Trả Nợ

Chương 27: Muốn thấy cậu khóc

Cửa phòng không biết ai đóng lại, màn trong phòng ngủ kéo rất kín, trong phòng không hề có một chút ánh sáng, cả hai chìm trong một bóng tối đặc sệt.

Văn Tầm Xuyên ấn vai Hạ Lâm Chu, dùng sức đẩy ngã hắn xuống giường, rồi tự mình đứng ở mép giường cởi thắt lưng.

Hạ Lâm Chu nằm ngửa trên giường, vung vung chân đạp rớt đôi giày ra. Hắn chống khuỷu tay, co một chân nhỏm dậy, nheo mắt cố gắng nhìn rõ bóng người cạnh giường, nhưng mà trước mắt đều chỉ thấy màn đêm đen kịt, chỉ có thể nghe tiếng cởϊ qυầи áo sột soạt bên tai.

Hắn mở miệng ngả ngớn nói, “Mới nãy còn thề thốt không làm, giờ gấp dữ?”

Vừa dứt lời một thân thể trần trụi nóng bỏng áp lên người, chẳng dịu dàng gì mà hôn lên lỗ tai và cổ hắn.

Nhịp thở Hạ Lâm Chu nhanh chóng trở nên dồn dập, hắn nghiêng đầu để lộ bên sườn cổ, hưởng thụ tìиɧ ɖu͙© triền miên trên gáy. Tay hắn túm tóc Văn Tầm Xuyên, lần mò xoa nắn tấm lưng bóng loáng của gã bằng lòng bàn tay nóng rực.

Văn Tầm Xuyên ngừng hôn cổ, ngừng dậy cưỡi trên hông Hạ Lâm Chu, một tay cởi khoá quần, tay kia xoa nắn đũng quần hắn. Hạ Lâm Chu động từng hừ hừ mấy tiếng, hắn nằm trên giường nhìn người đang cưỡi trên hắn, cợt nhả, “Cục cưng da^ʍ quá nha.”

Văn Tầm Xuyên không đáp, gã cong eo dồn sức lột phăng cả quần dài và qυầи ɭóŧ hắn, ngón tay thon dài cầm lấy dương v*t nhếch cao giữa háng bắt đầu xoa nắn, động tác thành thạo làm dương v*t trướng căng nãy giờ của Hạ Lâm Chu thoải mái rất nhiều, Hắn thở ra một hơi thích thú, được voi đòi Hai bà Trưng ấn đầu Văn Tầm Xuyên xuống giữa háng.

Văn Tầm Xuyên nhăn mặt, gã nghiêng đầu, bực bội chụp tay hắn lại, “Cậu có biết một lần blowjob có bao nhiêu vi khuẩn không hả?”

Hạ Lâm Chu mất hứng, ngồi dậy mắng, “**, anh mẹ nó mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều không BJ à?”

“Không!”

Hạ Lâm Chu im lặng một lúc, đột nhiên nắm bả vai gã ấn lên giường, nheo mắt thổi thổi vào bên tai gã, “Vậy chẳng phải thiếu rất nhiều lạc thú sao?”

Hơi thở nóng rực của Hạ Lâm Chu phả lên vành tai cực kỳ nhạy cảm của Văn Tầm Xuyên, làm gã ập đến một trận ngứa ngáy khắp cả người. Gã nâng đầu gối cạ cạ vào đùi Hạ Lâm Chu, nói, “Không cảm thấy.”

“Vậy hôm nay anh trai sẽ phục vụ cho cưng sướиɠ tới bến.” Hạ Lâm Chu cười khẽ, vươn đầu lưỡi đỏ rê dọc một đường từ vành tay Văn Tầm Xuyên xuống dưới ngực. Lúc đầu lưỡi ướt mềm bao lấy núʍ ѵú đầy đặn của gã, Hạ Lâm Chu còn cảm nhận được dương v*t gã khe cọ lên bụng mình.

Hắn ngậm lấy đầu v* Văn Tầm Xuyên mυ'ŧ hai cái, rồi thô bạo dùng răng gặm cắn hạt đậu đã căng cứng, một tay khác cũng nâng lên vân vê đầu v* còn lại, vừa xoa bóp vừa kéo ra ấn vào.

