mới vào đội sẽ có ảnh hưởng khôn lường đến nhiệm vụ.

Vậy nên, thời điểm mỗi đội trưởng lựa chọn đội viên đều vô cùng thận trọng. Phải suy xét đến người đó có thể hoà hợp với các thành viên khác trong đội hay không, có cản trở đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ hay không, tâm lý có vững vàng hay không,... Mỗi đội cần suy xét rất nhiều thứ, hầu hết đều kéo dài đến vài giờ.

Kha Viêm cười nhẹ: “Năng lực của tôi ư?” Đó thật sự là…

Hắn thay đổi giọng điệu, nói: “… Để nói về nó thì hơi dài. Hay là chúng ta tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống từ từ nói ha?”

Trong vùng an toàn đầy đủ mọi thứ, đương nhiên cũng có cà phê. Nhưng do hiện tại là mạt thế, nó bị lũng đoạn thị trường*, thế nên cà phê ở đây rất đắt đỏ.

*Chi phối, thao túng nhằm gây rối loạn để giành lợi riêng, tập trung mọi đặc quyền vào tay mình để khống chế và kiểm soát hoạt động sản xuất hoặc kinh doanh.

“Cà phê? Anh mời khách sao?” Liễu Nhiên cười khẽ một tiếng, riêng giá của cà phê thôi cũng không phải là con số mà một người dân bình thường có thể gánh được.

Kha Viêm gật gật đầu, lấy ra kho không gian chứa tinh thể ra, nói: “Tôi rất giàu.”

Liễu Nhiên híp mắt: “Anh có kho không gian?”

Tuy rằng kho không gian không đắt nhưng người dân bình thường không ra ngoài làm nhiệm vụ thì sẽ không chịu chi tiền mua nó.

Chưa kể, kho không gian trong tay Kha Viêm là hàng cao cấp, nói cách khác, giá của nó thậm chí vượt xa những gì mà người thường có thể mua được. Với mức giá này, mua thêm 2 cái kho không gian loại bình thường vẫn đủ, tóm lại, chỉ những người thích khoe giàu mới mua loại lớn như vậy.

Khoe giàu thất bại, Kha Viêm phát hiện ánh mắt của Liễu Nhiên vẫn luôn hướng về kho không gian.

Hắn chỉ có thể nói: “Ừ, người khác tặng.”

Lúc trước Liễu Nhiên đã tặng nó cho Kha Viêm. Nàng có rất nhiều rất nhiều kho không gian, cái kho này chuyên dùng để chứa tinh thể, cũng chính là tiền tệ ở thế kỷ 41.

Hồi đó, hắn phát hiện trong tinh thể ẩn chứa rất nhiều năng lượng, bởi vậy mới mượn một cái để nghiên cứu.

Nói cách khác, bây giờ, tất cả tài sản của Liễu Nhiên ở thế kỷ 41 đều ở trong tay Kha Viêm.

Nàng chậm rãi híp mắt, đây không phải lần dầu tiên một người bình thường, có tiền có sắc cố ý tiếp cận mình. Vùng an toàn phía Đông đúng thật là làm không biết mệt, nghĩ rằng mình sẽ mắc mưu sao? Xem ra người đàn ông này chắc chắn là gián điệp. Bắt hắn!

“Được thôi! Vậy đi uống ly cà phê đi!” Liễu Nhiên cười cười, xoay người nói với lính gác cổng: “Cậu để ý cổng thành đi, tôi sẽ dẫn anh ta đi uống một ly — cà phê.”

Người lính kia vừa nghe giọng điệu này liền biết Kha Viêm sắp toang, lập tức vui vẻ gật đầu nói: “Đội trưởng đi thong thả! Đội trưởng vất vả rồi.”

Kha Viêm không hề có chút đề phòng nào với Liễu Nhiên, nhanh chóng đi theo nàng đến một quán cà phê.

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy cơ sở bên trong vùng an toàn, thật lòng mà nói, các công trình ở đây hoàn toàn không thuộc về thế kỷ 21, thậm chí còn có motor lơ lửng bay trên không, dù chúng chỉ cách mặt đất 10 cm.

Nhưng huyền phù có lực cản nhỏ, xe máy ở nơi này rất nhẹ.

Người đi đường ai cũng tinh thần phấn chấn, có thể thấy được toàn dân no ấm không đói nghèo. Nhưng quả thật có rất ít nhà hàng quán ăn bên đường, theo lời Liễu Nhiên nói thì quán ăn gần như là nhằm vào người giàu có, quyền thế và những người phải đối mặt với nhiệm vụ sinh tử.

