Thần Đạo Đế Tôn

Chương 18: Bảo mật nghiêm ngặt

Ngay sau đó, Tần Hâm Hâm kể lại toàn bộ sự việc một lần

Nghe xong những gì xảy ra, Tần Viễn Sơn trợn tròn hai mắt.

- Dầu gì Thánh Tâm Duệ cũng là con trai thứ chín của Các chủ Thánh Đan Các, vị Các chủ đó hết mực cưng chiều đứa con trai này, Trần nhi cháu...

- Chẳng qua là có chút thiên phú luyện đan, chẳng có gì đáng nói! Ta thấy hắn là một thiên tài đan thuật, chết cũng đáng tiếc, nên chỉ bảo hắn vài câu mà thôi!

Tần Trần mỉm cười nói:

- Nhị thúc, cha vẫn đang chờ đó, đi thôi!

- Ồ, được, được!

Lúc này Tần Viễn Sơn nhìn về phía Tần Trần, thật sự không biết nên nói gì mới phải.

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng lúc này nhìn có vẻ lại rất… trưởng thành chững chạc.

Xem ra, phải chịu đựng nỗi đau mất đi Tinh Môn, thật sự đã khiến Tần Trần trưởng thành lên rồi.

Phủ đệ Tần gia, trong đại viện.

- Cái gì?

Tần Thương Sinh nhìn Tần Trần, xem trái ngó phải như thể khắp người Tần Trần đều đính vàng vậy.

- Cha, người đừng ngạc nhiên như vậy!

Tần Trần cười đau khổ nói:

- Sự việc chỉ có như vậy thôi!

Trước mặt mọi người, Tần Trần đánh gãy một tay của Đỗ Tư Viễn, hùng hổ đối mặt với Đỗ Triết, đến chỉ ra vấn đề Thánh Tâm Duệ, lại còn bảo Thánh Tâm Duệ phế đi hai tay và hai chân của Lăng Thành Phi.

Bất kỳ chuyện nào trong số đó cũng sẽ gây ra sóng gió trong Lăng Vân Thành.

Mà dáng vẻ Tần Trần dường như chẳng hề bận tâm.

- Được rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Nhị thúc đã điều tra ra hai đại sư Hứa Uyên và Trần Phong kia, đúng là bọn họ đã đút túi riêng, ngầm chiếm đoạt tiền buôn bán của Tần gia ta, ta đã tịch thu nhà của bọn họ rồi!

- Có điều ngươi đánh bọn họ trước mặt mọi người, hai người này nhất định sẽ không luyện đan cho Tần gia nữa. Tần gia chúng ta chỉ có ba vị đan sư cao cấp, giờ mất đi hai người này, việc kinh doanh ở phố đan dược... sẽ gặp khó khăn!

Lúc này, Tần Thương Sinh mang vẻ mặt đau khổ.

- Vậy theo ý của cha, hai người này còn có thể dùng được?

- Mặc dù bọn họ đút túi riêng, nhưng khiển trách một chút là đủ rồi. Suy cho cùng, trong toàn Lăng Vân Thành, đan sư của bất kì gia tộc nào cũng như vậy cả…

- Như vậy sao được?

Tần Trần lên tiếng.

- Thanh danh của phố đan dược của Tần gia chúng ta đều đã bị hủy hoại!

- Trần nhi!

Lúc này Tần Viễn Sơn lên tiếng:

- Ý của cha cháu là có thể xử lý ôn hòa một chút, còn giữ lại bọn họ. Suy cho cùng, không có đan sư thì việc làm ăn của phố đan dược sẽ không thể xoay chuyển…

- Chuyện này đơn giản thôi!

Tần Trần đột nhiên đáp.

- Đơn giản?

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều sững sờ.

- Như vầy đi cha, thời gian này, tất cả các đơn đặt hàng đan dược thượng phẩm, trong phố đan dược của Tần gia, con sẽ luyện, còn đan dược hạ phẩm và trung phẩm, tiếp tục giao cho đan sư bên dưới phụ trách!

- Cha chọn ra giúp con một vài đan sư trung cấp và đan sư sơ cấp đáng tin, con sẽ dạy bọn họ luyện đan!

Cái gì?

Nghe thấy những lời này, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn hoàn toàn sững sờ.

Đầu tiên, từ lúc nào mà Tần Trần lại biết luyện đan vậy?

Kế tiếp, cứ cho là Tần Trần biết luyện đan đi, dù cho là cao thủ đan sư cao cấp, một ngày chế luyện một lò đan dược thượng phẩm là đã không chịu hết nổi rồi, việc làm ăn qua lại của phố đan dược giữa Lăng Vân Thành đến từng trấn quan trọng, một mình Tần Trần sao làm nổi?

Hơn nữa, bồi dưỡng đan sư?

Bồi dưỡng đan sư mà đơn giản như thế, vậy thì trong Bắc Minh Đế Quốc, đan sư sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp cũng sẽ không khan hiếm như vậy.

Lời của Tần Trần, dường như không thể làm được!

- Trần nhi, nhưng mà… con biết luyện đan từ lúc nào vậy?

- Chuyện này…

Tần Trần ngập ngừng một lúc, ngẩng đầu lên, dứt khoát đáp:

- Cha, nhị thúc, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tần Trần, hai người Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đột nhiên trở nên thận trọng.

E là trong chuyện này vẫn còn ẩn chứa bí mật.

- Cha, nhị thúc, hôm đó, con bị tước đoạt Tinh Môn, trong đêm mưa gió, sấm sét ầm ầm, quả thật con bị sét đánh trúng, nhưng lại không chết!

- Thực ra, sau khi tia sét đó đánh trúng người con thì vào khoảng thời gian đó, dù ngày hay đêm, trong giấc mơ của con luôn có một vị tiền bối nói cho con rất nhiều chuyện!

