Ba Nghìn Kiếm Giới

Chương 71: Bí Cảnh Truyền Thừa 2

Phần cơ duyên này đang ở ngay trước mắt bọn họ, làm sao có thể không động tâm, cho dù là ở [Linh] giới có cơ duyên tốt như vậy thì cũng không đến lượt bọn họ.

Năm mươi mốt khẩn trương hỏi: "Tiền bối, ta có thể vào cuối không?"

Bạch Sát nhướn lông mày, không nói nhiều đạp cho năm mươi mốt một cước bay vào trong quả cầu ánh sáng, sau đó mọi người nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng còn Bạch Sát lại dương dương tự đắc ngồi trên chiếu nhắm mắt dưỡng thần.

Nửa canh giờ trôi qua, năm mươi mốt đầu đầy mồ hôi trong lòng vẫn còn sợ hãi rơi từ trong quả cầu ánh sáng xanh thẳm ra, vẫn chưa hồi thần nói: "Bên trong.

.

.

bên trong đều là thi thể đấy!"

Bạch Sát hừ nói: "Một ít thi thể mà thôi, làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy!"

Năm mươi mốt cãi lại: "Tiền bối, đấy đâu phải là một hay hai thi thể đâu, ta thấy vô số đấy! Còn nữa.

.

.

."

"Tiếp theo ai vào đây?"

Gương mặt mười tám ngưng trọng tiến lên một bước, đi vào nửa canh giờ đều là vô số thi thể sao?

Quả nhiên lòng hiếu kì của mười tám đã bị khơi dậy, đối với mười tám của [Động Sát], tất cả mọi thứ không biết đều là tảng đá để mài dũa thực lực tốt nhất.

Thời gian lần này đã trôi qua một canh giờ, vẻ mặt mười tám cũng tái nhợt ánh mắt sưng đỏ tiêu sái bước ra, có điều nhìn vẻ mặt không dấu nổi vui mừng của hắn hẳn là thu hoạch được rất khá!

Mười tám vẫn cố nén vui mừng trong lòng, vỗ vỗ hai mươi bảy nói: "Thuận theo tự nhiên, sẽ có thu hoạch!"

Hai mươi bảy gật đầu, hít sâu một hơi sau đó dứt khoát tiến vào quả cầu ánh sáng.

Sau nửa canh giờ bốn mươi ba cũng bước vào quả cầu ánh sáng, có thể là do kiềm chế mầm mống áp lực ở Linh giới quá lâu, ngay cả cảm xúc hưng phấn không nói nên lời, không từ nào miêu tả được cũng không lộ ra, có điều nhìn qua chắc là cũng thu được lợi ích không nhỏ.

"Đến lượt ngươi!" Bạch Sát ý vị thâm trường liếc nhìn Tô Dạ một cái thản nhiên nói.

Tô Dạ đặt Hắc kiếm xuống đất, sau đó sửa sang lại vạt áo một chút, bỗng dưng Tô Dạ cảm thấy trong lòng có một luồng sức mạnh đang thôi thức hắn, dường như có một cái gì đó ở bên trong quả cầu màu xanh triệu hồi hắn, ngay khi bước vào quả cầu ánh sáng, Tô Dạ có một loại ảo giác đã vượt qua ngàn năm.

.

.

Xác chết khắp nơi, đều là những sinh mệnh ngoại tộc chưa từng gặp qua, có điều cái Tô Dạ nhìn đầu tiên không phải là những thi thể toàn thân nhuốm đầy máu, mà là trường kiếm cắm trên người mỗi cái xác, mộ kiếm trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế này là cùng.

Tuy rằng những sinh mệnh ngoại tôc này đã chết không biết bao nhiêu năm, có thể còn hơn một ngàn năm, mỗi một thi thể đều tản ra linh uy nhàn nhạt, sau khi chết đi mà còn như vậy thì lúc còn sống mạnh đến mức nào đây?

Hơn nữa vô số sinh mệnh ngoại tộc thế này, lúc còn sống thì diệt sạch một tiểu thiên thế giới cũng dư dả.

