Bế Quan Ngàn Năm Dao Trì Bạn Gái Mời Ta Rời Núi

Chương 8: Ta biết quá nhiều

Trời hơi tối, Giang Lan có thể cảm giác được nữ tử kia phát hiện hắn.

Nàng có chút cảnh giác.

- Ngươi là ai?

Nữ tử kia nhìn bóng người của Giang Lan hỏi.

Giang Lan không trả lời, cũng không có ý nghĩ lưu lại, hắn dự định rời đi.

Hiện tại lực lượng của hắn ở vào trạng thái nội liễm, nếu để cho đối phương biết mình là Luyện Khí tầng hai, khẳng định sẽ không tiện rời đi.

Chỉ là vừa định rời khỏi, có hai người nhanh chóng tới gần.

Hai người kia vừa vặn đứng ở dưới ánh trăng, Giang Lan thấy rõ dung mạo của đối phương.

Là hai nam tử có ấn ký tia chớp ở trên má.

Một ở bên trái, một ở bên phải.

Lúc này hai ấn ký chiếu lấp lánh, hẳn là lực lượng đang bùng phát.

Giang Lan suy tư, hình như trước đó mình đã gặp qua hai người này, còn đánh cược hắn có thể ở trên đệ cửu phong bao lâu.

Là thời điểm hắn đi đại môn Côn Lôn đánh dấu.

Sáu tháng trôi qua, khi đó cũng chỉ lướt nhìn, còn nhớ kỹ cũng không dễ dàng.

Hai người kia bay đến, tự nhiên cũng nhìn thấy Giang Lan ở trong bóng tối.

Tuy thấy không rõ đối phương là ai, nhưng lúc này nhất định phải nói vài lời.

- Đạo hữu, xin giúp bọn ta bắt yêu nữ này, nàng chính là gian tế của Long tộc.

Một nam tử nhìn Giang Lan nói, nghĩa chính ngôn từ.

- Vị đạo hữu này, đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ mới là gian tế. Ngươi nhanh rời đi, hai người kia sẽ hạ sát thủ với ngươi.

Nữ tử kia lập tức nói.

Tuy không biết người này đến cùng là ai, nhưng lúc này chỉ cần không phải người của đối phương đã rất tốt.

Giang Lan nhìn ba người, thanh âm bình tĩnh truyền ra:

- Ta chỉ đi ngang qua, không muốn tham dự sự tình giữa các ngươi, hi vọng mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau.

Nói xong Giang Lan dự định rời đi.

Bọn họ lo chuyện của bọn họ, hắn không muốn tham dự, dù sao thấy thế nào cũng là tình huống phức tạp.

Hơn nữa tu vi của nữ tử kia rất cao, tựa hồ là bị pháp bảo nào đó áp chế.

Hắn không muốn động thủ với những người kia.

Đến cùng ai là gian tế, ai là phản đồ, hắn không biết, cũng không thèm để ý.

Côn Lôn Sơn lớn như vậy, người tài ba khẳng định vô số, tạm thời không tới phiên hắn quản.

- Đạo hữu cẩn thận một chút, yêu nữ này biết huyễn thuật, ta đến ngăn trở giúp đạo hữu, đạo hữu nghĩ biện pháp đi tìm người.

Nói xong, một nam tử đi về phía Giang Lan.

Hắn nhanh chóng tới gần, trong bóng đêm, hắn thấy được hình dạng của Giang Lan.

Vừa nhìn thấy, hắn ngây ngẩn cả người, sau đó cười ha ha:

- Nguyên lai là ngươi.

- Ta chỉ đi ngang qua.

Giang Lan nhíu mày nói.

Đối phương nhớ hắn, vậy thì sự tình phiền toái rồi.

- Đi ngang qua?

Nam tử kia nhanh chóng tới gần Giang Lan, trong tay bắt đầu tụ lực.

Là Trúc Cơ hậu kỳ, bất quá không ở thời kỳ toàn thịnh.

Nhưng gϊếŧ phế vật ở đệ cửu phong, tuyệt đối không cần kích thứ hai:

- Đi ngang qua là không sai, nhưng sai ở chỗ ngươi biết quá nhiều.

Hô!

Lực lượng phun trào, đánh thẳng đến Giang Lan.

Nữ tử kia kinh hãi, đối phương quả nhiên muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Hơn nữa nhìn tư thế, tu vi của người kia khẳng định không mạnh, bằng không đối phương sẽ không tùy tiện động thủ như thế.