Đầu ngực đau đớn làm Văn Tầm Xuyên nhăn mặt, gã đập nhẹ lên ót Hạ Lâm Chu một cái, mắng, “Mẹ nó cậu mới là chó đó.”

Hạ Lâm Chu kéo tay gã ra, tiếp tục liếʍ láp xuống. đầu lưỡi thong thả rê qua cơ bụng rắn chắc. Hắn nâng tay cầm dương v*t Văn Tầm Xuyên lên xoa nắn. Chỗ ấy của gã không to như hắn, nhưng lại dài hơn, lỗ trước chuông nhỏ đã chảy ra dịch nhầy ướt cả tay Hạ Lâm Chu, hắn chậm rãi cúi đầu áp môi lên.

Văn Tầm Xuyên tách rộng hai chân, dương v*t bị bao phủ bởi một khoang miệng nóng bỏng, mũi gã hừ nhẹ một tiếng rên, eo cong lại, bàn tay vô thức tự vuốt ve ngực chính mình.

Hạ Lâm Chu ghé sát vào giữa hai chân Văn Tầm Xuyên, ngậm lấy qυყ đầυ gã phun ra nuốt vào, đầu lưỡi cạ xoáy vào lỗ nhỏ trên qυყ đầυ bắt nó phun ra dịch nhầy trong suốt, rồi lướt dọc hết thân dương v*t. Hắn ngẩng đầu lên hỏi, “Sướиɠ không?”

Văn Tầm Xuyên hỗn loạn thở dốc, “Tạm được.”

Hạ Lâm Chu “ha!” một tiếng, “Anh khó hầu hạ quá.”

Hắn tiếp tục liếʍ láp dương v*t Văn Tầm Xuyên, vương một tay xoa nắn hai tinh hoàn một lúc, rồi đầu lưỡi chậm rãi lướt xuống, liếʍ đến hai cái túi nặng trịch kia.

Nhịp thở của Văn Tầm Xuyên càng ngày càng rối loạn, Hạ Lâm Chu dùng tay xoa nắn thân dương v*t, lưỡi liếʍ đến tinh hoàn, nhưng lát sau hắn ngậm hết tinh hoàn gã mυ'ŧ vào trong miệng, dùng lưỡi vân vê.

dương v*t giữa hai chân Văn Tầm Xuyên lại như trướng to thêm một vòng, đầu đỉnh không ngừng tiết niêm dịch. Gã giơ tay đè đầu Hạ Lâm Chu xuống, thân dương v*t cố tình chủ động chà xát vào lòng bàn tay hắn.

Hạ Lâm Chu bị gã ấn đầu có hơi khó chịu, nhưng lại cũng rất đắc ý. Hắn như muốn chứng minh kỹ thuật giường chiếu của mình có bao nhiêu cao siêu, nên ra sức mυ'ŧ lấy tinh hoàn của Văn Tầm Xuyên một lúc lâu, đến khi hai má hơi đau rát mới chịu nhả ra, lại nhanh chóng tiếp tục cúi đầu ngậm lấy dương v*t Văn Tầm Xuyên phun ra nuốt vào.

Tiếng thở dốc bên tai càng ngày càng dồn dập kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn ngậm nuốt dương v*t càng nhanh.

“Má nó.” Văn Tầm Xuyên đột nhiên chửi một câu, túm tóc Hạ Lâm Chu rút nhanh dương v*t mình ra khỏi miệng hắn.

Hạ Lâm Chu hất tay Văn Tầm Xuyên ra, cũng không bực, chỉ hề hề cười, “Hiếm khi nghe anh chửi tục một lần á nha, sướиɠ lắm phải không?”

Văn Tầm Xuyên suýt chút nữa bị liếʍ bắn nằm trên giường thở dốc một hồi, đành thừa nhận, “Ừ!”

Hạ Lâm Chu mân mê dọc theo eo nhỏ của gã, dùng giọng nói trầm khàn đi vì tìиɧ ɖu͙© rủ rỉ, “Bị chơi càng sướиɠ.”

