*Editor: Trôi
_______________________________________
Kha Long sửng sốt, Kha Viêm lại nhìn về phía cha mình: “Khiêm Vũ không có bị thương, chẳng lẽ đại ca còn muốn đánh Nhiên Nhiên một trận? Về sau, người bạn này muốn kết hay không kết?”
Kha Nguyên Thái liếc mắt nhìn sâu vào Kha Viêm, lại nói với Kha Long: "Lớn đầu rồi mà còn cùng một đứa nhỏ tranh cãi, anh không chê nhưng Kha gia ngại mất mặt."
Kha Long lập tức không dám nói tiếp nữa, Kha Viêm cười ra tiếng, thanh âm không đổi, mang theo nét non nớt của trẻ nhỏ.
“Cha luôn công chính như vậy.”
Chờ bọn họ từ bệnh viện trở về, đều đã 10 giờ đêm. Bệnh viện chỉ cho 1 người ở lại chăm sóc bệnh nhân, Kha gia để lại cho Kha Viêm 1 bảo mẫu.
Còn đoàn phim, ban ngày diễn ra quá nhiều chuyện, mọi người vừa lên xe đã mệt lăn ra ngủ, không có ai phát hiện tin nhắn gửi đến điện thoại.
Việc tìm người đều giao cho đàn ông, mọi người cũng không dám để cho Dương Điền Na vào núi, bởi vậy kêu cô mang theo 5 đứa trẻ về nhà. Chờ bọn họ trở về, Dương Điền Na đã một mình trấn an cho bọn nhóc ngủ rồi.
Nghe được tiếng mở cửa, cô chạy nhanh xuống lầu, thấy đứa trẻ dựa vào Khương Lam mơ màng sắp ngủ. Dương Điền Na cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó cười nói: "Mọi người trở về thật sự là quá tốt, tìm được Nhiên Nhiên rồi mà cũng không thông báo cho tôi. Tôi lo lắng gần chết.”
Đám người lúc này mới phản ứng lại, đều vội quên mất. Dương Điền Na cũng không thèm để ý, nhưng trên mặt lại có chút thần sắc kỳ quái, cô liếc mắt nhìn Khương Lam một cái rồi cúi đầu không nói chuyện.
Chờ mọi người đều ngồi xong về sau, lúc này mới lấy điện thoại ra nhìn một chút tin tức liền trực tiếp xem đến ngây người. Chỉ thấy người đại diện phát tới tin nhắn, đều có liên quan đến Khương Lam.
Mọi người nhìn sang Khương Lam, lúc này mới nhớ tới Khương Lam là một cái “Gia bạo nam”. Mà hắn bạo tin tức, ở trên mạng lại lần nữa diễn ra một trận gió tanh mưa máu.
Khương Lam sống mấy năm nay cũng không phải uổng phí, đặc biệt bởi vì có cái nhãn "bạo lực gia đình" dán lên, đi bất kì chỗ nào hắn cũng đều học được xem ánh mắt người khác. Mọi người thần sắc thay đổi, Khương Lam lập tức liền cảm nhận được, trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, hắn không có người đại diện, đương nhiên liền không có tin tức được gửi đến.
Mọi người sau khi xem điện thoại thay đổi sắc mặt, chứng tỏ trên mạng xảy ra chuyện.
Kỳ thật trên mạng còn có thể xảy ra chuyện gì? Khương Lam biết, hôm nay quần chúng vây xem có người quay chụp hắn, chỉ cần đem tin tức hắn cũng đang thu 《 Bảo bối của nhà ta 》 phát ra, tự nhiên sẽ có một đám người vì việc này tăng thêm nhiệt độ.
Cho nên, Khương Lam trực tiếp lấy điện thoại của mình nhấn vào hot search Weibo, quả nhiên, đứng đầu chính là ——《 Bảo bối của nhà ta 3》khách quý: Khương Lam.
Hắn cũng không ngốc, không cần click mở cũng đã biết bên trong sẽ có cái gì.
Nhưng Khương Lam vẫn run tay nhấn vào, bên trong là một đoạn video ngắn: Khương Lam ngồi xếp bằng ngồi ở trên mặt cỏ, hắn giúp Liễu Nhiên lấy sandwich. Liễu Nhiên không muốn ăn, hắn liền nhíu mày cúi đầu cùng Liễu Nhiên nói chuyện, Liễu Nhiên quay lưng ăn táo, Khương Lam bất đắc dĩ xem nàng.