Xong, nếu nàng biết đối phương yếu như vậy, sớm biết đối phương hoàn toàn không có quan hệ gì với hai người kia, thì nàng đã sớm bảo đối phương chạy trốn.

Như vậy nàng còn có cơ hội kiên trì đến lúc những cường giả Côn Lôn khác phát hiện.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, hết thảy đều bình tĩnh lại.

Ngao Long Vũ thở dài, thật vất vả gặp phải một đệ tử đồng môn, lại bị gϊếŧ như vậy.

Đáng tiếc bây giờ nàng khó có thể động đậy.

- Cái này… làm sao có thể?

Đột nhiên Ngao Long Vũ nghe được một người khác kinh hãi la lên.

Ngao Long Vũ không hiểu, sau đó nhìn về phía Giang Lan.

Giờ khắc này, đồng tử của nàng cũng co rụt lại.

Nàng nhìn thấy người công kích Giang Lan kia, lúc này đã ngã trên mặt đất, mà kinh khủng nhất là, một nửa thân thể của hắn biến mất, không, là hóa thành sương máu phiêu tán ở xung quanh.

Cái này, đây là bị người kia đánh?

Hắn làm sao làm được?

Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan.

Lúc này nàng nhìn thấy Giang Lan còn bày ra tư thế xuất quyền.

Giang Lan nhìn nam tử ngã trên mặt đất, đã không còn khí tức sinh mệnh mới thu quyền.

Vừa rồi hắn dùng ba ngưu chi lực, là thành quả hắn tu luyện nửa năm qua.

Uy lực còn mạnh hơn hắn dự đoán.

Sau đó hắn đưa ánh mắt về phía nam tử khác.

- Đạo hữu, hiểu lầm, hiểu lầm, chúng ta không có ý đối địch với đạo hữu.

Nam tử còn lại nhìn Giang Lan, sắc mặt cực kỳ kiêng kị.

Dường như lo lắng Giang Lan sẽ đột nhiên gϊếŧ tới.

Hắn không biết sư đệ hắn nhìn thấy cái gì, lại yên tâm ra tay như vậy.

Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, sư đệ hắn nhìn lầm rồi.

- Ta biết quá nhiều.

Giang Lan nhìn đối phương, bình tĩnh mở miệng.

Đối phương đã muốn gϊếŧ hắn, vậy hắn cũng không cần cố kỵ cái gì.

- Ở Đại Hoang Giới, Côn Lôn không có khả năng độc đại, đạo hữu mạnh mẽ như vậy, lưu một con đường cho mình cũng là chuyện tốt. Hơn nữa đạo hữu chỉ biết một vài sự tình bình thường, không coi là nhiều, chỉ là hiểu lầm.

Nam tử kia thấy Giang Lan bắt đầu tới gần, nói chuyện cũng có chút run rẩy.

- Lưu một con đường?

Giang Lan đi được nửa đường đột nhiên hỏi.

- Đúng, lưu một con đường, ta có thể chỉ cho đạo hữu...

Oanh!

Thời điểm đối phương còn chưa nói hết, Giang Lan đã xuất hiện ở trước mặt người kia, tay vung lên.

Nửa người trên của nam tử kia cũng bị đánh thành sương máu.

Bất quá khi Giang Lan tới gần, hắn cũng nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng:

- Sao lại là ngươi, điều đó không có khả năng…

Còn chưa nói xong, thi thể đã ngã trên mặt đất, mất đi sinh cơ.

Giang Lan không thèm để ý, nói chuyện với đối phương, chỉ là vì để đối phương phân tâm mà thôi.

Như vậy động thủ mới có thể tất sát.

Đối mặt bất cứ địch nhân nào, cũng không thể phớt lờ.

Sau đó hắn không lưu lại, cũng không nhìn nữ tử kia, trực tiếp rời đi.

- Chờ… chờ một chút.

Ngao Long Vũ mở miệng kêu lên.

Nhưng Giang Lan không nghe đối phương gọi, trực tiếp rời đi.

Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan biến mất ở trong đêm tối, có chút khó tin.

- Cường đại, tỉnh táo, người này là ai? Không phải tới gϊếŧ ta sao?

Nàng cảm thấy nàng nhất định có khả năng gặp qua, bởi vì hai tên phản đồ kia gặp qua người này, hơn nữa còn đánh giá thấp đối phương.

Thậm chí khó có thể tưởng tượng lại là đối phương.

- Khụ khụ.

Ngao Long Vũ chật vật đứng dậy:

- Đến cùng là vị tiền bối nào, hay là vị sư huynh nào?