- Ví dụ như, chỉ dạy cho con tu luyện Hổ Khiếu Long Ngâm Quyền cùng với thuật luyện đan…

- Mà vị tiền bối đó, tự xưng là... Cửu U Đại Đế!

- Cái gì?

Trong nháy mắt, hai người Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều hoang mang cực độ.

Ở Bắc Minh Đế Quốc của bọn họ, Cửu U Đại Đế là nhân vật trong truyền thuyết, truyền thuyết về người này được lưu truyền nhiều vô kể.

Vậy mà Tần Trần lại vô tình có được chân truyền của ông ấy?

- Cha, nhị thúc, chuyện này tuyệt đối cần phải giữ bí mật, nếu không, Tần gia chúng ta… sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!

- Ta hiểu rồi!

Tần Thương Sinh lập tức bình tĩnh nói:

- Chuyện này trời biết đất biết, ba người chúng ta biết, một khi chuyện này lan truyền, ngay cả Thiên Thần Học Viện cũng sẽ muốn bắt lấy con, lục tung toàn bộ ký ức của con cho bằng được!

- Vâng!

Lúc này Tần Trần không kìm được mà cười trong lòng.

Việc thức tỉnh kí ức chín đời đương nhiên là không thể nói ra, hơn nữa cho dù hắn có nói ra thì cha và nhị thúc cũng sẽ không tin.

Có lẽ cách giải thích này đối với bọn họ mà nói tương đối dễ chấp nhận.

Sau khi chào tạm biệt cha và nhị thúc, Tần Trần trở về tiểu viện của mình.

- Trần ca!

Lúc này Tần Hâm Hâm chạy đến, cười khúc khích:

- Đan lô mà huynh cần, ta đã mang đến cho huynh!

Trong khoảng sân nhỏ lúc này xuất hiện một đan lô sừng sững.

Đan lô đó cao hơn nửa mét, toàn thân màu đen, ba chân bên dưới giữ cho toàn bộ đan lô đứng vững, trên thân lò có khắc hình một con mãnh hổ.

- Lấy từ đâu ra đây?

- Hì hì, Thánh Đan Các đó, cái tên Thánh Tâm Duệ kia khách khí vô cùng. Ta không lấy mà hắn cứ nhét vào tay, nói là cho huynh luyện đan, đang cần dùng!

Nhìn đan lô kia, Tần Trần tiện tay vỗ vỗ.

- Hàng cực phẩm, dùng tạm vậy!

Hắn đặt lần lượt từng dược liệu lấy từ Thánh Đan Các vào trong lò.

Thư Cốt Đan chỉ là một viên đan dược hạ phẩm. Mặc dù hai chân của nhị ca đã bị phế, nhưng hai tay của huynh ấy vẫn dùng được, chỉ mới là cảnh giới Khai Môn, nếu không, cũng sẽ không thể viết được.

Thư Cốt Đan là thứ duy nhất mà Tần Trần có thể nghĩ ra để giúp đỡ nhị ca lúc này.

Dùng Thư Cốt Đan tạm thời khai thông những bệnh ẩn trong cơ thể nhị ca, đến khi tìm được Thiên Hỏa Linh Tinh là có thể trực tiếp tiến hành nối liền thông suốt.

Thiên Hỏa Linh Tinh sinh ra từ thiên hỏa, giá cả đắt đỏ, có thể nói trong toàn Bắc Minh Đế Quốc này, không có gì quý giá bằng một viên Thiên Hỏa Linh Tinh.

Nếu nhị ca nuốt Thiên Hỏa Linh Tinh vào thì không chỉ có thể chữa trị thương thế, mà tu vi cũng có thể tăng vọt.

- Thư Cốt Đan, cần ba loại dược liệu chính và bốn dược liệu phụ!

Tần Trần độc thoại, lấy Thư Lận Thảo, Cổ Đậu Căn, Bách Hoa Quả ra.

Luyện chế đan dược không hề dễ dàng, nếu không địa vị của đan sư sẽ không cao như vậy.

Ở bước ngưng tụ đan hỏa, bảy, tám trong số mười võ giả đều thất bại.

Tần Trần lần lượt bày ba loại dược liệu chính ra. Thư Lận Thảo, thứ cần thiết là tinh chất màu xanh lục chiết xuất từ lá; còn Cổ Đậu Căn, thứ cần thiết là rễ nhánh; còn đối với Bách Hoa Quả thì loại bỏ phần vỏ, lấy phần thịt quả ở chính giữa.

Ba loại dược liệu chính đều cần phải được làm sạch cẩn thận.

Không chỉ vậy, sau khi làm sạch, giữ lại toàn bộ phần tinh chất thì còn cần phải dùng đan hỏa để tinh chế qua trước.

Tinh chế phần tinh chất xong, mới có thể bắt đầu cho vào đan lô, tiến hành luyện đan.

Mức độ phức tạp của việc này nằm ngoài sức tưởng tượng của người ngoài.

Đây mới chỉ là một viên đan dược hạ phẩm mà thôi, còn để luyện được một viên linh đan, thì còn phức tạp hơn nữa.

Chỉ có điều, Tần Trần mở ra ký ức chín đời, đời thứ năm của hắn được mệnh danh là Cửu Nguyên Đan Đế, thuật luyện đan vô cùng tuyệt diệu.

Những chuyện này đối với hắn mà nói giống như là xe nhẹ chạy đường quen.

Tần Trần bắt đầu động thủ, tốc độ rất nhanh, ba loại dược liệu chính và bốn loại dược liệu phụ lần lượt được chia nhỏ ra.

Đây… là đang luyện đan sao?