Tô Dạ đi dạo quanh mộ địa không có mục đích, dường như mỗi bước chân đều là nửa bước khó đi, sự thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất, linh uy phô thiên cái địa (3) khiến Tô Dạ hơi khổ sở, nhưng mỗi một lần bước đi hắn đều khẽ vuốt ve những thi thể bị cắm trường kiếm, đó là một loại đau thương phát ra từ linh hồn, không ngừng nói với Tô Dạ.

Tình cảm cũng là một loại sức mạnh, cái loại sức mạnh hư ảo này bắt đầu dần dần ngưng tụ trên người Tô Dạ, uy áp không ngừng giảm bớt, càng lúc càng nhỏ cho đến khi biến mất.

Không nhớ thời gian đã trôi qua bao lâu, khiến Tô Dạ từ trong thế giới mộng ảo tỉnh lại phát hiện bản thân đã đi tới chỗ xa nhất cao nhất, ở đây có một thanh kiếm vô cùng độc đáo lặng im ở đó, quả thật không phải cắm trên người chết mà là lặng lẽ xuất hiện ở trên một quyển sách, dường như đang quan sát tất cả mọi thứ, như một ngọn đèn soi sáng đường về nhà cho tất cả hồn phách.

"Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.

.

."

"Ta đến rồi đây."

Vẻ mặt Tô Dạ giống như là một loại thành kính không dám nhìn thẳng, phía sau mỗi một thanh trường kiếm đều có một câu chuyện xưa, bên trong mỗi một câu chuyện xưa đều đẫm máu, hoặc là khắc cốt ghi tâm (4), hoặc là xúc động lòng người.

.

.

Vô số tình cảm tràn vào nội tâm của Tô Dạ, Tô Dạ thừa nhận chúng nó, trấn an chúng nó, khiến cho kiếm hồn giống như cô hồn dã quỷ du đãng hơn một ngàn năm, từ tuyệt vọng biến thành chết lặng, trong sự chờ đợi vô tận cuối cùng cũng chờ được ánh bình minh đã sắp quên mất.

Thanh trường kiếm màu xanh trong suốt này quả thật không phải do kim loại bình thường tạo ra, nhìn thì thanh mảnh kì thực độ cứng cực cao, thậm chí là vượt qua cả trường kiếm màu đen, trường kiếm màu xanh không ngừng rung động, giống như một đứa trẻ sung sướиɠ hoa tay múa chân.

Tô Dạ khẽ rút thanh kiếm lên, sau đó bi thương hỏi: "Tên của ngươi là gì?"

"Lục Thanh Thanh."

Đủ loại hình ảnh tràn vào lòng Tô Dạ giúp hắn hiểu biết đối với mộ địa này, những thi hài này đều là thí nghiệm thất bại, mà kiếm hồn sống nhờ bên trong trường kiếm màu xanh là một trong những hậu đại của [ Nghịch Đạo Loạn Thường].

Tuy rằng hậu đại của [Nghịch Đạo Loạn Thường] đều ảnh hưởng tính cách của hắn, có điều cô bé này lại không khác gì Vương Diễm Hồng lúc trước, vì yêu không cầu hồi báo, cho nên lão tổ tông mới cứu nàng một mạng niêm phong cất vào trong kho như thế này, nhưng không ngờ là mưa gió nổi lên, lão tổ tông một đi không trở lại.

Tịch mịch, chờ mong, giày vò, khó nhịn cũng sắp bức điên nàng rồi, cuối cùng bây giờ cũng có một người vào được, không! Phải nói là rốt cuộc cũng có một người có thể đọc hiểu nó.

"Ngươi là người lão tổ tông phái tới sao?"

"Cứ cho là vậy đi.

.

."

"Vậy ngươi mau đọc quyển sách này rồi mang ta ra ngoài, lão tổ tông cũng thật là, để một mình ta ở trong này, nhất định là đi tìm tổ nãi nãi rồi lại quên mất ta.

.

."