Văn Tầm Xuyên liếʍ đôi môi hơi khô, cong khoé môi thành một nụ cười giấu trong bóng tối, hứng thú hỏi, “Thật à?”

“Đúng vậy.” Hạ Lâm Chu cười khẽ, cúi xuống đè lên người Văn Tầm Xuyên, dùng dương v*t căng cứng cạ lên mặt đùi trong non mịn của gã, khẽ hôn lên cổ, “Sao anh cố tình thua tôi?”

Văn Tầm Xuyên cũng cười một tiếng, nâng cặp chân dài quấn quanh hông hắn, dịu dàng nói, “Vì muốn thấy cậu vui vẻ.”

Hạ Lâm Chu sửng sốt, vừa mới ngẩng đầu, cặp chân đang quấn quanh hông hắn đột ngột siết chặt, tức khắc trời đất quay cuồng, lưng hắn đã đập xuống mặt nệm mềm mại.

Không đợi hắn kịp hoàn hồn, chân đã bị nhấc lên, ngay sau đó một thứ nóng rực đang cọ vào hậu huyệt hắn.

Da đầu Hạ Lâm Chu tê rần, hắn cố gắng giãy giụa nhưng chân đã bị một đôi tay túm chặt lại như gọng kìm, hắn cắn răng mắng, “Văn Tầm Xuyên đồ bỉ ổi!”

“Aizz Hạ Lâm Chu à cậu biết không?” Văn Tầm Xuyên cúi xuống, dán đôi môi mềm lên tai Hạ Lâm Chu, giọng trầm trầm, “Mỗi lần tôi nhìn thấy cậu vênh váo, tôi lại muốn làm cho cậu khóc.”

Hạ Lâm Chu đạp chân, gồng cổ mắng, “Biến đi! Tôi sẽ coi như anh là chó mà bỏ qua!”

“Giống như lần đầu tiên thấy cậu ở quán bar, cũng giống như hôm qua cậu nằm trên giường hỏi tôi có muốn thử hay không,” Văn Tầm Xuyên không để ý đến câu chửi của hắn, vẫn tiếp tục nói hết, “… Rất muốn thử xem lúc cậu nằm dưới người tôi, bị tôi chơi đến khóc có còn kiêu ngạo được như thế không.”

Nói xong, gã đâm dương v*t mình vào cửa huyệt vì sợ hãi nên càng thít chặt lại.

“A…” Hạ Lâm Chu đau đến mức không chửi được, hắn há miệng thở dốc, lát sau mới mắng, “Mẹ nó anh không thèm bôi trơn luôn hả?”

Văn Tầm Xuyên nhìn qυყ đầυ mình vừa đút vào đã bị miệng huyệt thít chặt đến đau, gã ngồi dậy, nâng cặp chân dài của Hạ Lâm Chu lên, thúc vào một cái, lạnh lùng trả lời, “Trong nhà không có.”

Thấy ván đã đóng thuyền không tránh né được nữa, Hạ Lâm Chu chỉ biết cứu vớt được phần nào tổn thất, cắn răng nói nhỏ, “Kiếm cái gì thay cũng được, đau quá …”

“Tách”.

Đèn trên đỉnh đầu chợt sáng lên. Mắt Hạ Lâm Chu chưa quen ánh sáng, nâng tay che mặt, “…Anh định làm gì đó.”

“Bôi trơn.” Văn Tầm Xuyên duỗi tay tìm trong tủ đầu giường lấy ra một chai kem dưỡng da tay, nhìn thoáng qua thành phần, thấy không có chất gì nguy hại cho chỗ nhạy cảm thì bóp mấy đống ra lòng bàn tay. Gã chậm rãi bôi lên cửa huyệt Hạ Lâm Chu, sau đó bôi chỗ kem thừa lên dương v*t bị siết đau của mình, xong xuôi mới nâng chân hắn lên tiếp tục tiến vào.

Hạ Lâm Chu bỏ tay ra khỏi mặt, híp mắt nhìn cái chai trong tay gã, “Anh lấy cái gì bôi thế?”

“Kem dưỡng da tay.”

“Cũng được nữa hả?”