Dưới video có 21 vạn bình luận, Khương Lam dù không click mở cũng biết bên trong đang nói cái gì.
Mà nơi đăng tải video -《 Bảo bối của nhà ta 3》 official weibo, đã bị oanh tạc bằng 70 vạn bình luận.
—— ghê tởm muốn ói, cho gia bạo nam* gia nhập. Đoàn phim biss!
*Gia bạo nam: người đàn ông bạo lực gia đình
—— ngọa tào, hai mùa trước đánh bóng danh tiếng, chính là vì lót đường cho Khương Lam? Có kim chủ thật tốt.
—— Hừ, xem sắc mặt hắn, còn chăm trẻ, cầu xin các người đừng làm cho hắn tai họa đoá hoa của Tổ quốc.
—— Khương Lam đi chết đi, đoàn phim không đem hắn loại bỏ, bà đây tuyệt đối không xem.
—— Tôi muốn tố cáo đoàn phim, loại dùng gia bạo nam này, phạm pháp đi?
—— A a a a a, thật là tức chết, idol của tôi cũng tham gia. Đoàn phim liền không nghĩ tới ảnh hưởng đến những người khác sao?
—— chết đi chết đi chết điiii!!!!
—— hắn vì cái gì còn chưa chết? Vậy mà còn ở trong giới giải trí, phía sau hắn rốt cuộc là ai a?
—— tẩy chay tẩy chay tẩy chay, nếu dám dùng hắn, từ giờ trở đi cái đài truyền hình này bà đây đều tẩy chay hết!!!
……
Bình luận ngàn ngàn vạn vạn cái, mỗi một cái đều độc ác tuyệt tình.
Trong đầu Liễu Nhiên có 437 thay phiên truyền phát bình luận, nàng nhìn đống tin nhắn chậm rãi nheo lại mắt to, giống hệt một chú mèo đang hưởng thụ.
437 khó nói được một câu: “Hắn nguyện ý đối mặt, cũng không phải một việc dễ dàng.”
Liễu Nhiên không phản ứng nó, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đối diện với hoàn cảnh bị toàn internet nhục mạ, người bình thường đều khó có thể chấp nhận. Khương Lam bởi vì 2 câu nói của mình, liền phải một lần nữa đối mặt những thứ đó, hắn rất dũng cảm.
Khương Lam đương nhiên cũng có tài khoản Weibo, 3 năm trước sau khi bị người trên mạng đánh sập, hắn vẫn luôn không có mở lại.
Nhưng, người mắng Khương Lam cũng không nhất định cần vào Weibo của hắn. Khương Lam miễn cưỡng cười cười, rời khỏi Weibo.
Lúc này, hắn nghĩ tới Triệu Thành quân ngày đó đột nhiên gọi điện thoại tới mời mình…
Ngay từ đầu Khương Lam không chuẩn bị tham gia cái văn nghệ này, bởi vì hắn biết sẽ cho Triệu Thành Quân thêm phiền toái, nên vẫn luôn do dự.
Hắn cũng biết đây là một cơ hội, trong lòng cũng hèn mọn hy vọng dùng chương trình này xoay người.
Chỉ là hiện thực chính là như vậy, nếu tham gia sẽ xuất hiện trường hợp toàn mạng công kích. Khi đó Khương Lam liền biết không khả năng, cho nên hắn mới muốn lùi bước.
Nhưng Liễu Nhiên xuất hiện, nàng nói nguyện ý cùng chính mình chung tổ. Đầu óc Khương Lam nóng lên, thế nhưng cũng đồng ý. Từng bước một, tại nơi này, hắn còn tưởng rằng tiếp theo sẽ có kết quả càng tốt.
Ảo tưởng như vậy, thật ngốc. Quả nhiên không được a!
Bị mọi người tẩy chay như vậy, đến lúc đó liền phải ngừng quay.
Nếu mọi người đều phản đối sẽ khiến tiết mục tổ tạo thành ảnh hưởng không tốt, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến nghệ sĩ tham gia tiết mục.