Phần lớn người dân chẳng muốn dùng nhiều tiền đến quán cơm ăn một bữa ăn chỉ đủ no trong mấy giờ, họ thà đi mua mấy loại đan dược làm no bụng trong 3 ngày kia còn hơn. Vì vậy, dọc theo đường đi, hai bên có rất nhiều cửa hàng vũ khí, cửa hàng quần áo và một ít tiệm tạp hóa.

Dưới sự dẫn đường của nàng, Kha Viêm rất nhanh liền bước tới quán cà phê, bảng hiệu được làm bằng những tấm ván gỗ cũ, bên trên chỉ viết 2 chữ "cà phê" vô cùng đơn giản.

Liễu Nhiên đẩy cửa ra, ông chủ bên trong vui vẻ mà hô: “Đội trưởng Liễu, hôm nay cô tự mình đến đây uống cà phê hả?”

Kha Viêm cười nhìn bóng dáng của nàng, thì ra ở mạt thế Liễu Nhiên đã sống như này.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, Kha Viêm liền tiến lên nói với chủ quán: “Cho chúng tôi hai ly cà phê.”

“Được, tổng cộng 100 tinh thể.”

Kha Viêm lấy 100 tinh thể từ kho không gian ra trả, cũng không khỏi nói thầm: “Thật đúng là rất đắt.” Mấy thứ này đều là Nhiên Nhiên nhà mình cực cực khổ khổ kiếm được. Mình thật là quá phá của, nhưng để theo đuổi Nhiên Nhiên, cũng không còn cách nào khác.

Liễu Nhiên thấy Kha Viêm lấy ra 100 tinh thể cũng không khỏi ghé mắt nghiêm túc nhìn hắn. Tuy có thể kiếm tinh thể từ tang thi cấp 3, nhưng 100 tinh thể cũng là một con số khá nhiều.

Trên thực tế, mọi người thường xuyên dùng vàng để giao dịch mua bán hơn.

Chủ quán thu tiền xong liền vui vẻ mời 2 người ngồi xuống, sau đó kêu người phục vụ đi pha cà phê.

Kha Viêm: “…” 100 tinh thể mà chỉ mua được cà phê hòa tan…

Kết quả, cả hai ngồi chưa lâu thì đồng hồ thông minh của Liễu Nhiên nhảy ra thông tin, nàng nhìn thoáng qua rồi nhíu chặt mày.

Kha Viêm hỏi: “Làm sao vậy?”

Liễu Nhiên thở dài: “Hôm nay anh rất may mắn, tôi sẽ không kết tội anh, tốt nhất anh nên ở yên trong căn cứ đi, an phận một chút.”

Thấy người đối diện xoay người định đi, Kha Viêm vội bắt lấy tay nàng, Liễu Nhiên quay đầu lại nhìn hắn, nghĩ thầm cái tên gián điệp có thể nói ra cái quái gì nữa chứ?

Kha Viêm vẻ mặt u sầu: “Cà phê rất đắt… Uống xong lại đi được không?”

Người bình tĩnh như Liễu Nhiên cũng bị lời hắn nói làm cho ngẩn ngơ, tức giận mà nói: “……Tôi sẽ trả lại 100 tinh thể.”

Kha Viêm cúi đầu: “Đây không phải vấn đề tiền bạc.”

Liễu Nhiên: “… Vậy là vấn đề gì?”

Kha Viêm: “Vấn đề này rất nghiêm trọng, như vầy đi, tôi theo cô trở về, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút.”

Liễu Nhiên cạn lời: “…… Cuối cùng thì anh đi theo tôi làm cái quái gì?”

Kha Viêm chậm rãi cười: “Không nhận ra sao? Tôi đang theo đuổi cô.”

Liễu Nhiên sửng sốt, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, hắn cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng như nước. Đôi mắt hơi cong mang theo ý cười, Kha Viêm nhìn người đối diện, cho dù Liễu Nhiên rất mạnh mẽ, giỏi giang và độc lập tự cường bao nhiêu...

Nhưng ở trong mắt hắn, nàng cũng chỉ là một người con gái cần được yêu thương và che chở. Vậy nên, Kha Viêm nói: “Đội trưởng, tôi muốn làm bạn trai của cô.”

Liễu Nhiên đột nhiên đỏ mặt.

Không ổn rồi, tên gián điệp này tán tỉnh quá giỏi.

---- ngoài lề ----

- Lấy tiền của vợ để cua vợ:v Hảo chồng.

- Hơ hờ, tuy rằng mất trí nhớ nhưng theo bản năng chị nhà vẫn khá nhân nhượng anh nhà chứ không phải lỗ tai mềm dễ đổ đâu nha 😃