Văn Tầm Xuyên nhìn chăm chú vào hậu huyệt Hạ Lâm Chu, “Ờ.”

Cúc huyệt chưa từng trải qua tình sự gì của Hạ Lâm Chu màu hơi nhạt, bị dương v*t của gã đẩy ra thành cái động nhỏ, các nếp uốn mấp máy liên tục, co rút rồi lại mở ra, rồi lại co rút rồi lại mở ra, như một cái miệng nhỏ tham ăn gào khóc đòi được đút.

Cuối cùng vẫn là Hạ Lâm Chu chịu không nổi ánh mắt gã, “Muốn cᏂị©Ꮒ thì cᏂị©Ꮒ nhanh lên, nhìn gì mà nhìn!”

Vừa dứt lời, Văn Tầm Xuyên đã thúc eo đưa dương v*t vào sâu trong huyệt động hoàn toàn. Hạ Lâm Chu vì quá đau, trán rịn ra mồ hôi ướt nhẹp hết tóc mai, chân mày chau lại, môi cắn đến rướm máu. Cánh tay đang che trước mắt đã chuyển sang nắm chặt lấy gối, khớp ngón tay bị siết trắng bệch. Tay còn lại lần mò xuống tự cầm lấy dương v*t vì đau đớn mà đã nhũn ra của mình tuốt động.

Văn Tầm Xuyên nhìn chằm chằm giọt mồ hôi đọng trên cằm hắn đang lấp lánh dưới ánh đèn ngủ, trong đầu bỗng nhiên toát ra hai chữ, “gợi cảm”.

Vì thế, gã ma xui quỷ khiến cúi người liếʍ ấy giọt nước kia, sau đó chậm rãi rời lên hôn lấy cánh môi Hạ Lâm Chu, đồng thời dùng sức động thân đâm vào, nuốt trọn những tiếng rêи ɾỉ của hắn trong miệng.

“A…” dương v*t thô bạo đâm sâu trong cơ thể, đầu lưỡi loạn xạ luồn lách trong khoang miệng, hậu huyệt như bị xé rách làm hai khiến đuôi mắt Hạ Lâm Chu hồng lên, nước mắt sinh lý chợt trào ra.

Nhưng trong đau đớn hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nghiêng đầu né cái hôn của Văn Tầm Xuyên, hỏi, “Có mang bao không vậy?”

Văn Tầm Xuyên cũng sững người, “Bố tổ sư, quên mất rồi.”

Gã ngừng động tác, nhỏm dậy định rút dương v*t đang chôn sâu trong cơ thể hắn ra, nhưng rút được một nửa, vách ruột mềm mại cứ như cố gắng mυ'ŧ gã trở về, thế là gã dừng lại, luyết tiếc phải rút ra tiếp.

Văn Tầm Xuyên ngừng một lúc, rồi đột nhiên dùng sức thô bạo thúc nửa cây dương v*t vừa lấy ra vào lại bên trong, thở dốc ghé sát người Hạ Lâm Chu nói, “Khỏi đi, có bệnh thì nãy giờ cũng lây xong rồi.”

Hạ Lâm Chu bị gã rút ra rồi đột nhiên cắm vào như thế, phía sau lại truyền đến một cơn đau rát kinh khủng, hắn há miệng hớp một ngụm khí lạnh, trừng mắt nói, “Tôi không có bệnh!”

“Ừ.” Văn Tầm Xuyên ngồi dậy, ôm lấy hông hắn, tiếp tục ra vào, “Tôi cũng không có.”

“A…” Hạ Lâm Chu thống khổ rên một tiếng, nâng cánh tay che mắt, giọng run rẩy, “Mẹ nó anh nhẹ một chút thì chết à?”

Văn Tầm Xuyên nhăn mặt, “Đau vậy sao?”

“Cứ thử nằm xuống xem!!!”



Bác sĩ Văn có chắc mình không phải là em trai thất lạc của thầy giáo Lan không dị….cái kiểu đỏng đảnh, khó ở, ưa sạch, ngoài lạnh trong nóng, thích đánh úp trên giường này sao cứ như từ 1 lò luyện ra

=]]]]