Khương Lam nhắm mắt, trong lòng giãy giụa. Hắn không sợ, hắn dám đối mặt mấy cái đó. Nhưng mà hắn sợ sẽ làm cho mọi người, lũ trẻ… Còn có Triệu Thành Quân - người tại thời điểm này còn nguyện ý giúp mình - tăng thêm phiền phức không cần thiết.
Thật ra, Khương Lam biết những người đại diện đó gửi cái gì, đơn giản chính là không cần cùng hắn tiếp xúc quá nhiều.
3 năm trước cũng không phải chưa từng có chuyện như vậy, chỉ cần là người thân thiết với mình một chút đều bị người trên mạng luân bạo Weibo. ( Kiểu nhảy vào trang cá nhân chửi rủa dồn dập ấy)
Hắn đương nhiên biết…… Đương nhiên biết……
“Nhìn cái gì vậy?” Liễu Nhiên đứng dậy đi đến bên người Khương Lam hỏi.
Khương Lam ngẩn ngơ, nhanh tay thu hồi điện thoại, Liễu Nhiên lại nhanh hơn một bước đoạt lấy điện thoại.
Khương Lam bất đắc dĩ: “Nhiên Nhiên, không thể như vậy. Đây là điện thoại của anh, còn có hôm nay ở bệnh viện em đột nhiên đi đánh em trai nhỏ, hành vi này cực kì không đúng.”
Liễu Nhiên 'Ừm' một tiếng: “Vì là anh trai em nên em có thể xem điện thoại của anh.”
Nói đến chuyện trong bệnh viện, Khương Lam liền không thèm để ý điện thoại. Hắn đính chính với Liễu Nhiên: “Nghiêm túc mà nói, hành vi của em ở bệnh viện là cực kì sai lầm. Cùng ca ca đảm bảo, về sau không thể như vậy.”
Khi đó Khương Lam đều bị dọa tới rồi, hắn đã chuẩn bị liều chết cũng muốn bảo vệ tốt đứa nhỏ này.
May là các vị tiền bối, hậu bối bên cạnh đều thật đoàn kết, đồng thời bảo vệ Liễu Nhiên, Khương Lam khi đó thật cảm động.
“Không cần.” Nàng dứt khoát lưu loát từ chối.
Khương Lam lập tức liền nhíu mày: “Không cần? Tại sao lại không cần? Em nhận thức được sai lầm của mình sao?”
Tạ Hiểu Đông bởi vì tin nhắn của người đại diện còn nhịn chút, cuối cùng không nhịn nổi, phê bình: “
"Nhiên Nhiên vô duyên vô cớ đi đánh em trai đó là không đúng."
Liễu Nhiên ngẩng đầu suy nghĩ một chút nói: “ Tên đó lườm em.”
( Kha Khiêm Vũ:…… Ta lườm em gái ngươi a! Lúc ấy tất cả tâm tư của ta đều đang đặt lên chú nhỏ được không!!!)
*Em gái ngươi ( nhĩ muội): một câu chửi của giới trẻ TQ, tương đương với cmm, đcmm của mình:v
Tạ Hiểu Đông sửng sốt: “Thật sự?”
Liễu Nhiên khẳng định gật đầu: “Ân, cậu ta thật dùng sức lườm em.”:)
Chu Chân 'Ai nha' một tiếng: “Vậy em cũng không thể đi lên đánh cậu bé a! Đó là con trai.”
Liễu Nhiên: “Tên đó mới 4 tuổi, chỉ cao tới bả vai em.”
Chu Chân: “…… Ca ca không phải sợ em đánh không lại cậu nhóc, ý anh là em không thể đánh người ta.”
Liễu Nhiên: “Vì cái gì không thể?”
Khương Lam than một tiếng, hai tay che mặt. So với chuyện trên mạng, hắn đột nhiên càng đau đầu về tam quan của Liễu Nhiên.
“Bởi vì cậu bé không đánh em a!”
Uất Dật Phàm rốt cuộc cũng tham gia vào.
Sự tình ở phòng bệnh, dù là đổi người khác đều là một hồi đại chiến. Con của ai mà không phải bảo bối vàng bạc? Chỉ là bởi vì vừa vặn Kha Nguyên Thái ở đó, mới không làm câu chuyện phát triển đến đường cùng.
Dương Điền Na bởi vì không có đi bệnh viện, lúc này vẻ mặt mờ mịt nhìn đám người giáo dục Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên càng không phục: “Mấy người thật kỳ lạ, chẳng lẽ còn chờ đến lúc bị đánh mới trở tay sao? Vậy không phải là thiếu đánh?” ( thiếu đánh nghĩa là thèm đòn, ngứa đòn)
Khương Lam sửng sốt. Vì cái gì cảm thấy Nhiên Nhiên nói có chút đạo lý?
Chu Chân, Uất Dật Phàm: “……” Nhất thời thế nhưng không biết phản bác như nào.
Lớn tuổi nhất Tạ Hiểu Đông cười nhẹ một tiếng, đẩy nhẹ trán Liễu Nhiên, sau đó nói: “Em đây là lý luận vớ vẩn, Trung Hoa nước ta trên dưới 5000 năm lịch sử, 'lễ nhượng*, lòng dạ rộng lớn, không gây chuyện sinh sự' nhiều từ như vậy, sao cứ phải chọn từ 'thiếu đánh'?”
*Lễ nhượng: lấy cách cư xử cao đẹp mà nhường nhau. Mọi người có thể hiểu đại khái là dùng lời nói để nhường nhịn một cách khéo léo.
Chu Chân 'nga' một tiếng, nói: “Đúng đúng đúng, thế giới này, người ta lườm em một cái em liền đi đánh lại, vậy thế giới không phải loạn hết sao?”
Uất Dật Phàm rốt cuộc cũng phản ứng lại: “Đúng vậy đúng vậy! Lại nói ánh mắt vốn dĩ chính là chủ quan, nhóc như thế nào biết em trai kia lườm em? Khả năng cậu bé có đôi mắt lớn a!”
Liễu Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Vậy lần sau không đánh tên đó, chờ cậu ta muốn đánh em, em lại đánh.”
Tạ Hiểu Đông: “……” Hửm? Ý anh đây là như này sao?
Khương Lam sờ đầu Liễu Nhiên: “Tóm lại, bây giờ em nghĩ được vậy cũng đúng. Nhưng em là con gái, lớn lên em sẽ biết, nam nữ sức lực cách xa, không phải nói đùa. Em chủ động đánh cậu bé kia, hiện tại có lẽ sẽ không sao. Về sau lại không biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Liễu Nhiên suy nghĩ kết quả một chút, tương lai nếu hai bên đánh nhau... Trên mặt đất sẽ có một vũng máu, cùng với một cái em trai đang nằm? ( Ý bả là bả dần nhừ tử nam chủ đó:)))
437: “Stop, stop, stop, đội trưởng, ngài suy nghĩ cái gì?”
Liễu Nhiên đáp: “Ta suy nghĩ, lúc hắn còn nhỏ ta cũng đã đá, nếu trưởng thành hắn dám phản kháng, ta liền……”
437: “Stop! Stop! Stop! Đội trưởng, nơi này là thế kỷ 21……”
Liễu Nhiên: “Coi trọng pháp luật.”
Một đám người phê bình Liễu Nhiên một hồi, thấy nàng rốt cuộc không nói chuyện nữa, cho rằng nàng nghe lọt được. Kỳ thật Liễu Nhiên đang cùng 437 nói chuyện trong đầu, căn bản không nghe cái gì hết.
Chờ mọi người không giáo dục nàng, Liễu Nhiên mới cúi đầu xem điện thoại.
Khương Lam chạy nhanh duỗi tay muốn cướp, Liễu Nhiên liền cầm điện thoại chạy đến cái bàn đối diện.
Nàng nãi thanh nãi khí cùng Khương Lam nói: “Em quan tâm ca ca mà! Em sợ người trên mạng mắng anh.”
Khương Lam bị chọc cười: “Cái từ 'người trên mạng' em cũng biết?”
“Biết.” Liễu Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua,: “Toàn mạng quả nhiên đang mắng ca ca.”
Lập tức, một lần nữa đem mọi người trở lại không khí xấu hổ, ngay cả Khương Lam nhất thời cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì.
Trước màn ảnh, Liễu Nhiên cười nói: “Tiểu Lam ca ca, em biết anh không có làm việc đó. Em không chỉ tin mà còn sẽ giúp anh chứng minh trong sạch.”
Nói xong, nàng liền đi mất...
Để lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.